Ngoại truyện 11: Nguyệt Noãn
Phác Dĩnh vọt tới, hai mắt sáng lên.
"Oa, Tam ca, huynh nóng nảy quá đi." Nhưng mà như vậy mới hay.
Huỳnh Thực ôm chặt Trần Dao trong ngực, cười liên tục.
"Nóng nảy hồi nào, tại hạ chỉ gấp gáp thôi." Không vội có thể lấy được thiếu nữ xinh đẹp sao, thiệt là.
Huỳnh Thực nói, chọc cho mọi người cười to.
Trần Dao thấy hắn đắc ý cực kỳ thì đưa tay nhẹ ngắt hắn một cái.
"Hừ, chàng coi chừng làm ta mất mặt."
Hại nàng trở thành tiêu điểm cho mọi người cười, tên đầu gỗ này thật là ghét.
Huỳnh Thực không thèm để ý đến mọi người, vui mừng nói.
"Có gì mà mất mặt, mọi người đều là người nhà."
Bị mọi người sao lãng, Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Huỳnh Thực cùng Trần Dao đang hạnh phúc, ánh mắt hơi chuyển, chuyển sang Hắc Diệu.
Trực giác của Hắc Diệu cho biết có ánh mắt đang nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Bạch Tuyết ửng hồng, nàng dời đi con ngươi, không dám nhìn thẳng Hắc Diệu lần nữa.
Hắc Diệu nhìn thấy Bạch Tuyết như thế, hơi sửng sờ. Đây là lần đầu tiên gặp nàng ta mà? Tại sao lại có một loại cảm giác quen thuộc, còn có, tại sao nàng ta nhìn mình như vậy?
Giọng nghi ngờ hỏi "Ngươi... Biết ta?"
Nghe lời của Hắc Diệu, sự chú ý của mọi người cũng chuyển sang Hắc Diệu cùng Bạch Tuyết.
Chuyện gì xảy ra?
Bạch Tuyết cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Biết."
Hắc Diệu cau mày, trong ấn tượng của hắn không nhớ có một nữ nhân như vậy.
"Ngươi là ai?"
Bạch Tuyết bị hỏi như vậy, trong lòng có đau đớn thoáng qua. Hắn không nhớ rõ nàng. Mấy chục năm qua, thật sự là cảnh còn người mất sao.
Bạch Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của Hắc Diệu, trong lòng hơi đau nhói. "Chàng, thật không nhớ ta sao?"
Hắc Diệu nhíu mày chặt hơn. Cả đời hắn trừ sư muội Tĩnh Hương ra, nhớ sâu nhất chính là nữ nhân năm đó được gọi Nguyệt Noãn, nữ nhân vì hắn bỏ mạng, mỗi lần nhớ tới, trong lòng lại đau nhói.
Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Tuyết, lắc đầu "Ta không nhớ ngươi, rốt cuộc ngươi là người nào?"
Bạch Tuyết có phần tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Chàng quả nhiên không nhớ ta, nhưng ta lại đem chàng khắc sâu như vậy, ta chờ chàng mười mấy năm, nhưng mười mấy năm qua, chàng chưa bao giờ nhớ đến ta."
Giọng nói buồn bã làm tất cả mọi người chấn động.
Đợi Hắc Diệu mười mấy năm, nàng ấy, rốt cuộc là người nào?
Ánh mắt Trần Dao vẫn dính trên người Bạch Tuyết, nàng phát hiện trên người nữ nhân này, có một mùi hương thoang thoảng quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra tại sao lại cảm thấy quen thuộc.
Hắc Diệu nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, nhíu mày, không nói một lời.
Dường như, hắn đang hồi tưởng chuyện gì đó, nhưng trong mắt lại lộ ra sự mê mang.
Hắn không nhớ là có biết một nữ nhân như vậy, mà nàng ta lại nói đã đợi hắn mười mấy năm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Tuyết giống như tự nói với mình, lẩm bẩm: "Có lẽ, trong lòng của chàng chưa bao giờ có ta, chàng vẫn chỉ có báo thù thôi."
Hắc Diệu chấn động, nàng a biết chuyện của hắn, rốt cuộc nàng ta là người nào?
Trần Dao cũng càng ngày càng hiếu kỳ nữ nhân trước mắt, có liên quan gì đến phụ thân mình.
Lúc nàng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, ánh mắt phức tạp của Bạch Tuyết vừa đúng lúc rơi vào trên người nàng.
Giọng nói nghẹn ngào của nàng hỏi: "Con là Trần Dao, đúng không?"
Dọc theo đường đi, nàng ở phía dưới xe ngựa không bị phát hiện, không phải là bởi vì nàng nội lực cao thâm, mà là nàng dùng một loại thuốc chết giả, đến khi xe ngựa ngừng không bao lâu nàng mới tỉnh lại, cho nên mới không bị Hắc diệu phát hiện.
Đối với thân phận Trần Dao cùng Hắc Diệu, nàng cũng mới biết được.
Nhìn Trần Dao trổ mã xinh đẹp, biết được nàng ấy sắp thành thân, trong lòng nàng rất vui mừng.
Làm một mẫu thân, những năm gần đây nàng đã không làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân, nàng biết Trần Dao chịu khổ cực rất nhiều, lúc đó nàng tỉnh lại, thật ra thì đã từng tìm kiếm tung tích bé, sau đó mới biết được, bé theo một nam tử thần bí rời đi.
Trần Dao nghe giọng nói cực kỳ bi ai của Bạch Tuyết, không khỏi cau mày "Ngươi cũng biết ta?"
Nhìn ánh mắt thống khổ của nữ nhân trước mắt, Trần Dao cũng cảm thấy khổ sở, chẳng lẽ chính là nàng cùng phụ thân quên mất người ta sao, nữ nhân này có quen biết sao?
Nhưng nàng cùng phụ thân còn có Huỳnh Thực vẫn ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm, cũng không quen ai mà.
Mắt Bạch Tuyết đẫm lệ, nàng kiềm chế không dám chạy sang ôm Trần Dao, cố gắng bình tĩnh. "Dao nhi, ta là mẹ con, con thật không nhớ ta sao."
Ầm --
Một tiếng này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cái gì? Nàng là mẹ Trần Dao? Đó không phải là nữ nhân của Hắc Diệu sao?
Trời ạ, lúc nào thì Hắc Diệu có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, sinh ra Trần Dao không phải là hoa khôi năm đó sao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Xán Liệt cùng Duẫn Nhi nhìn nhau, sau đó hai người lên tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị này.
Xán Liệt nói: "Tất cả mọi người đứng ngoài cửa lâu như vậy rồi, chúng ta vào đi thôi."
Duẫn Nhi cũng cười, lên tiếng "Đúng đó, mọi người đường xa tới đây cũng đã rất mệt mỏi, vào nhà ngồi đi."
Trần Dao ngơ ngác đứng ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, trong đầu từng hình ảnh bắt đầu thoáng qua, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể hiểu được.
"Không, bà không phải là mẹ ta, mẹ ta không phải thế này, mẹ ta đã chết rồi."
Nếu như mẫu thân không chết, nhất định sẽ không bỏ nàng lại, nữ nhân trước mắt nhất định không phải là mẹ của nàng, mẫu thân sẽ không tuyệt tình như vậy.
"Dao nhi... Ta..." nước mắt Bạch Tuyết đã sớm rơi như mưa, khóc không ngừng.
Nàng muốn đem Trần Dao ôm vào trong lòng, nói cho nàng ấy biết, nàng chính là mẹ của nàng ấy, nhưng nàng không thể làm như vậy vì trong lòng con gái còn oán nàng.
Năm đó, thật ra thì sau khi thay Hắc Diệu đỡ một kiếm kia, vốn đã tuyệt mạng, lại được sư phụ cứu.
Đúng ra, nàng cũng gọi Kim công công là sư huynh, người cứu nàng năm đó, chính là sư phụ của thiên biến Quan Âm, Quỷ y -- Kim Vô Lương.
Được cứu lại, nàng vẫn ngủ mê man bất tỉnh, suốt mười năm qua, nàng mới tỉnh lại, vậy mà sau khi tỉnh lại, lại quên hết mọi chuyện đã trải qua trước kia.
Cho đến ba năm trước đây, nàng mới nhớ lại tất cả, vội đi tìm kiếm Trần Dao cùng Hắc Diệu, mới biết được những biến hóa trong những năm này.
Nàng biết Đặng Luân cùng Hắc Diệu có quan hệ thân mật, vì vậy đến gần Đặng Luân, chỉ là hy vọng có thể có cơ hội để cho nàng nhìn thấy Hắc Diệu, nhìn thấy Trần Dao.
Hắc Diệu vẫn không dám tin nhìn Bạch Tuyết đang khóc, trong mắt tràn đầy đau nhói cùng phức tạp. Nàng ấy thật sự là Nguyệt Noãn sao? Không, không thể nào, Nguyệt Noãn đã chết rồi.
"Bà đừng nói nữa, bà không phải là mẹ của ta, mẹ của ta đã chết lúc ta còn rất nhỏ." Trần Dao rống lên, lau nước mắt chạy đi.
"Tiểu Dao..." Huỳnh Thực đau xót, sải bước vội vàng đuổi theo.
Ngoài cửa, chỉ còn lại vợ chồng Xán Liệt cùng Hắc Diệu và Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết muốn nói gì đó, Hắc Diệu lại hờ hững lên tiếng ngăn nàng lại "Có lời gì, vào trong rồi hãy nói."
Hậu viện, gian phòng Bảo Anh.
Đặng Luân ôm nàng đẩy cửa đi vào, gian phòng mười năm không ai ở, vẫn được dọn dẹp như cũ, không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ, giống như lúc nàng rời đi.
Ở trong ngực hắn, nàng thấy tất cả, hai tròng mắt không khỏi nóng lên, nước mắt cứ rơi xuống, không phải buồn rầu gì, chẳng qua là cảm động.
"Bảo Anh, sao lại khóc?" hắn đưa tay ra tỉ mỉ lau nước mắt của nàng, ngữ điệu dịu dàng tới mức chảy ra nước.
Bảo Anh hít mũi một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta không có khóc, ta chỉ cảm động mà thôi."
Sau khi nàng lớn lên, rất ít khi khóc, giờ thì hay rồi, ngay trước mặt Đặng Luân khóc đến mất mặt như vậy.
Chui vào lồng ngực ấm áp của hắn, mượn xiêm y của hắn chà chà cố lau nước mắt nước mũi.
Đặng Luân mỉm cười, bàn tay khẽ vuốt trên lưng nàng.
"Được rồi, nàng không khóc, chẳng qua là cảm động, nhưng mà xem ra cái áo này của vi phu phải bỏ rồi."
Nghe lời của hắn, Bảo Anh bất mãn ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.
"Ý chàng là nước mũi của ta bẩn?"
Đặng Luân đưa tay ngắt cánh mũi thon của nàng, ánh mắt thâm tình khiến cho người khác thấy nghẹt thở. Giọng nói của hắn cưng chiều đến say lòng người.
"Sao có thể chứ, nàng vì vi phu mà rơi nước mắt, nước mũi, nếu như có thiên hạ chí bảo, vi phu chỉ hy vọng luôn thấy nàng nở nụ cười, mà không phải là nước mắt, nàng hiểu chưa?"
Nghe lời thâm tình như thế, Bảo Anh lại rơi nước mắt.
Đáng chết, sao phải nói với nàng như vậy, hại nàng trở nên không giống mình, động một chút là cảm động phải rơi lệ.
"Bảo Anh... sao lại khóc nữa rồi, đừng khóc có được hay không?" hắn vừa vươn tay xóa đi nước mắt của nàng, vừa dụ dỗ.
"Ta không có khóc."
"Được, không có khóc, nàng cười cho ta một cái?"
"Chàng thật đáng ghét, sao ta có thể cười được." Không nhìn thấy nàng đang khóc sao.
"Cười không nổi sao?" Đặng Luân cười điên cuồng, sau đó ngay lúc nàng mở mồm muốn nói chuyện, môi của hắn rơi xuống, nhẹ nhàng đặt lên cánh môi mềm mại của nàng.
"Uhm..." Đột nhiên hôn, làm nàng quên mất việc phải khóc thút thít, mắt mở rất lớn, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, nàng muốn ngất xỉu.
Ngay khi Bảo Anh kinh ngạc, trong nháy mắt, hắn cạy môi nàng, đầu lưỡi đi vào dò xét, mùi thơm hấp dẫn, hắn tấn công kịch liệt, nàng dần dần mê say, nàng ôm chầm cổ của hắn, vô cùng nghiêm túc đáp lại hắn.
Hắn bị nàng không lưu loát hoàn toàn khơi dậy dục hỏa, hai tròng mắt trầm xuống, lưỡi càng đốt nóng. Đầu lưỡi linh hoạt cuồng dã quấy trong miệng thơm, nhân lúc nàng than nhẹ, chộp lấy hương vị ngọt ngào của nàng.
"Um..." nụ hôn quá đỗi kịch liệt, khi nàng cảm thấy mình sắp không thể hô hấp, Đặng Luân buông nàng ra, nhưng lúc này nàng cũng đang bị nâng dục hỏa lên, lại bị buông ra, trong lòng có chút thất vọng.
"Bảo Anh, đừng nóng vội, vi phu chẳng qua là lấy hơi mà thôi." Thanh âm tà khí của hắn rơi xuống, lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng.
Lần hôn này, thật dài mà nhẵn nhụi, không kịch liệt giống mới vừa rồi, nhưng cũng có hương vị khác.
Bảo Anh hừ nhẹ một tiếng, rất ưa thích nụ hôn dài này, thần trí mù mịt khiến cho nàng thuận theo khát vọng, hé mở miệng thơm, mặc hắn đưa đầu lưỡi thăm dò vào.
Phản ứng của nàng làm hắn rất hài lòng, nếm đến ngọt ngào khiến cho hắn thõa mãn rên rỉ lên một tiếng, đầu lưỡi trêu chọc cái lưỡi, liếm khắp mỗi một chỗ trong miệng nhỏ nhắn, quấy lên nước miếng hương vị ngọt ngào, cuối cùng lại cuốn lấy thơm mềm, mút vào, quấn lấy nhau.
Thân thể hai người cũng dần dần nóng lên, cách y phục, liếm nhau.
Hắn có chút vội vã cởi y phục nàng ra, ngón tay khẽ vuốt ve da thịt nhẵn nhụi của nàng, theo đầu ngón tay ấm áp của hắn chạm vào, thân thể nàng trở nên nhũn ra.
Nếu không phải hắn ôm, sợ rằng nàng cũng sẽ rơi xuống đất.
"Bảo Anh...." hắn vừa khẽ vuốt ve nàng, vừa nhẹ giọng gọi ở bên tai nàng.
"Huh?" nàng ý loạn tình mê, mút loạn xạ.
"Mệt mỏi không?" Ngồi xe mấy ngày, nếu như nàng thật mệt mỏi, vậy hắn đành đi tắm nước lạnh thôi.
Bảo Anh đoán được ý định của hắn, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt của hắn, hơi thẹn thùng nói: "Không mệt, chúng ta bắt đầu đi."
# đã che giấu #
"Um... Đừng làm rộn, chàng mau vào đi..." nàng tính nôn nóng chịu không nổi tra tấn như vậy, nàng trực tiếp nói ra ý tưởng của mình, nếu phải làm, liền làm thống khoái chút.
Hai tròng mắt Đặng Luân càng tối hơn, thanh âm khàn khàn nói: "Bảo Anh, như nàng mong muốn, vi phu nhất định sẽ làm cho nàng điên cuồng."
Hết sức ôm chặt hai chân của nàng, đang muốn động thân vọt vào, cũng đúng lúc này, tiếng gõ cửa giết phong cảnh vang lên.
"Tứ tỷ, Tứ tỷ phu, hai người khóa cửa ở bên trong làm gì đó, mau ra đây đi, đã xảy ra chuyện lớn rồi."
Phác Dĩnh nói xong, dán mình vào trước cửa, lấy tay đâm vào giấy Tuyên Thành trên cửa khắc hoa, muốn liếc trộm tình hình lửa nóng bên trong.
Hả, chuyện gì vậy ta?
Giống như đang động tới động lui, mẹ nó, chẳng lẽ Tứ tỷ và Tứ tỷ phu bỏ lại bọn họ, thật đang làm chuyện tình dâm đãng đó?
Sai sai rồi, Tứ tỷ này cũng quá đói khát đi, còn có thân thể Tứ tỷ phu sao vặn vẹo như vậy, nhìn thế nào cũng đều giống vẽ lên?
Vẽ lên? Ngất, không phải những tranh vẽ biến thái tứ tỷ vẫn còn treo trên cửa chứ?
Mẹ nó, khó trách nàng thấy hình ảnh không có cảm giác, nguyên lai là như vậy.
Đang lúc nháy mắt Phác Dĩnh duỗi đầu trở về, cửa phòng mở ra rồi.
Sắc mặt Đặng Luân chưa thỏa mãn dục vọng đen đến dọa người, nhìn chằm chằm cô em vợ, hận không thể đánh nàng ấy một chưởng.
"Phác Dĩnh, nếu không có xảy ra chuyện lớn gì, đừng trách Tứ tỷ phu sử dụng bạo lực với muội."
Trời đánh, sao hắn xui xẻo như vậy, mỗi lần làm chuyện quan trọng đều bị quấy rầy.
Lửa giận đầy bụng, cũng không phát tác được, bà nội nó, tiếp tục như vậy, hắn sẽ sớm biến thành một thành viên trong đại quân liệt dương.
Phác Dĩnh hậm hực cười một tiếng.
"Ôi mẹ nó, Tứ tỷ phu huynh không biết thẹn thùng à, lại sử dụng bạo lực với trẻ nhỏ, cơm hơn 30 năm nay của huynh, ăn uổng công rồi."
Nghe thấy câu này, Đặng Luân càng tức giận hơn, tay run run chỉ nàng nói: "Cái gì hơn 30 năm, Tứ tỷ phu muội mới 28 tuổi thôi, 28 có hiểu hay không."
Không biết hắn để ý nhất là cái này à, lại dám nói hắn già như vậy, hắn ghét nhất người khác nói ra tuổi của hắn, cảm thấy như hắn chiếm đại tiện nghi của Bảo Anh.
Phác Dĩnh làm bộ như kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú cực hoàn mỹ của hắn hồi lâu, làm vẻ gào thét.
"Cái gì, Tứ tỷ phu huynh mới 28 à, không nhìn ra nha, muội còn tưởng huynh bằng tuổi với phụ thân nữa, ôi mẹ nó, nhìn thế nào cũng cảm thấy huynh cỡ như phụ thân muội, muội đột nhiên phát hiện, thì ra Tứ tỷ có luyến phụ tình kết (tình yêu với người như cha), lại thích một người cấp bậc đại bá."
Đặng Luân nghe xong, thiếu chút nữa giận đến hộc máu bất tỉnh.
Hài tử của Phác gia, quả nhiên một người đáng sợ hơn một người, Phác Dĩnh này, quả thực xứng với danh từ ác ma. Không, nàng ta chính là một ác ma không hơn không kém.
"Mẹ nó, Tiểu Lục muội la bậy cái gì, muội mới có luyến phụ tình kết đó, cả nhà muội đều có luyến phụ tình kết."
Bảo Anh mới vừa sửa sang lại xiêm áo xong đi ra ngoài, vốn là cực kỳ khó chịu, nghe được lời nói của Phác Dĩnh càng thêm khó chịu cực kỳ, lời mắng ra cũng bắt đầu vặn vẹo.
Mặt Phác Dĩnh buồn cười lại gần nàng ấy, con ngươi đen nhánh giảo hoạt lượn quanh họ.
"Tứ tỷ, muội biết rõ chúng ta là người một nhà, cho nên tỷ không cần cố ý dùng chữ cả nhà đâu, muội sẽ nói cho tỷ phu nghe."
"Muội..." Bảo Anh suy nghĩ mình nên trả lời thế nào, nhưng lại không thể cải vã với tiểu muội mình, vì vậy, nàng quyết định đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo với muội ấy.
Thả chậm thần sắc, quả nhiên là cao quý ưu nhã.
"Tiểu Lục, mới vừa rồi không phải muội nói là xảy ra chuyện lớn sao, rốt cuộc là chuyện gì?"
Nhìn bộ dáng giả bộ của Bảo Anh, Phác Dĩnh vô ý thức xoa xoa đôi bàn tay trên cánh tay nổi da gà.
Ai ui, lúc nào thì Tứ tỷ trở nên ghê tởm như vậy kìa, chắc chắn là ngọn gió Tứ tỷ phu quá lẳng lơ con mẹ nó dạy hư người, nàng thề về sau có gặp loại nam nhân như Tứ tỷ phu, trước tiên chính là mau tránh ra, tránh cho ghê tởm đến nàng.
"Cũng không có chuyện lớn gì, chính là Tam tẩu có thêm người mẹ, Hắc đại thúc thêm người vợ mà thôi."
"Cái gì --" hai người đồng thời kêu lên.
"Tuy nói chuyện này rất quỷ dị, nhưng phản ứng của hai người có phải quá làm bộ rồi không?" Phác Dĩnh ôm tay, cau mày.
Quả nhiên là yêu nghiệt Tứ tỷ phu kia dạy hư Tứ tỷ vốn thô lỗ đáng yêu, vì hạnh phúc sau này của Tứ tỷ, nàng quyết định trợ giúp Tứ tỷ thoát đi ma trảo.
Phòng khách, Xán Liệt và Duẫn Nhi ngồi ở vị chủ, theo thứ tự xuống là Hắc Diệu, bên phải Duẫn Nhi là Bạch Tuyết, bốn người trầm mặc ngồi xuống, bọn nha hoàn dâng trà lên, rồi lại im lặng lui xuống.
Hắc Diệu không đụng đến ly trà, ánh mắt vẫn phức tạp rơi vào trên người Bạch Tuyết, mắt lạnh tĩnh mịch, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc giằng co này, Phác Dĩnh và hai người kia đi vào.
"Phụ thân, nhũ mẫu." Bảo Anh thăm hỏi một tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào giữa Hắc Diệu và Bạch Tuyết, khẽ cau mày.
"Tuyết công tử, ngươi..."
Lúc này, Đặng Luân kéo nàng đang muốn nói chuyện, cắt đứt thanh âm của nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn bộ dạng lắc đầu của hắn, nàng nghe lời ngừng lại thanh âm.
Phác Dĩnh ở bên cạnh nhìn một màn này, lắc đầu. Mẹ nó, từ trước đến giờ Tứ tỷ luôn trái với đạo lý, giờ lại trở nên nghe lời như vậy, thật là không thể tưởng tượng mà.
Lúc này Bạch Tuyết ngẩng đầu, mỉm cười gật đầu với hai người.
"Trước đó vài ngày khiến hai người hiểu lầm, ta thật ra không gọi Bạch Tuyết, giả nam tử đến gần Đặng Luân cũng là bởi vì..."
Câu nói kế tiếp không nói nữa, mà ánh mắt chuyển đến trên người Hắc Diệu.
Dừng một lát sau, Bạch Tuyết nói tiếp: "Ta vốn gọi Nguyệt Noãn, là một nữ tử phong trần." Nguyệt Noãn bắt đầu kể ra tất cả.
Từ lúc nàng bắt đầu phải vào Nhất Thưởng Tham Hoan, lại làm sao quen biết Hắc Diệu, cuộc sống làm bạn giữa hai người, cùng với lúc sinh ra Trần Dao, rồi đến sau đó nàng cản một kiếm thay Hắc Diệu, được Kim Vô Lương sư phụ của Kim công công cứu.
Đại sảnh rất an tĩnh, chỉ có thanh âm dịu dàng của Nguyệt Noãn nhẹ nhàng vang lên.
Sau khi nàng lên tiếng, ánh mắt của Hắc Diệu vẫn không rời đi mặt của nàng, gương mặt này hắn hoàn toàn xa lạ, hắn không nhìn ra chút dấu vết dịch dung nào.
Sau khi Nguyệt Noãn nói xong, bỏ mặt nạ da người trên mặt ra, gương mặt thanh lệ dịu dàng lộ ra, lại giống như cùng một khuôn mẫu với Trần Dao, nếu không phải nghe xong Nguyệt Noãn kể, mọi người nhất định sẽ cho rằng nàng là tỷ tỷ sinh đôi của Trần Dao, chứ không phải mẹ của Trần Dao.
Hắc Diệu bỗng chốc đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn ở trên mặt Nguyệt Noãn, khóe môi lẩm bẩm kêu một tiếng.
"Nguyệt Noãn..."
Nghe nam tử yêu quý khẽ gọi, hai tròng mắt Nguyệt Noãn chợt lóe nước mắt.
Nàng vội vàng nhìn lại Hắc Diệu, hai người bốn mắt nhìn nhau, có quá nhiều thâm tình chôn ở trong đó, nhất thời cũng không nói gì.
"Diệu..."
Mọi người lúc này nhìn nhau, rối rít lui ra ngoài, lưu lại đầy đủ không gian cho bọn họ, vào giờ phút này, bọn họ nhất định có nhiều lời muốn nói...
Hậu viện, Thanh Thủy cư.
Trần Dao chạy trốn một đường, bất tri bất giác đến nơi này, viện này, là chỗ ở của bọn người Huỳnh Thực và mẹ chồng năm đó, sau đó mẹ chồng gả cho cha chồng rồi, nơi này liền chỉ có năm người bọn họ ở, về sau bọn họ chia tay phủ, nơi này liền để trống.
Trần Dao nhìn viện an tĩnh, tâm càng thêm chua chát đau đớn.
Trong đầu, nhớ lại từng chút thời gian khi còn ở chung với mẹ lúc nhỏ.
Khi đó mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng có trí nhớ sâu sắc, thương yêu của mẹ đối với nàng, mỗi một câu mẹ nói với nàng, nàng đều nhớ rõ ràng.
Vẫn nghĩ rằng mẹ đã chết, không ngờ nhiều năm sau lại đột nhiên xuất hiện, nói cho nàng biết tất cả lúc trước đều là giả, mẹ không có chết, ngay cả sủng ái với nàng cũng là giả.
Nếu vậy, nàng thà cho là mẹ đã chết rồi, ít nhất như vậy, trong lòng nàng mẹ vẫn sủng ái nàng, mà không phải là...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro