TMTLBTAD 89: Từ chối thẳng
Lúc này Duẫn Nhi vừa mới tỉnh ngủ, sau khi cô nhìn rõ tin nhắn thì nháy mắt đã không còn buồn ngủ gì nữa.
Cô cẩn thận trả lời lại anh: [Tôi và vài bạn học nữ ra ngoài ăn cơm đến tối mời về, hơn chín giờ về đến nhà.]
Thế này cũng không có vấn đề gì.
Cô thật sự cùng bạn học nữ đi ăn cơm, chỉ cắt xén chuyện cô đi quán bar, ảnh đế đại nhân sẽ không biết.
Cô đè trái tim nhỏ đang đập nhanh hơn vì chột dạ.
Lúc cô nướng bánh mình, Tống Giang gọi video đến.
"Thầy Tống." Vừa nhìn thấy gương mặt trên màn hình điện thoại, nhất thời tâm tình cô như nở hoa.
Anh đang ngồi trên xe, thợ làm tóc tạo kiểu tóc cho anh. Anh nhìn cô, cũng không vì tin nhắn wechat kia mà hỏi cô lại lần nữa, anh chỉ cười nói: "Cho tôi xem xem em ăn gì."
"Tôi đang làm sandwich." Duẫn Nhi xoay camera lại, trên xe bảo mẫu vang lên giọng nói giòn tan của cô: "Làm theo từng bước như anh làm đấy, anh nhìn xem, có phải giống hệt như anh làm không."
Tống Giang ừ một tiếng, thợ trang điểm đứng gần anh, bị tiếng "Ừ" này của anh làm cho đỏ bừng mặt, trái tim nhỏ nhảy lên thùng thùng.
Rõ ràng đã sớm quen với giá trị nhan sắc của ông chủ, nhưng khi anh trở nên dịu dàng, thật sự có thể đòi mạng người ta mà.
"Anh Tống, đây là kịch bản, anh xem trước một chút." Kiều Hựu Song lên tiếng chào hỏi với Duẫn Nhi trong video, sau đó lại vội vàng gọi điện thoại đi.
Duẫn Nhi nghe được, cô không muốn làm phiền Tống Giang, hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi cô chủ động cúp máy.
Trước khi cúp máy, cô còn nhỏ giọng hỏi: "Khi nào anh mới về."
Hỏi xong lại cảm thấy thật ngại, cô cúp điện thoại ngay lập tức, cũng không biết ảnh đế đại nhân có nghe câu này của cô không.
Dọn dẹp xong rồi ra ngoài, đêm qua rắn trắng ngủ trên đỉnh đầu cô --- Không có ảnh đế đại nhân ở đây, nó quang minh chính đại bước vào trong nhà. Lúc này nó không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp thoải mái, cho nên không theo cô.
Xe đón cô đến trường học đã chờ sẵn bên ngoài, sau khi cô lên xe, cô do dự rồi vẫn hỏi: "Chú Lý, có phải thầy Tống gọi điện cho chú không?"
Chú Lý tài xế cười ha ha gật đầu.
Duẫn Nhi hiểu ra, chẳng trách sáng sớm ảnh đế đại nhân đã nhắn tin hỏi tối qua cô về nhà lúc nào.
"Sao thế?"
"Không sao ạ."
Đến lớp học phụ đạo, cô vừa vào phòng học thì ----
"Tống Dật!!" Mạnh Khả Giai lao tới ôm chặt lấy cô, sau đó là Vu Manh, Lý Tuyết và Lâm Cẩm Nghiên cũng xông tới.
Những bạn học khác nhìn thấy cảnh này thì rất kinh ngạc, sao chỉ mới qua một buổi tối mà tình cảm giữa Tống Dật và các cô nàng lại tốt như thế?
Duẫn Nhi trò chuyện với mấy cô nàng ấy một hồi rồi từng người chăm chỉ học tập, rất nhanh sau đã đến trưa.
Lớp học phụ đạo có căng tin, bình thường Duẫn Nhi đều một mình tìm một vị trí để ăn cơm, hôm nay cô lại ngồi chung chỗ với mấy người Vu Manh, cô rất thích không khí náo nhiệt này.
Các cô vừa ăn vừa phỉ nhổ chuyện tối qua ở quán bar, tuy rằng lúc đó rất sợ, nhưng đến khi về nhà, bình tĩnh lại rồi thì mọi người bắt đầu suy nghĩ sai lầm của mình, cũng cảm thấy mình nên ứng đối thế nào mới đúng, sau này đến quán bar sẽ không tái phạm lại này nọ nữa.
Duẫn Nhi nghe các cô lại thương lượng chuyện lần sau đi chơi tiếp thì có hơi cạn lời, cô không nhịn được hỏi: "Các cậu không sợ à?"
"Lần này là do chúng ta không có kinh nghiệm, cho nên mới xảy ra chuyện, đến khi chúng ta có kinh nghiệm rồi thì còn sợ gì nữa." Mạnh Khả Giai đầy hưng phấn nói: "Nhảy trong sàn nhảy rất xả stress đấy."
"Mỗi ngày đều bị chôn vùi trong đủ loại bài tập, ngột ngạt không tả nổi. Mẹ tớ còn nói, sang năm nhất định phải thi được hạng nhất, không thi được thì tớ đừng hòng học nữa."
"Tống Dật, cậu không cảm thấy khô khan lắm à?"
"Không có." Duẫn Nhi lắc đầu: "Đọc sách tốt lắm."
Mấy người nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô thì dồn dập cúi đầu đầy xấu hổ.
- --- Đại khái thì đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh dở.
Sau đề tài quán bar, lại nói đến Hạ Giang.
"Tớ cảm thấy Hạ Giang rất tốt đấy." Lý Tuyết cắn một miếng xương sườn, cô nàng nói với gương mặt nhỏ đỏ bừng.
"Cũng không tệ thôi." Mạnh Khả Giai hừ hừ miếng tiếng, rồi cô nàng ghé sát vào Lý Tuyết cười xấu xa: "Cậu thích anh ta à?"
"Không có!" Lý Tuyết đẩy cô nàng ra, gương mặt càng đỏ hơn: "Cậu đừng có nói lung tung, ăn cơm của cậu đi."
"Tớ có wechat của anh ta nè." Mạnh Khả Giai kéo dài giọng: "Cậu có muốn thêm không hả?"
Lâm Cẩm Nghiên bỗng nói: "Nói nhỏ chút, Cố Dĩ Trinh đến kìa."
Chuyện khiến người ta vừa kinh ngạc lại hoảng sợ đó là, Cố Dĩ Trinh nhuộm tóc vàng, vàng óng ánh!
"Mẹ nó, cậu ta chịu kích thích gì thế?" Mạnh Khả Giai trợn mắt há hốc mồm: "Tốt xấu gì cũng là một soái ca con nhà giàu mà."
"Có tiền nên tùy hứng chứ sao."
"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng gương mặt cậu ta đẹp thật, nhìn không ghét được."
"Còn rất soái nữa."
Duẫn Nhi thấy sự chú ý của các cô nàng đều bị hút đi, cô bất đắc dĩ gõ gõ bàn: "Đừng nhìn nữa, mau ăn cơm đi."
Vu Manh cắn đũa nói: "Cậu ta lại đây kìa."
Cỗ Dĩ Trinh đứng lại trước bàn của các cô bằng một tư thế siêu đẹp trai, cậu ta cười híp mắt nhìn Duẫn Nhi: "Tôi có thể ngồi ở đây không?"
"Tất nhiên là không!" Không chờ Duẫn Nhi trả lời, bốn cô gái khác đã đồng thanh nói.
Cố Dĩ Trinh: "???"
Có người nào ở lớp phụ đạo không biết danh tiếng của cậu ta, người vừa có tiền vừa có nhan sắc, có không ít người yêu thích cậu ta, bình thường không hề có một nữ sinh nào dám từ chối cậu ta ngay trước mặt mọi người.
"Tôi không hỏi các cậu." Cố Dĩ Trinh không để ý đến các cô nàng, chỉ nhìn Tống Dật.
Duẫn Nhi nhìn cậu ta, cô chậm rãi lắc đầu.
Cố Dĩ Trinh thở dài, cậu ta vuốt tóc, nói với vẻ u buồn: "Tống Dật, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng tham gia một vũ hội, cậu có cần độc ác thế không?"
Nói xong còn cố ý bày ra dáng vẻ oan ức gần chết, phối hợp với cái đầu vàng rực của cậu ta, trong lúc vô tình lại thấy chẳng khác nào màu lông chó cả.
"Vũ hội?" Mấy cô nàng nghi ngờ không thôi, hết nhìn Tống Dật lại nhìn Cố Dĩ Trinh.
Cố Dĩ Trinh nhân cơ hội ấy nói với Vu Manh ở đối diện: "Cậu ngồi ở đối diện đi."
Vũ Manh đứng dậy theo bản năng, Cố Dĩ Trinh ngồi xuống, tiện thể nở một nụ cười mê người với Tống Dật ngồi bên cạnh.
Duẫn Nhi: "..."
Vu Manh ngồi xuống cạnh Lý Tuyết dưới ánh mắt khiển trách của mọi người.
Cô nàng không cố ý, chỉ là cô nàng không chống lại được ánh mắt đầy tia điện của Cố Dĩ Trinh!
Sau khi Cố Dĩ Trinh ngồi xuống, cậu ta bắt đầu nói một vài chuyện thú vị, không trò chuyện nhiều với Tống Dật, bầu không khí cũng nhanh chóng hòa hợp hơn.
Cậu ta cũng nói một chút chuyện của vũ hội, Duẫn Nhi sợ cậu ta nói ra Tống Giang, nhưng cũng may cậu ta không hề nhắc đến.
Các cô gái nghe xong chuyện "giới thượng lưu" của Cố Dĩ Trinh, ai nấy đều lộ vẻ ước ao.
Cố Dĩ Trinh vẫn chú ý Tống Dật bằng dư quang của mình, cậu ta phát hiện trong lúc ấy cô đều tập trung ăn uống, cũng không biết có nghe cậu ta nói chuyện hay không.
Cậu ta suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên gắp cái đùi gà mình chưa ăn trong đĩa của mình cho cô: "Đây là đùi gà ngũ vị hương đầu bếp làm riêng cho tôi, cậu nếm thử đi."
"Bánh mâm xôi mà cậu chỉ ở vũ hội cũng rất ngon."
Duẫn Nhi nhíu mày, cô ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta. Cô có hơi phiền, không hiểu Cố Dĩ Trình vây quanh cô làm gì.
"Tôi không muốn ăn, cậu lấy lại đi, cảm ơn." Cô nói.
Cô từ chối Cố Dĩ Trinh một cách thẳng thắn, bầu không khí lập tức có hơi lúng túng.
Thấy thế, Mạnh Khả Giai gắp đùi gà vào trong bát của mình: "Tớ ăn tớ ăn! Căng tin bất công thật đấy, mỗi lần lấy cơm cho tớ đều run tay, chẳng còn chút thịt nào cả."
Cô nàng cười ha ha mấy tiếng, khiến bầu không khí lại sinh động lên lần nữa.
Cố Dĩ Trinh nhận thấy Tống Dật không thích mình, cậu ta âm thầm cắn răng, sau đó tự giác rời đi.
Khúc nhạc đệm này qua đi, buổi chiều lại tiếp tục tiết học. Duẫn Nhi nhân lúc giao tiết, cô bèn lên mạng tìm kiếm tin tức cho thuê phòng.
Tông Việt không muốn thuê phòng khác, vậy cô sẽ lặng lẽ tìm phòng rồi thuê cho anh ta, tiền trảm hậu tấu. Cô thầm nghĩ, chờ sau này cô kiếm được tiền, cô sẽ mua nhà cho Tông Việt.
Cô xem vài chung cư có hoàn cảnh tốt và đường xá ổn hơn, vừa nhìn đến tiền thuê thì cô lại yên lặng tắt web.
Bình thường cô ăn cô mặc đều do Tống Giang lo hết, tiền trong thẻ tiền lương của cô vẫn chưa dừng bao nhiêu, nhưng bây giờ cô lại không thể kiếm tiền, muốn thuê phòng, một mình cô không thể gồng gánh nổi tiền thuê.
Trong lòng chỉ nghĩ đến những việc này, lúc cô vào học khó tránh khỏi có hơi phân tâm. Đến khi cô vào toilet thì bị ba nữ sinh chặn lại.
"Tống Dật đúng không." Một nữ sinh tóc ngắn ở giữa, vẽ mắt màu khói, trang điểm như một đại tỷ.
Đây cũng không phải học sinh của lớp học phụ đạo, cô ta trừng mắt đầy hung ác với cô: "Tao cảnh cáo mày, tránh xa Cố Dĩ Trinh ra."
Duẫn Nhi: "..."
Cô đang tính toán tiền thuê phòng, vừa phải tìm được vị trí đẹp, môi trường tốt nhưng giá cả không được quá cao, thật sự rất khó có thể tìm được phòng đáp ứng đủ những tiêu chí này, trong lòng cô đang bực muốn chết đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro