Ngoại truyện: Tình yêu của Lâm Nhất
Lần đầu tiên Duẫn Nhi gặp Lâm Nhất là ở ký túc xá của mình, người nọ cao lớn vững chắc đứng ở nơi đó, vẻ mặt tươi cười hòa nhã, giúp đỡ Tiểu Mạch ngu ngơ sắp xếp lại vật dụng, vừa thong dong lại vừa ngăn nắp.
Nhìn thấy cô đi tới liền chào hỏi rất tự nhiên, nói mình là anh trai của Chu Tiểu Mạch, đây là lần đầu tiên tiểu Mạch ở ký túc xá, nhờ cô chăm sóc tốt cho cô ấy.
Cô chưa từng tiếp xúc với một người đàn ông nào giống như Lâm Nhất, hòa nhã lễ độ, tác phong nhanh nhẹn, không thấy một chút lỗ mãng nào.
Hoàn toàn khác xa với những người đàn ông mà cô gặp ở bên ngoài khi đi làm, thật giống như sinh sống ở trong tổ chim sẻ nhiều năm, vào một ngày nào đó đột nhiên trông thấy Phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây.
Cho nên, mặc dù trên mặt cô vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ nhưng nhịp tim đã sớm không khống chế nổi nữa.
Đã trải qua những gian nan tăm tối, đối với cô mà nói, một người đàn ông giống như cả người đều mang theo ánh mặt trời như thế, lực hút chắc chắn không thể nhỏ được.
Cô và Tiểu Mạch dần dần thân quen rồi cũng biết khá nhiều về Lâm Nhất.
Ví dụ như người ấy rất ưu tú, rất được hoan nghênh. Cô rất thích thú khi nghe Tiểu Mạch nói về anh nhưng cô chưa từng có suy nghĩ quá phận nào.
Cô biết mình và anh không thích hợp, cứ như vậy, mỗi ngày nghe được những câu chuyện xưa huy hoàng của anh là đủ rồi.
Tiểu Mạch là người rất tốt, dịu dàng đáng yêu, không hề kiêu ngạo vì gia đình giàu sang, Duẫn Nhi không hề cảm thấy giật mình.
Lần đầu tiên thấy Lâm Nhất, cô đã biết bọn họ được giáo dục rất tốt, tốt đến mức cô chỉ có thể ngửa mặt mà nhìn, ngay cả một ý nghĩ xấu xa cũng không nghĩ đến.
Duẫn Nhi chưa bao giờ có thể hưởng thụ cuộc sống đại học tốt đẹp và tự do giống như bạn học của mình, cô phải kiếm tiền để lo học phí, lo phí sinh hoạt.
Cho nên, mặc dù cô và Tiểu Mạch rất hợp nhau nhưng rất hiếm khi được ở cùng nhau lâu, chứ đừng nói đến Lâm Nhất.
Mặc dù vậy, cô cũng chưa từng tạo ra cơ hội gì để mình và anh vô tình gặp mặt. Sự yêu thích trong lòng là không thể ngăn cản nhưng cô vẫn có thể khống chế được hành vi của bản thâm.
Cô không muốn để cho người khác biết, không muốn gây nên những phiền phức cho anh hoặc là Tiểu Mạch, thích là việc của riêng cô không liên quan đến người khác, cho dù là người cô thích.
Vì thế, cả một năm đầu, số lần cô gặp Lâm Nhất chỉ đếm được bằng đầu ngón tay.
Năm thứ hai đại học, Tiểu Mạch đột nhiên nổi hứng, muốn đến quán bar chơi một chút, Duẫn Nhi không chịu nổi bị cô ấy đeo bám suốt ngày, rốt cuộc đành đồng ý.
Thật ra cô rất muốn nói với Tiểu Mạch, quán bar chẳng hề thần kỳ như trong tưởng tượng của cô ấy đâu.
Ngay từ lúc vị thành niên cô đã đến đó, không phải đi chơi, mà là đi làm, nhưng sau khi bị quấy rối liền không bào giờ đến nữa.
Tuy rằng cuộc sống khó khăn, thậm chí có khi rất đói, nhưng một phần tính cách quật cường hơn so với người thường luôn luôn nhắc nhở cô, trước khi thỏa mãn cuộc sống của mình thì cô chính là phụ nữ, nếu như cô tự đắm mình vào thì sẽ chẳng có ai cứu được cô nữa.
Hôm đó Tiểu Mạch rất hưng phấn, trang điểm rực rỡ hẳn lên, thậm chí còn lôi kéo tay cô, khăng khăng trang điểm cho cô.
Duẫn Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho cô ấy bôi bôi trét trét lên mặt mình, cuối cùng còn bị buộc mặc quần áo của Tiểu Mạch.
Tiểu Mạch thấp hơn cô, cô mặc quần áo của cô ấy thì hơi chật.
Cũng may Duẫn Nhi rất gầy, mặc nhỏ đi một số chẳng những không ngột ngào, mà ngược lại còn lộ ra được vòng eo thon thả, dáng người tuyệt mỹ của cô, Tiểu Mạch nhìn mà than thở không dứt.
Dĩ nhiên, Duẫn Nhi không hề biết, cô chưa từng để ý tới cái nhìn của người khác với mình, gần như chẳng bao giờ soi gương.
Không phải vì cô không thích chưng diện, mà là khi bụng đói, làm sao còn tư cách để theo đuổi những thứ xa hoa đó.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bọn họ lặng lẽ đi vào. Một đám nam nữ vặn vẹo kịch liệt ở trong sàn nhảy, giống như muốn uốn éo ra hết sức hút của bản thân.
Tiểu Mạch vô cùng hưng phấn, lôi kéo cô ra nhảy, Duẫn Nhi cũng không hề né tránh, lập tức bị Tiểu Mạch lôi vào trong sàn nhảy.
Loại cảm giác lạ lẫm này chẳng tốt chút nào, mình giống như là một người ngoài, không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Duẫn Nhi cứng ngắc đứng ở nơi đó không biết phải làm gì, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Mạch đã bắt đầu lắc lư thân thể theo điệu nhạc liền thở dài, quay trở lại ghế dài.
Nhưng cuộc sống hình như luôn tràn đầy điều kỳ diệu ở khắp nơi, cô còn chưa đi được nửa đường đã bị người kéo lại.
Nhìn sang, trên mặt người kia mang theo nụ cười sâu hơn một phần so với bình thường, đang nhìn cô.
Dưới ánh đèn chớp tắt, cả người anh đều tràn đầy ánh sáng rực rỡ, ở nơi ồn ào náo nhiệt này có vẻ không hề phù hợp. Mặt cô đỏ lên, không thể thốt ra nổi một câu.
Thật ra thì bọn họ cũng không có gì để nói, phần lớn thời gian đều nói về Tiểu Mạch, nhưng vẫn khiến cho trái tim cô liên tục đập nhanh.
Anh mời cô uống Blackcurrant kinh điển, hương vị ngọt ngào, nhẹ nhàng khoan khoái mà trơn nhẵn, quanh quẩn mãi trên đầu lưỡi.
Tựa như cảm giác anh cho cô, dịu dàng mà bá đạo đóng quân ở trong lòng cô, đuổi thế nào cũng không đi.
Anh nói em gái mình rất tùy hứng, gây nên nhiều phiền toái cho cô, hy vọng sau này cô có thể tha thứ cho.
Anh nói người nhà mình rất vui vì cuối cùng tiểu Mạch đã có người bạn thân tốt, cũng rất cảm kích cô.
Anh còn hỏi cô có cần công việc nào hay không, bạn học của anh đang làm việc ở Bộ Công Thương, biết rất nhiều phần công việc....
Thì ra đây mới là dáng vẻ của một người anh trai, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nhất, cô uống một hơi hết sạch ly rượu.
Cô có hai anh trai, nhưng không có ai quan tâm em gái mình giống như Lâm Nhất.
Hôm ấy dường như là một sự hiểu lầm tốt đẹp, Lâm Nhất cho là Duẫn Nhi rất thích uống Blackcurrant nên gọi rất nhiều.
Còn Duẫn Nhi ôm tâm tư tuyệt đối không được lãng phí, uống hết những ly Blackcurrant ở trên bàn.
Đến khi Tiểu Mạch quay lại, Duẫn Nhi chỉ còn ngây ngốc ngồi ở chỗ đó ngẩn người.
Lâm Nhất có chút ngượng ngùng, dù sao anh cũng không muốn chuốc say cô.
Tiểu Mạch không có cách lôi kéo Duẫn Nhi về, chỉ có thể nhờ Lâm Nhất cõng về.
Thật may là Duẫn Nhi uống say cũng không điên không ầm ỹ, ngoan ngoãn mặc cho bọn họ định đoạt.
Tiểu Mạch còn nòi đùa với anh, lúc này có bị bán đi thì Duẫn Nhi cũng chẳng hay biết.
Lâm Nhất tốt tính cười cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô. Cô ngoan ngoãn tựa vào lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dán chặt vào đầu vai anh, giống như chim non yêu tổ, đôi mắt bình tĩnh mà sắc bén đã nhắm lại, lông mi thỉnh thoảng chớp nhẹ, so với dáng vẻ tỉnh táo lý trí thường ngày thì như hai người khác nhau.
Anh nhớ tới lúc mới thấy cô ở quán bar, cô mặc một cái áo bó màu xanh dương đậm, những đường cong đang trong giai đoạn trưởng thành được bộc lộ hoàn mỹ, quần jean cạp trễ bó sát bao chặt lấy bắp đùi thon dài của cô, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm.
Thậm chí ban đầu anh còn chẳng nhận ra cô nữa.....
Nhịp tim của Lâm Nhất tự dưng tăng nhanh, thịch thịch, trong lồng ngực giống như có một chú nai con đang chạy loạn, ngay cả bước chân của mình dừng lại tự lúc nào cũng không biết.
Cho đến lúc tiếng gọi bất mãn của Tiểu Mạch ở phía trước truyền tới, anh mới như tỉnh lại từ trong mộng, quay đầu lại, đi theo dấu chân của Tiểu Mạch.
Kế tiếp, số lần Duẫn Nhi thấy Lâm Nhất liền dần dần nhiều lên, thư viện, phòng tự học, phòng học, thậm chí đến chỗ làm cũng có thể gặp anh.
Ban đầu cô còn hơi lúng túng, dù sao hôm đó cô cũng uống say và bẽ mặt ở trước anh, nhưng nhìn dáng vẻ giống như hoàn toàn không nhớ ra của anh, cô liền từ từ thả lỏng.
Quan hệ của hai người cũng từ từ tốt lên, lúc đi chung với nhau không còn chỉ nói mỗi chuyện của Tiểu Mạch.
Lúc này dm mới phát hiện ra giữa bọn họ có nhiều sở thích chung như vậy, du lịch, vẽ tranh, chơi thể thao.....
Càng hiểu hơn lại càng phát hiện ra người này thu hút người biết bao nhiêu, anh thông thái, có năng lực, gần như hoàn mỹ hơn cả bản thân tưởng tượng.
Càng ngày cô càng bị anh thu hút, thậm chí đến mức không thể tự kềm chế được.
Nhưng cho dù bọn họ chỉ là bạn bè thì cô vẫn vô cùng thỏa mãn, là cực kỳ thỏa mãn.
Trước đây cô chưa từng nghĩ rằng mình có thể đến gần Lâm Nhất như vậy, mối quan hệ thế này đã đủ vừa lòng rồi.
Cô giấu kín tâm tư của mình, ngay cả Tiểu Mạch cũng không phát hiện được một chút dấu vết nào.
Cô giống hệt như một người bạn, sẽ tán gẫu với anh, thỉnh thoảng cũng đảm nhận chức bạn gái của anh nhưng chưa từng thử đến gần anh thêm một bước.
Không hề có một chút mập mờ, trong cuộc sống của cô gần như không tìm được bất kỳ ảnh hưởng nào do Lâm Nhất mang tới.
Cô tỉnh táo đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có thể thản nhiên ở trước mặt anh bàn luận một chút về người bạn gái tương lai của anh, thật sự như là bạn bè bình thường.
Lâm Nhất cảm thấy rất thất bại, anh cố gắng lâu như vậy, cô lại chẳng hề nhìn ra chút tâm tư nào của anh.
Ngay cả tiểu Mạch ngây thơ cũng phát hiện ra anh đối với cô có chút gì đó không thích hợp, mà cô lại chẳng hề hay biết, vẫn giống như lúc mới gặp, thái độ không hề có chút thay đổi nào.
Có lúc, thậm chí anh đã nghĩ đến dứt khoát thổ lộ rồi, nhưng lại không muốn để tiểu Mạch ở giữa bọn họ thấy khó xử, ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, anh đã thấy dáng vẻ từ chối người khác của cô một lần rồi.
Thẳng thắn mà dứt khoát như thế, ngay cả bạn bè cũng không làm được, nhất định phải cắt đứt sạch sẽ. Cho nên anh đã do dự, anh sợ từ nay về sau thật sự sẽ là người xa lạ.
Anh cho rằng có lẽ là cô không hề thích mình, cho nên bất kể anh làm cái gì thì cô cũng sẽ không có chút cảm giác nào.
Vậy thì an tĩnh đứng ở bên cạnh cô làm bạn tri kỷ đi, mặc dù đó là cách anh không muốn nhất, nhưng ít nhất vẫn có cơ hội nhìn gần cô, cũng có thể thỉnh thoảng ở bên cạnh phóng túng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.....
Vì vậy, trong ba năm đại học, bốn năm công tác, anh thật sự không hề làm gì cả, ngay cả tình yêu trong tâm cũng không thể giấu diếm tốt, vậy mà anh vẫn kiên trì như cũ không chịu biểu đạt tâm ý của mình.
Vào thời điểm cô khó khăn nhất, anh liền xuất hiện, vào lúc cô bàng hoàng bất lực thì giúp đỡ cô, lúc cô tốt nghiệp rồi đi tìm việc thì anh yên lặng ở phía sau chuẩn bị tốt tất cả cho cô, nhưng lại chưa từng nói thích cô.
Càng thích thì càng sợ hãi, sợ từ giờ người đó sẽ chán ghét mình, sợ từ giờ trong sinh mệnh không còn cô nữa, cho đến cuối cùng cô thật sự đi rồi, còn mang theo tình yêu thầm kín cua anh.
Anh say rượu, anh lụi bại, anh hối hận, anh tự trách.....Nhưng cô cũng không thể trở lại nữa. Tựa như đám mây trong xanh trên bầu trời ấy, gió thổi qua liền tiêu tan sạch sẽ, chẳng hề lưu lại một chút dấu vết.
Anh yêu cô sáu năm, nhưng đến khi cô chết vẫn chưa từng một lần thổ lộ với cô.
Còn cô, yêu anh bảy năm, nhưng đến lúc chết vẫn chưa từng nói ra miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro