VESCTCTHM 10: Điếc không sợ súng
Toàn bộ tĩnh mịch, một làn gió lạnh thổi qua.
Duẫn Nhi cảm giác có một ánh mắt đáng sợ nồng đậm sát khí đang bắn về phía nàng.
"Ngươi nói cái gì, ngươi, nữ nhân chết tiệt!!!!!!!!" Hai chữ lửa giận căn bản chưa thể hiện đầy đủ được sự tức giận của hắn lúc này, hắn không chỉ... mà còn tức giận quẫn bách...
Đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hận không thể bóp chết nàng ta.
"Tướng quân dũng mãnh phi thường, vô song, vạn thụ vô cương." Bảo Anh ở trên người nàng nghe được câu đó, nhếch miệng cười một tiếng.
Xán Liệt nhướng mày, vung tay lên, đem Bảo Anh trong ngực nàng ném ra ngoài.
"A, nhũ mẫu, cứu t..."
Duẫn Nhi kinh sợ, run lên. Nam nhân trước mặt đang bày ra bộ mặt muốn ăn thịt người, nàng có thể ra tay lúc này sao? Nếu như ra tay, không phải là sẽ bị giết chết mất xác sao?
Nhưng không ra tay, tám phần là Bảo Anh sẽ bị một bữa no đòn.
Suy nghĩ một lúc, nàng quyết định ra tay, dù sao đi nữa, nàng cũng không thể để hắn dùng bạo lực hủy đi mầm non của tổ quốc.
Hai tay Bảo Anh vừa buông ra, chợt hai cái chân nhỏ bị nàng níu lại: "Tướng quân, ngài không thể giết tứ tiểu thư, muốn giết, ngài giết ta đi..."
Nàng bộ dạng không sợ chết, thể hiện một bộ dáng oai phong lẫm liệt.
"Ai nói bổn tướng muốn giết nữ nhi của mình? Hả?"
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhất thời khiến cho khí thế của nàng bị hạ thấp.
"Hắc hắc, ta biết tướng quân rất anh minh. Nếu tướng quân không xách tứ tiểu thư như thế, ta cũng không nhiều chuyện nữa. Ta đi chiếu cố đại công tử."
"Đứng lại, bổn tướng có nói để ngươi đi sao?" Giọng nói lạnh lùng, không đoán được cảm xúc, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đang ẩn chứa thâm ý đánh giá nàng.
Tướng quân đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết là ánh mắt kia khiến cho người ta sởn gai ốc sao, đừng nhìn nữa được không? Từ đáy lòng nàng thầm nói không dứt.
"Tướng quân đại nhân còn gì dặn dò ạ?" Duẫn Nhi cười lấy lòng bởi vì có cái gọi là không nên đưa tay đánh khuôn mặt của người đang cười, nàng không tin hắn có thể ra tay đánh nàng.
Xán Liệt thu hồi ánh mắt, trong lòng đã có tính toán, bình thản nói: "Kể từ hôm nay, tất cả các nhũ mẫu khác đều bị đuổi, cuộc sống hằng ngày của năm vị công tử, tiểu thư, toàn bộ đều do ngươi chịu trách nhiệm."
Duẫn Nhi ngẩn ra, sau đó đáp: "Dạ, tướng quân."
Xán Liệt lạnh lùng quét mắt nhìn khắp một lượt, nhất thời khiến mọi người tản ra:
"Bảo Anh, đi theo phụ thân."
"Ách... Dạ..." Bảo Anh nói xong, chợt nháy mắt với nàng, bây giờ phụ thân chỉ gọi một mình bé, không phải là muốn âm thầm đánh bé sao?
Duẫn Nhi nhận được ánh mắt cầu cứu của bé, khẽ cau mày, bước lên một bước, cười mỉa nói: "Tướng quân à, ngài sẽ không lén đánh đòn tứ tiểu thư chứ?"
Xán Liệt trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Bảo Anh ở phía sau cũng trợn mắt nhìn nàng một cái, khinh bỉ hừ một tiếng, đi theo phụ thân.
Duẫn Nhi đứng yên một chỗ, vừa rồi nàng có làm sai cái gì sao? Tại sao ai cũng hừ nàng một cái?
Ánh mắt nàng chuyển hướng sang ba tiểu quỷ kia: "Các ngươi cười cái gì?"
Ba tiểu quỷ ngừng lại một lát, rồi cười lớn hơn: "Ha ha ha ha ha..."
Nhũ mẫu này, chơi thật là tốt.
Ánh mắt Duẫn Nhi chợt lóe lên, cũng học dáng điệu của Xán Liệt, hừ một tiếng, rồi đi về phía nội viện.
Song, không có ai chú ý đến, vừa rồi trong đám người hầu, có một người mặc áo đen giả dạng làm Người đàn ông trung niên cười đặc biệt quỷ dị, hai mắt vốn mịt mờ, bây giờ lại cười lạnh lẽo.
Hắn nhìn về phía Duẫn Nhi, dần dần thu lại ý cười, khôi phục hình dạng người hầu, xoay ngươi lẩn vào đám đông.
Ban đêm, khi mặt trời lặn dần về phía tây, cả phủ tướng quân cũng chìm trong một mảng ánh sáng đỏ nhàn nhạt, trong suốt. Hương thơm của các loài hoa thoang thoảng, vương vấn đâu đây.
Phía nam phủ Tướng Quân, Túc Nhiên cư
Đây là nơi vắng vẻ nhất của phủ tướng quân và cũng là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong phủ.
Đây là thư phòng cũng là chỗ ở của Xán Liệt, mọi việc quân cơ tuyệt mật hay những việc đại loại như thế đều được xử lý ở đây.
Lúc này, Xán Liệt đang đứng chắp tay, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn về phía xa xăm nào đó.
Bỗng dưng...
Một bóng đen vụt qua, nhón mũi chân một cái, bay nhanh như chim yến đáp xuống, hướng về phía hắn khom lưng quỳ xuống: "Tham kiến tướng quân." Giọng nói lạnh như băng vang lên
Xán Liệt quay đầu lại, lạnh lùng phất tay: "Đứng lên đi, đã tra ra được những gì?"
Bóng đen kia nghe thế liền đứng dậy, cung kính trả lời: "Bẩm tướng quân, thuộc hạ đã phái ra tất cả lực lượng nhưng cũng không tra ra được lai lịch của Lâm Duẫn Nhi.
Mọi chuyện có liên quan đến nàng ta cũng giống như hồ sơ lưu trữ của phủ giống nhau, còn một điểm khác là, đêm trước khi nàng ta mất tích, thuộc hạ đã phái mười ba thiên địa huyền đuổi theo tra nhưng không có bất kỳ manh mối nào."
Xán Liệt nhíu mày, sử dụng cả mười ba thiên địa huyền cũng không tra ra được dấu vết nào, mà nữ nhân đó còn trong một đêm trở lại, mọi chuyện thực sự hết sức kỳ lạ.
"Huyền Thanh, ngươi không cần điều tra về Duẫn Nhi nữa, ngươi đi điều tra một chút về người trong Vô Cực Môn phái. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không được để lại dấu vết."
"Dạ tướng quân."
Sau khi bóng đen kia rời đi, hắn xoay người bước ra khỏi Túc Nhiên cư, xa xa hắn thấy Duẫn Nhi cầm một hộp thức ăn ngay ngắn, đi về phía Hiền Nhân cư.
Khóe môi nhếch lên, hắn nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt có ánh sáng lạnh lùng lóe lên.
Hiền Nhân cư lúc này đông nghịt một nhóm người đang quỳ.
"Đại thiếu gia, người ăn một miếng đi, những thức ăn này đều là do đầu bếp nổi danh làm, mùi vị nhất định..."
"Xoảng!" Thức ăn trên mặt bàn bị một đôi tay bé nhỏ hất hết xuống đất, "Nói bao nhiêu lần rồi, không ăn. Còn dám bảo ta ăn, cẩn thận bổn thiếu gia ta đánh chết các ngươi."
Mọi người đang quỳ đều run hết lên, chỉ còn lại âm thanh rì rào như lá liễu, nhìn chằm chằm vào các loại thức ăn quý kia, tiếc hận không dứt.
Tự Tuấn bị giam ở Hiền Nhân cư một ngày một đêm rồi, cái nơi khỉ gió này đã khiến cậu phiền chết đi được, lại không thể đi ra ngoài, trong lúc tức giận cậu quyết định tuyệt thực để kháng nghị lên phụ thân.
Nhưng mà cái bọn nô tài chết tiệt trước mắt này lại không hiểu dụng ý của cậu một chút nào, cố sống cố chết khuyên cậu ăn cơm.
Thật ra cậu cũng đói bụng đến hoa cả mắt rồi, nhìn các loại thức ăn này càng thấy nước miếng chảy ròng ròng, nhưng cậu đã có quyết định phản kháng, vậy thì không thể ăn một chút nào, những tên nô tài chết tiệt này, không chỉ... khuyên cậu ăn, còn thay đổi các loại thức ăn đa dạng, chỉ trong một ngày một đêm, đã dâng lên một trăm ba mươi bảy món ăn ngon nổi tiếng...
Đây rõ ràng là chống đối, thật tức chết cậu mà!
Lúc này Tự Tuấn tóc xõa dài, mặc một bộ đồ màu tím đắt tiền, sắc mặt đã tái nhợt ba phần, môi đỏ, đôi mắt màu hổ phách đang ôm hận nhìn chằm chằm nhóm người: "Biến, lăn ra khỏi tầm mắt của bổn đại gia..."
Giọng nói tức giận phát ra, khiến cho khuôn mặt vốn đang tái nhợt kia chợt đỏ ửng, vô cùng dễ thương, đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác muốn hôn liên tục.
Duẫn Nhi đứng ở cửa nhìn một màn này, không tự chủ được nuốt nước bọt.
Hả, cái tên nhóc mới mười tuổi này lớn hơn so với tuổi thật của cậu ta rồi. Quả thật là chọc cho người ta phải phạm tội, nghiệp chướng nặng nề.
"Đại thiếu gia, người đừng nóng giận, chúng ta đem bỏ mấy thứ này..."
Người đứng đầu vừa nói xong, lập tức lăn ra khỏi tầm mắt của cậu, những người khác thấy vậy cũng liền bắt chước.
Duẫn Nhi sửng sốt, thật sự là lăn ra.
"Nữ nhân chết tiệt, người đứng ở đó làm gì hả, ai bảo người đến?" Tự Tuấn nhìn thấy nàng đứng ngẩn ngơ ở cửa, hết sức khó chịu lại rống lên.
Duẫn Nhi cười nhẹ nhàng, giống như căn bản không nhìn thấy cậu tức giận.
Bưng hộp đựng thức ăn đi thẳng một mạch đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng để hộp thức ăn xuống, nhìn về phía cậu đang phát hỏa cất giọng nói: "A Tuấn chúng ta ăn cơm."
Lần đầu tiên cậu bị coi thường như thế, càng gào lớn: "Nữ nhân chết tiệt, ngươi là điếc hay mù, bổn đại gia lặp lại lần nữa, bổn đại gia tuyệt thực không ăn, còn nữa, không được gọi ta là A Tuấn."
Nữ nhân chết tiệt, dám giả vờ thân thiết với nó, nó sẽ không chừa cho nàng mặt mũi.
Duẫn Nhi cũng không nói tiếp, nàng đưa tay mở hộp thức ăn, động tác chậm chạp mang thức ăn từ bên trong ra, bày biện ở trên bàn.
Trong nháy mắt, mùi thức ăn thơm ngát tỏa ra bốn phía, không giống với các món ăn nổi tiếng trước kia, lúc này trên bàn chỉ có một chén cháo trắng, một ít thức ăn, một phần canh đầu cá.
Những món ăn này rất bình thường nhưng lại có mùi thơm khác biệt, làm cho tất cả mọi người đứng trong sân đều muốn ăn.
Vốn đang quay cuồng trên mặt dất, tất cả mọi người đều ngừng lại, ánh mắt đồng loạt quét về thức ăn phía trên bàn, nuốt nuốt nước bọt.
Thật ra thì bọn họ cũng đã một ngày một đêm không ăn rồi. Trong đêm qua tứ tiểu thư đã đến một lần, nói nếu bọn họ không thể khuyên đại thiếu gia ăn cơm vậy thì bọn họ cũng khỏi cần ăn.
Đây chính là lý do vì sao bọn họ liều mạng khuyên Tự Tuấn ăn cơm, bọn họ cũng đói nha.
Khóe mắt Tự Tuấn quét qua thức ăn trên bàn, cuối cùng dừng lại ở bát canh đầu cá, nước bọt nơi cổ họng khẽ chuyển động, cậu thật thèm nha, nhưng cậu nhịn xuống.
Ánh mắt quét về phía đám nô tài đã dừng lại trên mặt đất, quát: "Ai cho các ngươi dừng lại!"
Mọi người run lên, chuyển động thân thể, rất nhanh liền lăn ra khỏi Hiền Nhân cư.
Duẫn Nhi lấy ra một cái chén không, đặt trước mặt cậu, múc một chén canh cá, sau đó nhấc tay lên, đặt vào phía góc bàn trước mặt cậu, khóe miệng vừa động, làm như muốn nói, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị cậu căm phẫn nói trước.
"Xú nữ nhân chết tiệt, bổn đại gia nói không... ăn." Cái chữ kia vừa bay ra khỏi miệng, cậu liền thấy Duẫn Nhi bưng canh cá, uống một hớp lớn, thanh âm bắt đầu yếu dần.
Thật quá đáng, xú nữ nhân này thật quá đáng, cậu nghĩ nàng mang những thức ăn này tới là khuyên cậu ăn cơm, không nghĩ ra rằng cái nữ nhân ngu xuẩn này ăn một mình, hơn nữa còn làm ra vẻ vô cùng say mê?
Trong cổ họng lần nữa chuyển động, khó khăn nuốt nước bọt xuống.
Cậu không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bộ dạng say sưa của nàng, trong lòng nghi ngờ, thật sự là ngon như vậy sao?
Duẫn Nhi uống canh cá xong cầm chiếc đũa lên, gắp một miếng thịt gà, bỏ vào miệng.
Nếm------------------Nhai----------------Nuốt.
"Thật là thoải mái, vừa vào đến miệng đã tràn ra cảm xúc, mỹ vị, thật là mỹ vị." Chiếc đũa lại tiếp tục di chuyển, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Lại là vẻ mặt say mê.
Tuy tính tình của Tự Tuấn khó chịu, kỳ quặc nhưng dù sao thì vẫn là một đứa nhỏ, lại đói bụng đã một ngày một đêm, hơn nữa liên tiếp bị thức ăn ngon dụ dỗ, đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Nuốt nuốt nước miếng, không được tự nhiên hỏi: "Thật là ngon như vậy sao?"
Duẫn Nhi liếc nhìn cậu một cái, tuy là cậu ta đang nói chuyện cùng nàng, nhưng đôi mắt nhỏ xíu kia hoàn toàn nhìn chằm chằm không rời chén canh đầu cá kia, khiến nàng cố ý phát ra âm thanh nhai to hơn:
"Ngô...Dĩ nhiên là ngon, con có biết đã dùng loại cá nào để làm ra chén súp này không?"
Bụng của cậu lúc này vang lên mấy tiếng rất mất mặt, trên mặt hơi đỏ, giả bộ quát:
"Cá gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro