VESCTCTHM 3: Dĩ nhiên là biết võ công

Trên bàn cơm, năm tiểu quỷ bị Xán Liệt gầm to một tiếng, ngay lập tức trở nên sợ hãi, vội vàng lượm lại đôi đũa của mình, đồng loạt cho cơm vào miệng.

Mọi người cúi đầu không dám lộn xộn, chỉ có một đôi mắt nhỏ phía sau chịu không được liếc về phía hắn.

Nam nhân này căn bản là một lão già thô lỗ, có thể giáo dục con cái ăn cơm như vậy sao?

Thật sự là bạo lực quá đáng.

Duẫn Nhi chịu không nổi loại hành động bạo lực vừa rồi, trước kia khi dạy trẻ em ở trường mẫu giáo, cũng đụng phải không ít loại người gia trưởng, nhưng sau này họ cũng bị nàng chỉnh đốn lại.

Hiện giờ, nàng muốn thay đổi cách nhìn của nam nhân này, để cho hắn hiểu được, có nhiều phương pháp tốt để dạy dỗ hài tử

"Thái độ của ngài hung hăng như vậy, bọn chúng đều sợ ngài muốn chết, làm sao có thể nuốt trôi hả?" Trong đại sảnh đường yên tĩnh vang lên tiếng không sợ chết của nàng.

Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía nàng, dường như trông thấy quái vật vậy. Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ: Chắc không phải là nàng này nghĩ mạng mình quá tốt chứ?

Dám nói chuyện với tướng quân như vậy, nàng ta không biết rằng, kể từ sau khi phu nhân qua đời, tính tình tướng quân trở nên dễ dàng nổi giận hay sao mà còn dám khiêu khích tướng quân trước mặt mọi người?

Mà bốn người đã từng bị Duẫn Nhi chỉnh, lúc này trên mặt có chút hả hê, hận không thể sớm thấy bộ dạng bị trừng phạt thê thảm của nàng.

Đầu của năm tên tiểu quỷ cũng ngẩng lên, ánh mắt tò mò nhìn vào Duẫn Nhi, sau đó liếc về phía Xán Liệt đang nổi cơn thịnh nộ, dường như là cùng một lúc trong mắt của năm tên tiểu quỷ cùng hiện lên vẻ giảo hoạt.

Bọn chúng muốn nhìn thấy kế tiếp phụ thân bọn chúng trừng phạt nhũ mẫu ngốc nghếch này như thế nào? Còn nữa, liệu nhũ mẫu có phản kháng lại hay không?

Gương mặt của Xán Liệt lạnh băng, hơi thở tràn đầy sát khí khiến mọi người nhịn không được, rùng mình một cái.

Hắn nặng nề vỗ bàn, đứng lên, hé mắt nhìn Duẫn Nhi, lạnh lùng nói: "Người đâu, đem nữ nhân không biết sống chết này lôi ra ngoài cho bổn tướng, phạt đánh hai mươi gậy."

"Dạ, tướng quân." Hai gã thị vệ bước lên phía trước định bắt nàng.

"Khoan đã." Đúng lúc này, Duẫn Nhi lớn tiếng ngăn lại.

Xán Liệt nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai thị vệ còn đang đứng yên không nhúc nhích nói: "Các ngươi còn chần chừ gì nữa? Chẳng lẽ muốn bổn tướng quân tự mình ra tay sao?"

"Ách...Dạ tướng quân." Hai tên thị vệ kịp phản ứng, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, vội vàng ra tay.

Duẫn Nhi hoàn toàn tức giận. Ngay khi hai thị vệ chuẩn bị bắt được nàng, nàng nhanh chóng né ra, sau đó đứng ở vị trí tương đối xa, hét lớn về phía hắn:

"Được lắm, đường đường là đại tướng quân một nước, thế mà lại đánh một nữ tử yếu hơn mình, nói ra chẳng lẽ không sợ làm trò cười cho người khác xem sao, để xem đại tướng quân như ngài làm sao thu thập lòng quân?"

Thái độ quật cường, lạnh lùng, rất hợp với khuôn mặt xinh đẹp đang nổi giận đùng đùng, nội tâm của hắn giống như bị một thứ gì đó ghì chặt, mặt mày xanh mét, bắt đầu khó có thể dịu đi được.

Nữ nhân này, tại sao khiến hắn có cảm giác giống như thê tử đã qua đời của hắn?

Hai thị vệ thấy Duẫn Nhi né qua tránh lại, mất hết cả mặt mũi. Cuối cùng họ dùng hết sức nhào về phía nàng, không ngờ rằng nàng ta không chỉ tránh được mà còn dùng thủ pháp kỳ quái, đẩy ngã bọn họ...

"Rầm..." Tiếng vang khổng lồ khiến cho mọi người kinh ngạc vạn phần.

Nhũ mẫu này biết võ công sao?

Năm tiểu quỷ nhìn chằm chằm Duẫn Nhi, ánh mắt tất cả dần dần sâu hơn, không hợp với độ tuổi của bọn chúng.

Trong mắt Xán Liệt hiện lên sự kinh ngạc, thân thủ nhanh nhẹn như vậy, có thể thấy được đã trải qua sự huấn luyện nhiều năm mới có thể đạt tới. Xem ra, người được gọi là nhũ mẫu này có lẽ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài...

Hắn suy nghĩ về điều này, trong mắt hiện lên ý lạnh.

Hắn nhìn nàng đang nổi giận đùng đùng nói: "Hôm nay bổn tướng cũng muốn nghe một chút, vì sao bổn tướng không thể thu phục lòng quân?" Hắn cũng muốn xem một chút, nữ nhân này ẩn giấu điều gì bên trong mình?

Duẫn Nhi nén giận, cất giọng nói: "Tướng quân, ngài có từng nghe qua, có năm tài và mười lỗi?"

Xán Liệt nhướng mày, năm tài, mười lỗi? Giải thích này cũng khá mới mẻ, hắn cũng muốn nghe một chút xem nàng giải thích thế nào.

"Nói đi." hắn ngồi xuống, lên tiếng.

"Năm tài gồm: dũng, trí, nhân, tin, trung. Dũng thì không thể phạm, trí thì không thể loạn, nhân thì người yêu, tin thì không lừa dối, trung thì không hai lòng.

Còn mười lỗi, có dũng mà sơ sài thì chết người, có trí mà nôn nóng thì hại người, tham lam thì tốt người, có nhân mà không có nhẫn là hại người, có trí mà tâm e sợ, có tin mà vui mừng hân hoan, có liêm khiết mà không có người yêu, có trí mà tâm chậm chạp, cương nghị mà tự cho là đúng, yếu hèn mà mặc kệ người khác.

Nếu người là đại tướng quân một nước, cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, lại bởi vì những lời khó nghe của tiểu nữ mà đổi lấy một trận đòn, thử hỏi ngài, lần này ngài không có tuân theo những điều trên sao? Nếu thế làm sao thu phục lòng quân?"

Nàng vừa giải thích vừa nhìn mọi người đang nhìn mình kinh ngạc, nhưng không phải Xán Liệt.

Hắn im lặng liếc mắt về phía nàng, trong đáy mắt chỉ có sự sắc sảo, lạnh lẽo cực kỳ.

Thật hay cho năm tài và mười lỗi, một nhũ mẫu thiển cận như thế làm sao có thể giải thích trôi chảy như thế được, thân phận của nữ nhân này, xem ra hắn nên điều tra rõ.

Hắn thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: "Rất khéo mồm khéo miệng, nhưng muốn bổn tướng quân ta tha cho ngươi còn chưa đủ, ngươi nói xem chẳng lẽ phương thức mà bổn tướng quân quản dạy con cái là sai lầm?"

Ngay lập tức một loạt ánh mắt chĩa thẳng vào người Duẫn Nhi. Nàng bị ánh mắt sắc bén như thế nhìn chăm chú, có chút hoảng loạn, dù sao nàng cũng đã quen với việc ra mặt dùm người khác, nên mặc dù có sợ, nhưng có thể không biểu lộ ra ngoài

"Tướng quân, việc ngài quản giáo con cái ta không có quyền hỏi đến, nhưng ngài không thấy ăn cơm là một việc rất nhẹ nhàng vui vẻ hay sao?

Ngài hung dữ gầm lên với bọn chúng, sẽ khiến cho hình ảnh này in sâu trong tâm trí chúng, không thể xóa nhòa.

Ngài hy vọng chúng vui vẻ chạy quanh bên mình hay là hy vọng khi bọn chúng thấy ngài là như thấy ác ma, muốn trốn tránh?

Xin hỏi tướng quân, một khi trong tâm ngài có sự hoảng loạn, thì khi trưởng thành sẽ trở nên thế nào? Ta nghĩ tướng quân cũng không muốn thấy thế."

Nàng nói chưa dứt, một tràng khen ngợi từ phía sau vang lên.

"Ha ha ha... nói thật hay!" Từ cửa đại sảnh, một mỹ nam trẻ tuổi đi vào, nhìn hắn bước đi, toàn thân tỏa ra một loại khí phách đế vương bẩm sinh, khiến cho tất cả mọi người không chịu được than nhẹ.

Ngay khi hắn vừa bước vào, tất cả mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Xán Liệt bước ra ngoài, hành lễ với người kia nhưng mà còn chưa kịp quỳ xuống đã được người kia đỡ dậy:

"Liệt, giờ này còn hành lễ sao?" Nghe giọng nói, không khó có thể đoán ra được mức độ tình thâm giữa huynh đệ họ.

Mà ở phía trong, chỉ có Duẫn Nhi ngây ngốc đứng nhìn. Hoàng thượng? Người kia là hoàng thượng sao???

Xán Liệt lạnh lùng quét mắt tới, còn chưa có lên tiếng, đã bị thái giám phía sau hoàng thượng đoạt tiếng nói trước một bước: "Nô tài lớn mật, thấy hoàng thượng lại còn không quỳ?"

Duẫn Nhi bị rống như vậy, mới phát hiện đại sảnh chỉ mình đứng ngơ ngác, cho nên, nàng cũng giả bộ muốn quỳ xuống.

Nhưng thân thể mới khom xuống một nửa, đã cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng đỡ lên.

Nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn về phía người nọ, dĩ nhiên là hoàng thượng.

"Hoàng, hoàng thượng..." Nàng cả kinh nói chuyện cũng khẽ lắp bắp.

Có lầm hay không? Hoàng thượng lại ở trước mặt mọi người đỡ nàng? Như vậy có thể làm cho người ta hiểu lầm cái gì không?

Quả nhiên, ánh mắt mọi người trong đại sảnh nhìn nàng giống như nàng cùng hoàng thượng có gian tình, sẽ không như vậy chứ, nàng chính là vô cùng trong sạch đó.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại, bộ dáng kia, linh khí động lòng người nói không lên lời.

Điểm này, tự Duẫn Nhi cũng không biết, nhưng hoàng thượng cách nàng gần nhất lại thu hết vào đáy mắt, ánh mắt khí phách kia, lần nữa hạ xuống trên người nàng, lại trở lên vô cùng nhu hòa.

Tay hoàng thượng Đinh Vũ Hề đỡ nàng cũng không lập tức buông ra, mà ngược lại càng thêm nắm chặt.

Nơi lòng bàn tay, hơi thấm ra một chút mồ hôi, nếu như giờ phút này nàng có đủ chú ý mà nói, không khó phát hiện, Vũ Hề, còn mang theo run sợ rất nhỏ.

Ánh mắt Vũ Hề thâm thúy, như có điều suy nghĩ nhìn khuôn mặt của nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ kia, lại có phần tương tự với Tĩnh Hương đã qua đời...

Lần này, có nói gì hắn cũng sẽ không buông tay nữa, bất kể nàng là người nào, hắn nhất định cũng muốn có được nàng.

Lực đạo trong tay Vũ Hề tự giác tăng thêm mà không biết.

"Hoàng thượng, ngài làm nô tỳ đau." Duẫn Nhi ngượng ngùng lên tiếng, thật sự nếu không lên tiếng, nàng thật lo lắng cái tay của nàng có thể cứ như vậy mà bị bóp nát.

"Lớn mật..." Tiếng thái giám bén nhọn mới vang lên, liền bị hắn khoát tay cắt đứt, người phía sau lập tức ngậm miệng lui sang một bên.

Vũ Hề chậm rãi buông tay nàng ra, ấm giọng nói: "Không làm đau nàng chứ?"

"Ách?" Duẫn Nhi bị thái độ của hắn làm cho có chút u mê. Theo lý thuyết, hoàng thượng không nên dùng thái độ ân cần như thế đối với nàng mới phải?

Đối với bộ dạng ngu ngơ của nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Hề lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong nháy mắt, giống như là thay đổi thành một người khác, khí phách biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác như tắm gió xuân.

Duẫn Nhi nhìn chằm chằm nụ cười đẹp mắt này của hoàng thượng, ánh mắt nàng trở nên hoảng hốt.

Má, nụ cười thật đẹp, gương mặt thật soái.

Xán Liệt đứng đối diện bọn họ đem tất cả thu hết vào mắt, chẳng biết tại sao, đáy lòng lại có một loại cảm giác khó chịu, hắn nhớ rõ trước kia nữ nhân này bất kể ở nơi đâu, ánh mắt đều chỉ rơi vào trên người một mình hắn, nhưng bây giờ, nữ nhân diện mạo giống Tĩnh Hương này, lại bày ra vẻ mặt si mê như thế đối với hoàng thượng...

Đáy mắt chợt lóe lên lạnh như băng, Xán Liệt thu lại cảm giác kỳ quái trong lòng, tiến lên một bước cắt đứt bọn họ.

"Hoàng thượng, giờ này ngài tới đây, nói vậy cũng chưa dùng cơm phải không? Không bằng mời ngài ăn cơm ở tại trong phủ mạt tướng?" Ánh mắt lạnh lùng quét qua Duẫn Nhi.

"Được, Liệt, hôm nay chúng ta không say không nghỉ." hắn cuối cùng liếc Duẫn Nhi một cái, mới cùng Xán Liệt xoay người đi về hướng Tĩnh Minh cư ở hậu viện.

Duẫn Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng hoàng thượng rời đi, mày nhíu lại. Hoàng thượng này quả nhiên như tin đồn, tình cảm cùng Xán Liệt vô cùng tốt, mới vừa rồi nàng có chú ý, lúc hoàng thượng cùng Xán Liệt nói chuyện, cũng là xưng ta, mà không phải trẫm.

Duẫn Nhi lâm vào suy nghĩ, bị mệnh lệnh đột nhiên truyền đến của Xán Liệt làm sợ hết hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro