Ngoại truyện End

"Tiểu Dao, đừng nóng giận, không phải là uống rượu, kết tóc sao, muốn hỉ nương làm gì, vi phu hiện tại liền làm."

Hắn nói xong, hướng tới chỗ để rượu cùng đồ ăn đi tới, bưng lên rượu hợp cẩn toàn bộ uống xong, sau đó ngậm trong miệng, đến gần nàng, há mồm liền hôn vào trên miệng nhỏ đỏ au kia.

Trần Dao vừa há mồm chuẩn bị nói chuyện, hắn liền hạ xuống, rượu kia thông qua nụ hôn này, có một nửa dừng ở trong miệng của nàng, nàng không kịp nuốt vào, có một phần chảy ra ngoài, Huỳnh Thực thấy thế, vội vàng lè lưỡi liếm đi, một màn này, YD tà mị cực kỳ.

Tên kia ngốc ngốc khẽ liếm, làm cho toàn bộ thân mình nàng đều cứng lại, tê tê rung động.

Nàng kéo vạt áo hắn, một bên đem rượu trong miệng nuốt xuống, một bên trúc trắc đáp lại hắn.

Hắn hôn cũng rất trúc trắc, bất quá hắn là nam nhân, không như nữ tử e lệ, lúc này mò tìm, hắn đã muốn nắm các trình tự.

Đầu tiên là nhẹ nhàng mà mút hôn cánh môi, sau đó đầu lưỡi cạy mở môi anh đào của nàng, cùng cái lưỡi đinh hương của nàng câu quấn ở cùng nhau, đầu lưỡi nóng ướt vẫn không ngừng mút cái lưỡi đinh hương khéo léo, thưởng thức mùi rượu trong miệng nàng, mùi thản nhiên làm cho hắn mê say.

Hai tròng mắt hắn che phủ tình dục, dưới bụng cũng có một cỗ nhiệt khí chạy xuống dưới, hắn bản năng muốn hấp thu càng nhiều, bàn tay to bắt đầu chạy ở trên thân thể duyên dáng của nàng.

"A..." Trần Dao một mặt vì vừa uống rượu, dần dần đỏ lên, lúc này phối với hơi thở khẽ của nàng, quả thực là ma âm làm hắn điên cuồng.

Bàn tay to bắt đầu thô lỗ xé rách hỉ bào trên người nàng, lại bị nàng ngăn lại.

Nàng đẩy ra Huỳnh Thực, mắc cỡ đỏ mặt nói: "Đợi một chút, chúng ta còn chưa có kết tóc đâu?"

Huỳnh Thực khó khăn nuốt nước bọt, khàn khàn nói: "Kết tóc cái gì, chúng ta trước làm nói sau, Tiểu Dao, ta thật là khó chịu."

Trần Dao lúc này mới cẩn thận nhìn chằm chằm, thấy hắn thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, hé ra khuôn mặt tuấn tú lại hồng nhuận khác thường, nàng không khỏi khẩn trương quan tâm hỏi:

"Thực, chàng, chàng làm sao vậy?" Chẳng lẽ là rượu vừa rồi có vấn đề? Đầu nàng cũng có chút choáng váng nặng nề.

Huỳnh Thực một phen kéo qua tay nàng vào, đặt tại vật cao cao dưới thân của mình, tay nho nhỏ mát lạnh gắt gao cầm của hắn, hắn thoải mái không khỏi thở hổn hển một tiếng.

"Ngao..."

Nghe xong tiếng kêu như vậy của hắn, nàng sớm hiểu được là chuyện gì.

Năm đó nàng ở thanh lâu nhiều năm, tình sự của nam nữ tuy rằng không phải hiểu lắm, nhưng cũng so với nữ tử bình thường hiểu nhiều hơn.

"Thực, chàng cái tên này đừng vội vã như vậy được không." Trừng mắt giống như tức giận nhìn hắn.

Nhưng mà cái nhìn này lại làm cho dục hỏa trong cơ thể Huỳnh Thực thêm cuồng nhiệt.

Hắn vội vàng đè lại tay nàng muốn thu trở về, khàn khàn nói: "Tiểu Dao nàng giúp ta nhu xuống, chỗ này của ta sắp nổ bung rồi."

"Ta, ta không hiểu." nàng dù sao cũng là nữ nhân chưa hiểu chuyện, khi nghe thấy hắn nói lời tình dục lớn mật như vậy, nàng e lệ gục đầu xuống không dám nhìn tới hắn.

Bàn tay không ngừng truyền đến nhiệt độ cùng độ cứng, làm nàng vừa kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

"Chàng, chàng..." Nơi đó như thế nào trở nên lớn như vậy? Vật này, thật sự phải tiến vào nơi đó của nàng?

Nàng có chút bị hù đến rồi, trời ạ, nàng sẽ không bởi vì vật này mà chết đi chứ?

"Tiểu Dao, nàng đừng nắm chặt như vậy, nắm ta càng khó nhịn." hắn khó khăn nói xong, vừa nói, một bên bản năng động lên.

"A..." Trần Dao một phen buông ra, lúc này hắn làm sao có khả năng để cho nàng buông ra, tay so với nàng nhanh hơn bao ở tay nàng, làm cho nàng không thể buông ra.

"Chàng, chàng mau thả ta ra."

"Không cần, Tiểu Dao, chúng ta bây giờ động phòng."

Huỳnh Thực lại bắt đầu hôn nàng, nhưng hôn đã lâu, thẳng đến hai người đều thở hồng hộc, kế tiếp nên làm gì, hắn.... không biết.

Con ngươi đầy tình dục của hắn thật sâu nhìn. "Tiểu Dao, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"

Nàng nhịn không được nhéo hắn một phen. Có trượng phu như hắn vậy sao, thế nhưng ở đêm tân hôn hỏi thê tử mình hoàn thành động phòng như thế nào, thật sự là thua hắn rồi.

"Chàng xem đi, phải làm như vậy." nàng tuy rằng lòng có bất mãn, bất quá vẫn là hảo tâm dạy.

Hắn vươn tay, bắt đầu phủ ở trên ngực nàng, dùng sức vuốt ve.

"A... chàng nhẹ chút, đau."

Chờ chút, nàng đang làm gì thế, nàng thế nhưng dạy hắn tra tấn mình, ông trời ơi, nàng điên rồi.

"Sẽ đau sao? Nhưng ta rất thích xoa nắn nơi đó của nàng, mềm mại quá." Thanh âm hắn lại ôn nhu vài phần.

"Chàng... chàng có thể không nói những lời xấu hổ như vậy không."

"Làm sao mà xấu hổ, nơi đó thật sự thật thoải mái, mềm mại quá." hắn yêu thích vuốt ve không buông tay.

"A..." Động tác của hắn, khiến nàng thở dốc liên tục.

"Chàng, chàng đừng động nơi đó a..."

"Vậy muốn động làm sao, nơi này sao?"

"A... Nơi đó không thể đụng vào."

"Cái gì không thể đụng vào, ta cũng rất thích nơi đó, Tiểu Dao, để ta nhìn xem nơi đó của nàng."

"Không được."

"Tiểu Dao, ta là phu quân của nàng, thế nào lại không được, không phải nói thành thân là có thể tùy tiện nhìn, tùy tiện động vào sao?"

Lưu manh này.

"Nói, ai nói cho chàng biết điều này?" Trong ấn tượng hắn không thể biết được mấy chuyện này, càng không có khả năng nói ra những lời này.

Động tác ở tay của hắn không ngừng, hắn cách quần áo khẽ vuốt ở giữa chân của nàng, động tác rất cẩn thận mà khiêu khích, ngước mắt, say mê nhìn: "Ta, ta là theo trên một quyển sách của lão Tứ xem được, trên sách kia viết như vậy."

Sách của lão Tứ? Lão Tứ khi nào thì viết sách, nàng như thế nào không biết?

Lúc nàng suy nghĩ, hắn đã muốn vạch tìm tòi bên trong y phục của nàng. Dưới thân chợt lạnh, nàng vội vàng đưa tay che lại.

"Tiểu Dao đừng che, cho ta nhìn nàng."

"Không cần, vậy chàng như thế nào không cho ta xem?"

Huỳnh Thực vui vẻ, ha ha ha, nguyên lai nàng là muốn nhìn hắn, cái này dễ thôi.

Lập tức, hắn vội vàng kéo rơi quần áo trên người, rất nhanh liền trần như nhộng đứng ở trước mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hắn trần như nhộng dang hai tay đứng ở nơi đó.

Trời ạ, người kia đang làm gì thế, mắc cỡ chết người.

Bất quá, vóc người thật đẹp, còn có, còn có nơi đó cũng quá...

"Tiểu Dao, nàng xem xong vi phu rồi, cũng nên cho ta xem đi?"

Nói xong, ôn nhu kéo ra tay quên mất kiên trì của nàng, thân thể nữ nhân xinh đẹp liền chiếu vào trong mắt của hắn, đáy mắt chỗ sâu cùng tối hơn.

Một cỗ sóng nhiệt cực hạn chui lên não, hắn vội vàng đặt ở trên người nàng, đem nàng lật ra, đỡ vật kia đang ngạnh cương trướng đau của mình, đối với cây cúc hoa ở khe mông nàng đâm vào --

"A..." nàng đau đến thét chói tai, nước mắt ào ào rơi xuống.

"Tiểu Dao nàng làm sao vậy?" hắn tiến vào một chút. Thấy như thế nào còn không thể nào vào được, lại nghe đến tiếng kêu vạn phần thống khổ của nàng, hắn không khỏi đi ra, ánh mắt lo nhìn nàng rơi lệ.

"Chàng là tên khốn kiếp, chàng, chàng, chàng rốt cuộc có biết làm thế nào hay không?" Thiên sát, thế nhưng, hắn thế nhưng cắm cái động kia.

Huỳnh Thực kinh ngạc, không phải làm như vậy sao? Sách lão Tứ đều viết như vậy, trên tranh cũng đều là như vậy mà, chính là mặt sau chỗ phì nộn này, đúng vậy mà.

"Tiểu Dao ta không có làm sai, chính là cắm vào nơi đó. Trên sách đều viết thật thích, làm sao nàng lại kêu thống khổ như vậy?" Chẳng lẽ là vấn đề của hắn? Nếu như vậy, để hắn lặp lại lần nữa.

Hắn mơn trớn nàng, đang định lặp lại một lần.

Trần Dao sợ tới mức run lên. "Thực, Thực chàng muốn làm gì?"

Hắn không phải là muốn làm nữa chứ? Ông trời, nàng sẽ chết mất.

"Tiểu Dao, động phòng, nàng đừng lộn xộn, quay mông lại, ta muốn đi vào."

"A... chàng làm cái gì, không được, không phải nơi đó." Tên hỗn đản này, thật sự là ngốc nghếch.

"A... Không phải nơi này?" Làm sao có thể, tranh của lão Tứ đều là chỗ này, làm sao có thể sai.

Trần Dao trợn trắng mắt, cúi đầu mắng một tiếng ngu ngốc.

"Không phải nơi đó, là nơi phía trước." Nghĩ mãi, nàng mới đem lời nói xong.

Ông trời, thật sự là mắc cỡ chết người, còn muốn nàng hoàng hoa khuê nữ này dạy hắn, khối đầu gỗ này.

"A... Phía trước? Nhưng, nhưng ta xem sách của Lão Tứ đều là cắm mặt sau. Hơn nữa trên sách nam nhân biểu tình còn thực tiêu hồn nha." hắn ngượng ngùng gãi đầu.

Nàng nghe xong, mặt đều tái rồi.

"Hỗn đản, chàng thế nhưng, thế nhưng lấy sách nam nhân đoạn tụ đến xem, tên ngu ngốc này ngay cả người nào động nào cũng không biết, ngốc muốn chết."

Huỳnh Thực bị mắng ngốc rất uất ức, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì của nàng, hắn đau lòng ôm nàng nhẹ giọng nói: "nàng đừng nóng giận, nàng tức giận ta cũng rất khổ sở nha."

Trần Dao lặng lẽ ngẩng đầu, thoáng nhìn hắn không che dấu đau lòng chút nào, trong lòng nàng ấm áp, dựa vào trong lòng hắn không khỏi mềm nhũn vài phần, cơn tức vừa rồi hoàn toàn tan thành mây khói.

Nam nhân này tuy rằng thật giống khối đầu gỗ không hiểu phong tình, nhưng cũng là nam nhân thật lòng yêu nàng, thuần khiết làm cho người khác đau lòng, cuộc đời này có thể có nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy, nàng cảm thấy thật thỏa mãn.

Tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm eo hắn, cọ cái đầu nhẹ giọng nói: "chàng đừng khổ sở, ta không tức giận."

Huỳnh Thực nghe xong vui vẻ, có chút không xác định hỏi: "Thật sự, nàng không giận ta sao?"

"Ừ, thật sự, không tức giận." nàng ôm hắn chặt hơn, hai người không có mặc quần áo dán chặt lấy, mùi thơm nữ tử, nam tử nóng rực, hắn thân tâm rung động, cỗ lửa nóng vừa ngoan ngoãn lại chạy đi lên.

"Tiểu Dao, ta, ta muốn nàng." Nữ thể hương nhuyễn kia, thật sự rất kích thích hắn, lúc này thanh âm khàn khàn, hai tròng mắt lại u ám nhìn chằm chằm thân thể nàng.

"Ừ." Trần Dao thẹn thùng cúi đầu.

Lúc này đây, hắn ở dưới sự hướng dẫn của nàng, rốt cục tìm đúng chỗ.

Nóng rực thẳng tiến trong nháy mắt, hai người đều phát ra tiếng kêu thống khổ.

"A..." Đau quá.

"Trời ạ..." # đã che chắn # trong tân phòng, yêu kiều không ngừng, thở dốc không ngừng.

Cùng thời khắc đó, tân phòng của Đặng Luân cùng Bảo Anh.

Hai người vừa mới bước vào tân phòng, hỉ nương liền cười dài tiếp đón, còn chưa kịp nói chuyện, Đặng Luân liền gấp gáp một cước đá đi ra ngoài.

Oanh --

Hỉ nương đầu đánh vào trên hoa cỏ ngoài viện, đâm vào một đống hoa, hai mắt bốc sao.

"Này, đây là tình huống gì?"

Trong tân phòng, Đặng Luân căn bản không kịp đem nàng ôm đến trên giường mà bắt đầu điên cuồng đòi lấy nụ hôn của nàng.

Đầu lưỡi cuồng nhiệt cạy mở kiều môi hình thơi kia, vội vàng hấp thu hương vị ngọt ngào của nàng.

Bảo Anh bị hôn đến một trận cháng váng, thật vất vả mới hồi thần.

"Luân, chàng trước đừng nóng vội, chúng ta còn phải uống rượu, làm một ít nghi thức chưa hoàn thành, ngô..."

Vừa nói chuyện, hắn hôn giống như gió bão mưa rào lại hạ xuống, thô lỗ, cuồng bạo, cực kỳ mê người, làm người ta thở dốc.

"Bảo Anh, ta chờ không nổi, mấy thứ này chờ chúng ta làm xong nói sau."

Thanh âm thô két rơi xuống, hắn vội vàng bắt đầu xé rách hỉ phục trên người nàng.

"A...chàng..." Bảo Anh không dự đoán được hắn vội vã như vậy, lúc này cuồng nhiệt hôn, làm nàng gần như muốn chống đỡ không được.

"Bảo Anh...." Bàn tay to của hắn, bắt đầu du tẩu trên người nàng, da thịt tuyết trắng nõn nà trơn nhẵn, vỗ về giống như vuốt ve nộn thủy, một cỗ mùi thơm chui vào hơi thở, lại làm hắn cảm thấy tâm hồn rung động.

Động tác trên tay trở nên gấp gáp, ngón tay nóng rực tiếp xúc địa phương, đều giống như bị điểm đốt lửa, một tầng tầng sóng nhiệt nhắm trúng nàng thở gấp liên tục.

"Luân... chàng trước đừng nóng vội..." Ông trời, cuồng dã như vậy, nóng bỏng như vậy, nàng rất mau chịu không nổi a a a a a.

Có thể để cho nàng thở trước hay không.

Bàn tay to của hắn dùng sức xoa nắn ngọc phong mềm mại của nàng, hơi thở nóng rực phun ở trên mặt của nàng, một bên cắn hôn vành tai của nàng, cổ, một bên khàn khàn ra tiếng.

"Bảo Anh ta chờ không được."

Trời biết ngày đó hắn đã chờ đến vô cùng thống khổ, mỗi ngày ban đêm đều phải tắm nước lạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn hoài nghi mình thật sự sẽ phế bỏ.

Thật vất vả đợi cho đến đêm động phòng không có người quấy rầy, hắn nói cái gì cũng muốn một lần làm đủ.

# đã che chắn # khép kín.

"Luân, chàng, chàng có thể để cho ta lấy hơi hay không." Không cần cuồng bạo như vậy, nàng sợ chịu không nổi.

"Bảo Anh, nàng xem nàng đều ướt."

Thanh âm hắn rất là ám ách từ tính, hắn ghé vào bên tai nàng, một bên mút lấy vành tai của nàng, lúc nàng hết sức thở gấp, một ngón tay đâm đi vào.

"A..." Trời ạ, cái loại cảm giác này... Quá mỹ diệu.

# đã che chắn #

"A..."

"Ngao..."

Hai người cơ hồ là đồng thời phát ra tiếng gào thét vừa thống khổ vừa tiêu hồn.

Ngoài cửa, hỉ nương nhất thời tỉnh táo lại, xách theo váy đỏ thẫm chạy đến trước phòng, dùng sức gõ cửa.

"Cô gia, tứ tiểu thư, các người mở cửa nhanh lên, như thế nào đem lão thân cấp đá ra, lão thân còn không có..." Lấy tiền thưởng.

Trong tân phòng, Đặng Luân ôm nàng vừa muốn điên cuồng mà triển khai thế công, nghe được thanh âm này, cơ hồ làm hắn phát điên.

"Chết tiệt..." Thế nhưng đến lúc mấu chốt này còn có người không sợ chết dám đến quấy rầy chuyện tốt của hắn.

"Luân, chàng xem, là chúng ta không phải... A..." Lời nói của nàng còn chưa nói hết, hắn lại dùng sức, làm nàng thở gấp ra tiếng.

Ngoài cửa, hỉ nương nghe tiếng kêu như thế, trong lúc nhất thời ngượng ngùng không thôi.

"Không phải chứ, thế nhưng để cho lão thân nghe tiếng kêu như thế." Hỉ nương da mặt dày cũng không khỏi bụm mặt chạy đi.

"Di, đây không phải là hỉ nương trong phòng tứ tỷ sao, như thế nào đi nhanh như vậy?"

Phác Dĩnh từ hành lang dài đi ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hỉ nương một bên đi một bên mắc cỡ đỏ mặt, thì thào nói.

Phác Dĩnh thì thào xong, liền bắt đầu cất bước hướng tân phòng Bảo Anh đi đến.

Ha ha ha, lần này nàng cần phải thật tốt mà náo động phòng, đạo cụ đều đã được nàng chuẩn bị kỹ càng rồi, nhất định sẽ khiến đêm động phòng này thật náo nhiệt.

Lấy ra pháo cầm trên tay, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

Trong tân phòng, Đặng Luân ôm vòng eo nàng, đang ra sức luật động lên.

"Bảo Anh, có thích hay không?"

"Ư... A..." Bảo Anh choáng váng đầu ngất đi, toàn thân như nhũn ra, nếu không phải hắn gắt gao ôm, nàng đều muốn té xuống đất.

Phác Dĩnh mới vừa đi tới cửa tân phòng liền nghe loại thanh âm mặt đỏ tai hồng như thế, nàng sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

"Oa mẹ nó, đây là động phòng à, di? Đó là tiếng gì? Thật kỳ quái nha."

Phác Dĩnh lòng hiếu kỳ bị gợi lên, quyết định hảo hảo mà ngắm người ở bên trong rốt cuộc đang làm gì thế.

Tay nhỏ bé ngậm vào miệng dính nước miếng, sau đó dụng lực hướng trên cửa giấy Tuyên Thành đâm một cái.

Xuyên thấu qua động nho nhỏ kia, Phác Dĩnh thấy được một chút tuyết trắng.

Di, đây là cái gì?

Nghi hoặc không thôi, Phác Dĩnh xem xuống chút nữa. Nàng xem đến Đặng Luân đang dụng lực đụng phải tứ tỷ của mình, xem khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo của tứ tỷ, giống như rất thống khổ.

Nguyên lai đây gọi là động phòng, rất kinh hãi nha.

Không được, nàng muốn nhanh náo động phòng, xem bộ dáng thống khổ của tứ tỷ, giống như muốn chết muốn sống.

Sau khi đồng tình một phen, nàng lén lút lấy ra hộp quẹt, đi đến cửa sổ, lén lút mở ra một khe, đem pháo châm, sau đó dụng lực hướng trong phòng ném...

Rầm rầm rầm --

Tiếng pháo thật lớn, làm cho hai người đang chìm say trong hoan ái giật nảy mình.

Đặng Luân dừng lại luật động điên cuồng, khuôn mặt tràn đầy tình dục hiện lên tức giận, không cần phải nói hắn cũng biết ai làm chuyện tốt này.

Toàn bộ Phác phủ cũng chỉ có Phác Dĩnh tiểu ác ma này mới dám làm như vậy.

Vừa định muốn mở miệng mắng to, ngoài cửa sổ lại bay vào một quả pháo lớn.

Rầm rầm rầm --

Bảo Anh từ trong tình dục tỉnh táo lại, đẩy hắn một phen.

"Luân, Phác Dĩnh nhất định là đang nhìn lén, hay là chúng ta tối nay làm tiếp, chàng rút ra được không?"

"Không được." hắn ôm sát nàng đang muốn tránh thoát, làm cho nàng toàn bộ không có một tia khe hở kề sát chính mình.

"Bảo Anh, chúng ta mặc kệ nàng ấy, tiếp tục làm chuyện của chúng ta."

Kiên đĩnh chôn ở trong cơ thể nàng, đang chuẩn bị đấu tranh anh dũng, muốn giải lửa tình dục, cũng đang lúc này, một quả pháo cực lớn quăng lại đây, cái kia vừa vặn dừng ở chỗ tư mật kề sát của hai người...

Đặng Luân cả kinh thất sắc, vội vàng đẩy nàng ra, tránh cho pháo kia đả thương làn da mịn màng của nàng.

Bảo Anh bị đẩy ra không có chuyện gì, nhưng hắn thì thảm.

Pháo đặc biệt lớn kia oanh nổ tung trong nháy mắt hắn đẩy nàng ra.

"A..." Thống khổ thét chói tai, vang dội cả phủ.

Lúc này Bảo Anh phản ứng kịp, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, cúi đầu mà xem xét, sắc mặt cũng thay đổi.

"Chàng, chàng không sao chứ?"

Trời ạ, nơi đó sao có thể có nhiều máu như vậy, không phải là... Đứt chứ?

Đặng Luân nhịn đau khổ, gương mặt tuấn tú hết sức vặn vẹo, nhưng vì không muốn cho nàng lo lắng, hắn cố gắng cắn răng bình tĩnh nói: "Không có, không có sao..."

Hai chân kẹp chặt, trời đánh, đau chết hắn a a a a a...

Phác Dĩnh bên ngoài cũng có chút bị hù sợ, trời ạ, làm cho kinh khủng như vậy, không phải xảy ra án mạng chứ?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không được, 36 kế, chạy là thượng sách, vội vàng chạy trối chết.

Phác Dĩnh nháy mắt đã không thấy tăm hơi, nàng phải thừa dịp phụ thân chưa biết, trở về phòng thu dọn vội vàng chạy nạn.

"Luân, sao chàng không có chuyện gì được, chàng chảy thật nhiều máu?"

Bảo Anh không để ý người mình trần truồng, chuẩn bị mở cửa kêu người. "Người đâu..."

Đặng Luân vội vã vươn một tay kéo nàng trở lại. Đáng chết, hắn làm sao có thể để cho nàng bị người ngoài nhìn như vậy, hơn nữa, hắn thật không sao.

"Bảo Anh, ta không sao, đây không phải là máu của ta." Đây là thứ có ở trên pháo, Phác Dĩnh này, lại dám chơi chiêu này với hắn.

"À?" Không phải máu của chàng ấy, vậy là cái gì?

"nàng xem..." hắn nói xong, liền dùng áo lau sạch sẽ nơi đó, quả nhiên hoàn hảo không tổn hao gì.

"Vậy chàng..." Sao la khoa trương dữ vậy, hại nàng còn tưởng bị đứt nữa.

Hắn giảo hoạt cười.

"Ta không kêu la như vậy, kế tiếp có thể nào an tâm theo sát nàng làm tình, ác ma nhà các nàng, đoán chừng sẽ chịu giày vò cả buổi tối."

"Chàng..." Bảo Anh nghe nhất thời nói không ra lời, nàng rốt cuộc hiểu rõ, cái gì gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng rồi, bội phục.

"Bảo Anh, chúng ta tiếp tục."

Vì vậy, cả tân phòng, lại vang lên tiếng mắc cỡ yêu kiều và tiếng thở dốc.

Tiền viện, mọi người đang tụ chung một chỗ tự nhiên cũng đã nghe đến tiếng kêu này, gương mặt mọi người đều kinh ngạc, sau đó là hiểu rõ cười to.

Đặng Luân này, cũng quá...

Trong đầu mọi người, đều thoáng qua hình ảnh không thuần khiết.

Phác Dĩnh căn bản không có đoán được mình bị Đặng Luân cho vào bẫy, đang bán mạng dọn dẹp, chuẩn bị rời đi phủ tị nạn, thân thể nho nhỏ ôm một ít y phục và ngân lượng, tính toán từ cửa sau đi ra ngoài, nhưng mới ra khỏi cửa phòng, một bóng dáng cao lớn chặn lại đường đi của nàng, nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người tới, bộ mặt kinh ngạc.

"Tam, Tam hoàng tử, sao ngươi ở chỗ này?" Trời ạ, sát tinh đáng chết này, sớm không tới, muộn không tới, cố tình tới vào lúc này, thật là đáng ghét.

Tam hoàng tử anh tuấn khẽ mỉm cười. "Bổn hoàng tử tới thăm nàng, Phác Dĩnh, đi theo ta, phụ hoàng cũng đã đên đây rồi, muốn nàng ra ngoài gặp người đấy."

Không đợi Phác Dĩnh lên tiếng, Tam hoàng tử liền lôi kéo nàng đi tới tiền viện.

Phác Dĩnh thống khổ gào khóc trong lòng. Tam hoàng tử trời đánh, ngươi tuyệt đối là khắc tinh của ta mà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro