VESCTCTHM 78: Xán Liệt chết

Tiếng động này, làm tất cả mọi người phục hồi lại tinh thần, mọi người tức đỏ mắt, cầm nghiêm chỉnh túi gạo nếp ném vào Hắc Diệu nhưng gạo nếp kia ném lệch, bị Hắc Diệu dễ dàng tránh ra.

"A... Làm sao bây giờ? Gạo nếp không có?"

"Đều là ngươi, ném loạn cái gì, bây giờ chúng ta lấy cái gì tới cứu tướng quân cùng phu nhân."

"Đúng là, ném thẳng không được, còn bày đặt ném vòng, giờ thì sao, gạo nếp hết rồi."

"Dựa vào các ngươi, đi chết đi."

Oanh một tiếng, một gã ám vệ hung hăng đánh vào thân thể Hắc Diệu, Hắc Diệu một chút phản ứng cũng không có, ám vệ kia cũng chết.

Những người khác nhìn thấy một màn này, rối rít cắn răng xông tới.

"Ta liều mạng, cho dù chúng ta chết, cũng muốn giúp tướng quân tranh thủ một chút thời gian."

Oanh --

Oanh --

Oanh --

Liên tiếp mấy tiếng, tất cả mấy chục ám vệ đều chết đi.

Mặc dù Hắc Diệu không có bị thương, nhưng dùng độc Hồng Nhan Lệ để thao túng đã khá chậm lại, Xán Liệt kiên nghị ý chí bình tĩnh, hắn nhìn Duẫn Nhi nằm trên mặt đất, gương mặt đau đớn, siết chặt hai tay, xoay người đi về phía Hắc Diệu.

"Hắc Diệu, hôm nay ta chết, cũng muốn cùng ngươi đồng quy vu tận." Nói xong, hắn tung người đánh về phía Hắc Diệu.

Trong nháy mắt, Xán Liệt đem độc dược đã sớm chuẩn bị xong lấy ra, đây là từ lúc hắn biết được mình trúng Hồng Nhan Lệ, từng sai người âm thầm vì mình chế tạo tuyệt độc, loại độc này vô sắc vô vị, chỉ cần khẽ thấm vào da, liền có thể giết người trong vô hình.

Hắn không muốn về sau mình bị Hắc Diệu dùng Hồng Nhan Lệ điều khiển, hắn liền có ý nghĩ dùng loại độc này cùng Hắc Diệu đồng quy vu tận, lúc trước hắn còn do dự, nhưng khi hắn thấy Duẫn Nhi bị nguy hiểm, hắn liền quyết định dùng nó.

Hắc Diệu nhìn Xán Liệt đang lao tới, chau mày. Trong lòng rủa thầm. Tên đáng chết này sao ý chí lại ương ngạnh như vậy, mình cũng đã dùng hết lực, sao hắn còn bình tĩnh như vậy.

Cắn răng. Hắc Diệu buông tha cho Xán Liệt, nâng lên một chưởng đánh về phía hắn.

Xán Liệt chậm rãi mặc cho một chưởng kia rơi vào trên người hắn, hắn nhìn chằm chằm Hắc Diệu, phát ra tiếng cười lạnh lùng.

"Hắc Diệu, lần này ta với ngươi cùng nhau xuống địa ngục."

Nói xong, dùng sức bóp vỡ độc dược trong tay, độc khí tứ tán.

Loại độc này mặc dù vô sắc vô vị, nhưng đối với người rất mẫn cảm với độc như Hắc Diệu cũng đã kịp phản ứng, nhưng mà loại độc kịch liệt này lần đầu tiên hắn ta gặp phải, cho dù có muốn né tránh, cũng đã trễ, vô số độc khí bắt đầu tràn đầy vào trong cơ thể hắn ta.

Đôi mắt Hắc Diệu lạnh như băng, hắn ta điểm mấy huyệt toàn thân, sau đó không để ý độc tính, nhảy lên đánh về phía Duẫn Nhi.

Mắt thấy một đạo sát chiêu nhắm đến Duẫn Nhi, bóng dáng hắn vội vàng xẹt qua, ôm chầm lấy nàng, chặn lại sát chiêu.

"Xán Liệt --" nàng thấy rõ người giúp nàng ngăn cản sát chiêu là Xán Liệt.

Hắc Diệu nhìn chằm chằm người ngăn ở trước mặt Duẫn Nhi, hắn cũng hơi sững sờ, trong nháy mắt, Xán Liệt vận dụng khí lực cuối cùng, một chưởng đánh vào bụng Hắc Diệu.

Hắc Diệu lui về sau mấy chục bước, nhổ một ngụm máu đen rồi đứng lại. Hắn cắn răng, nhìn chằm chằm hai người.

"Xán Liệt, sao chàng có thể ngốc như vậy." nàng ôm hắn suy yếu không chịu nổi, cả người lầm bầm.

Xán Liệt ngẩng đầu nhìn nàng khẽ mỉm cười, muốn nói điều gì, vậy mà còn chưa kịp nói tiếng nào, hắn chỉ cảm thấy một trận lạnh như băng xuyên khắp toàn thân, sau đó té xuống đất, không còn hơi thở.

Duẫn Nhi choáng váng hoàn toàn, tuyệt vọng cùng đau khổ hợp chung một chỗ, nàng ngẩng đầu lên, đau đớn hét to.

"Phác -- Xán-- Liệt --"

Vào giờ khắc này Hắc Diệu cảm giác được Hồng Nhan Lệ trong cơ thể Xán Liệt bắt đầu biến mất, điểm này chứng minh, hắn đã chết.

Hắc Diệu lạnh lùng nhìn chằm chằm Duẫn Nhi, hai tròng mắt hơi lóe.

Định đem cả phủ tướng quân giết chết, nhưng bây giờ hắn bị thương nặng như vậy, nhất định phải rời đi sớm một chút, vận công chữa thương.

Nữ nhân này biết được nhược điểm trí mạng của hắn, xem ra nhất định nàng còn biết được cái gì khác, hắn quyết định không giết nàng, đem nàng mang đi.

Hắc Diệu cất bước nặng nhọc hướng về phía nàng, hắn vươn tay đang muốn ôm nàng, lại bị đôi mắt chứa đầy sát khí dọa sợ.

Sát khí nồng đậm như vậy, cho dù là hắn năm đó tràn đầy cừu hận cũng không bằng, trên người Cửu Anh, quả nhiên có rất nhiều bí mật.

Hắn đối với quyết tâm mang nàng đi, càng chắc chắn.

Tay kia đụng phải Duẫn Nhi, đúng lúc này nàng đang la điên cuồng, song chưởng nhanh chóng, uy lực vô cùng từ nàng phát ra, lực của một chưởng kia, ngay cả Hắc Diệu cũng kinh hãi lui về phía sau.

Nhưng khi hắn lui về phía sau với tốc độ không sánh bằng một chưởng kia của nàng, đó là do nàng đang cực độ bi thương tuyệt vọng tung ra chiêu ' vùng nhất mã bình xuyên ' thứ hai, uy lực hơn chiêu thứ nhất nhiều lần.

Nếu như Hắc Diệu không bị thương, có lẽ sẽ có thể toàn lực mà chống đỡ, nhưng mà hắn bị thương nặng như vậy, không cách nào đỡ được một chưởng này, chưởng lực lao tới điên cuồng, nháy mắt đã rơi vào người hắn.

Hắc Diệu không thể lui được nữa, liền âm thầm vận công ngăn cản, lúc này chưởng lực kia mặc dù đánh trúng hắn, nhưng sẽ không thể làm hại tính mạng của hắn, chẳng qua là khi hắn trọng thương khá nặng, việc này càng khiến cho thương thế của hắn khó có thể khôi phục.

Sau khi Duẫn Nhi tung ra một chưởng, toàn thân suy yếu vô lực rũ xuống, nàng ôm Xán Liệt thật chặt, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

"Liệt, chúng ta sinh tử không rời."

Nàng ngồi nỉ non, người đã hoàn toàn mất ý thức, không còn tri giác.

Hắc Diệu nhìn nàng, ôm nàng lên, tung người rời đi.

Ba ngày sau, hoàng cung.

Vũ Hề đắc ý ngồi ở Chiến Hồn điện, ánh mắt quét qua các thần tử phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng, biểu thị công khai tâm tình của hắn đang rất tốt.

"Ba ngày nay, có tra được tung tích Lâm Duẫn Nhi không?" hắn hỏi các thần tử phía dưới âm thầm làm việc giúp hắn.

"Thưa hoàng thượng, kể từ khi Phác Xán Liệt chết, cả người Lâm Duẫn Nhi giống như là hồn ma, cựu thần tìm khắp cả Ngân Nguyệt vương triều, cũng không có hành tung của nàng ta, cựu thần nghĩ, có thể nàng ta đã chết."

Chết sao?

Hắn phiền muộn, hắn phất tay với các thần tử phía dưới, ý bảo bọn họ rời đi.

Sau khi mọi người đi hết, Vũ Hề thở dài phiền muộn.

Xán Liệt chết khiến hắn không vui vẻ gì, lúc trước cho dù nằm mộng hắn cũng muốn đoạt lại binh quyền trong tay Xán Liệt, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ cũng đã trở lại trong tay hắn, hắn lại cảm thấy trống rỗng, trong đầu, nhớ lại hình ảnh khi lớn lên cùng Xán Liệt.

"Liệt, ngươi thật sự đã chết rồi sao?" Hắn không thể nào tin nổi, Xán Liệt cường hãn như vậy, lại dễ dàng chết như thế.

Đứng yên, đau đớn, canh tư...

Mười ngày sau, bên trong Nhất Thưởng Tham Hoa.

Xán Liệt mặc một bộ áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong sân, bốn tiểu tử bên cạnh hắn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện với hắn.

Lão Đại: "Phụ thân, người đừng khó chịu vậy, nhũ mẫu nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, người còn có chúng con."

Lão Nhị: "Đúng vậy, phụ thân, người trả lời chúng con đi, chúng con về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn."

Lão Tam: "Phụ thân, nhũ mẫu là tiểu cường đánh không chết, người cũng không cần lo lắng cho nhũ mẫu."

Lão Tứ: "Phụ thân, người nói chuyện đi, nhũ mẫu không nhớ người, không phải còn có chúng con à, phụ thân, con có chuyện muốn nói với người, Đặng yêu nhân luôn khi dễ con, phụ thân, người nhanh hồi hồn đi, nếu không chúng con sẽ bị nhân yêu thu thập hết đó, sau khi người tỉnh lại, đi đâu tìm con gái biết điều như con."

Đặng Luân đứng ở một bên đen mặt.

Hình như bị khi phụ là hắn mà? Hắn đường đường một mỹ nam lại vì một tiểu nữ oa đình trệ đến nông nỗi phải cởi quần áo dùng đến sắc dụ, vậy mà tiểu nữ oa này còn khinh thường ngoảnh lại nhìn, việc này nếu nói ra, hắn nhất định sẽ bị người cười nhạo.

Đặng Luân rất là oán niệm trừng mắt nhìn Bảo Anh một cái, sau đó nhất trí nói với bốn tiểu tử:

"Canh giờ không còn sớm nữa, các con cũng lui xuống ăn cơm đi, chuyện của Xán Liệt, giao cho ta thôi."

Kể từ mười ba ngày trước hắn nhận được tin tức, âm thầm lẻn vào phủ tướng quân, thấy được Xán Liệt nằm trên mặt đất, lúc ấy hắn dò xét hơi thở của hắn ta, đúng là không còn thở, vì vậy hắn mang thi thể của Xán Liệt về.

Nói cũng dọa người, Xán Liệt ở hôm trở lại Nhất Thưởng Tham Hoan, nghe được tiếng la khóc của bốn tiểu tử kia, lại tỉnh lại.

Dọa cho hắn sợ đến trợn tròn mắt, bất quá mặc dù Xán Liệt tỉnh, cũng không có bất kỳ ý thức nào, cả người giống như không có sinh khí, trừ còn có thể hô hấp ra, hắn căn bản không khác gì người chết.

Đặng Luân đoán có thể Duẫn Nhi mất tích đả kích hắn quá nhiều, vì vậy hắn vẫn không có tỉnh lại, nếu như có thể tìm được Duẫn Nhi, có lẽ Xán Liệt có thể hoàn toàn khôi phục như cũ.

Mười ngày nay bốn tiểu tử này, mỗi ngày đều dùng phương thức khác nhau cố gắng gọi tỉnh ý thức ngủ say của hắn, nhưng lần nào cũng thất bại.

Vì không để cho thân thể Xán Liệt héo rút, mỗi ngày Đặng Luân đều mang hắn ra ngoài phơi nắng, mỗi một ngày đều dùng thuốc nhấn khớp xương trên người hắn.

Lúc này, bốn tiểu tử khổ sở liếc nhìn Xán Liệt một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.

Rời đi tầm mắt của Đặng Luân, trên mặt bốn tiểu tử cũng thoáng qua thần sắc kiên định.

Lão Đại lấy ra ngân lượng chuẩn bị xong trên người, chia ra cho ba tiểu quỷ khác.

"Ra ngoài, có bạc dễ làm việc."

Ba người chia ra nhận lấy ngân phiếu, không hỏi quá nhiều liền tỉ mỉ cất xong.

"Lão Đại, muội đã vẽ đường xong, huynh xem một chút."

Lão Tứ am hiểu vẽ tranh phân chia bản đồ cầm trong tay cho mọi người, sau đó mở ra chỉ vào một vòng đỏ nhỏ giọng nói:

"Theo ý tứ mấy ngày nay ta dò được từ chỗ yêu nhân, chỗ này tám chín phần mười chính là vị trí Vô Sinh cốc, nhũ mẫu nhất định là ở chỗ đó."

Ba người kia cũng cẩn thận nhìn bản đồ trong tay, nhớ kỹ địa phương đó.

Kể từ Đặng Luân nói phụ thân bọn chúng rất có thể phải nhìn thấy nhũ mẫu mới có thể khỏe lại thì bọn chúng liền âm thầm chuẩn bị rời đi Nhất Thưởng Tham Hoan, đi tìm nhũ mẫu.

Chừng mười ngày này, bọn chúng giả trang rất khéo léo, khiến Đặng Luân buông lỏng cảnh giác đối với bọn chúng, vừa âm thầm chuẩn bị tất cả.

Lão Đại đặc biệt phụ trách ngân lượng cần thiết trên đường, lão Nhị phụ trách nghiên cứu chế tạo tất cả độc dược phòng thân, đoạn thời gian trước lão Nhị đã len lén đi theo Đặng Luân học rất nhiều bản lãnh dùng độc.

Đặng Luân cũng không biết thiên phú đối với độc của hài tử mới chừng tám tuổi này lại cao đến dọa người.

Chuyện lão Nhị nghiên cứu chế tạo độc dược nếu như Đặng Luân thấy, nhất định sẽ cả kinh, cả người ngu đi.

Những độc chất kia cho dù là bây giờ hắn chế luyện, cũng phải cần mấy ngày, hơn nữa còn không làm được hoàn mỹ như vậy đâu.

Lão Tam nha, liền phụ trách thu thập động tĩnh mới nhất trên giang hồ, đối với việc này, lão Tam thật là thích, độ chuẩn xác của tình báo bắt được không kém bất kỳ tổ chức nào trên giang hồ, đừng thấy lão Tam bình thường hồ đồ, làm lên chuyện, cũng rất giống một đại hiệp.

Về phần nhiệm vụ của lão Tứ, chính là 'sắc dụ' Đặng Luân, nếu Đặng Luân là người của Vô Sinh cốc, từ trong miệng hắn dọ thám sẽ biết tất cả về Vô Sinh cốc, chính xác không sai.

Vì vậy lão Tứ uất ức cầu toàn hy sinh nhan sắc nho nhỏ của mình, thái độ đối với Đặng Luân cực độ khinh bỉ sẽ tốt hơn nhiều.

Đối với việc này, Đặng Luân cao hứng nhất, đầu óc cũng biến thành đơn giản rất nhiều, bất tri bất giác, lại bị Bảo Anh moi ra rất nhiều chuyện lại hoàn toàn không biết.

Lão Nhị cất xong bản đồ, từ trên người lấy ra vài bình chia cho mọi người.

"Những thứ này là độc dược ta bào chế ra trong mười ngày nay, những độc chất này cũng không lấy mạng người, nhưng đối với chúng ta vậy là đủ rồi, phía trên đều có ghi lại độc tính và phương pháp sử dụng, mọi người xem xong phải đốt sách đi, miễn cho bị người ta nhìn thấy."

Lão Tam liếc mấy bình có nhiều màu sắc khác nhau, đặt toàn bộ ở trong quần áo, vỗ ngực nói:

"Lão... Nhị ca huynh yên tâm, chúng ta đều hiểu. A, đúng rồi, gần đây tại hạ hỏi thăm được, một môn phái tên là Vô Hoàn cốc, lại công khai làm ầm ĩ với Vô Sinh cốc, nghe nói Vô Sinh cốc đoạt một đệ tử đức cao vọng trọng trong Vô Hoàn cốc."

Lão Tứ vừa nghe, chen vào nói: "Vô Hoàn cốc này là môn phái gì? Sao trước giờ chưa từng nghe nói?"

Lão Tam lại đắc ý giải thích: "Hừ hừ, nói đến Vô Hoàn cốc, các ngươi nhất định nghe nói Suất Suất môn chứ?

Vô Hoàn cốc, thật ra chính là danh xưng bên ngoài của Suất Suất môn, cốc chủ đầu tiên của Vô Hoàn cốc, chính là Đao Đao Suất - cao nhân một đời.

Đúng rồi, nhũ mẫu trước đây cũng từng học Nhất Chiêu Định Thử, không chừng đệ tử của Vô Hoàn cốc này, chính là nhũ mẫu chúng ta đó."

Vừa nhắc tới sự kiện lớn trên giang hồ, đầu dưa của lão Tam liền lóe sáng, phân tích đạo lý rõ ràng.

Lão Đại nhíu lông mày, lúc này cậu đã trưởng thành không ít rồi, tính tình không được tự nhiên so với lúc mới gặp gỡ Duẫn Nhi đã thay đổi rất nhiều.

Cậu hướng về phía ba đệ muội nói: "Bất kể đệ tử Vô Hoàn cốc này có phải nhũ mẫu hay không, chúng ta nhất định đi Vô Sinh cốc, cho dù nhũ mẫu không có ở Vô Sinh cốc, chúng ta cũng muốn đi tìm Tiểu Ngũ."

Từ khi bọn chúng biết thân thế tiểu Ngũ từ trong miệng Đặng Luân, đối với việc Tiểu Ngũ không phải là con ruột của phụ thân, bọn chúng chẳng qua là hơi khó chấp nhận một lát thay tiểu Ngũ thôi.

Nhưng rất nhanh liền coi thường chuyện này, đối với bọn chúng mà nói, Tiểu Ngũ vĩnh viễn cũng là Tiểu Ngũ của bọn chúng, bất kể có liên hệ máu mủ hay không, cả đời bọn chúng đều nhận đệ đệ này.

Lão Nhị: "Không sai, cho dù nhũ mẫu không có ở Vô Sinh cốc, chúng ta cũng phải đi mang Tiểu Ngũ về"

Lão Tam: "Đúng, chúng ta không chỉ phải cứu Tiểu Ngũ, còn phải cho Vô Sinh cốc chút sắc mặt, hừ, dám đả thương phụ thân chúng ta, cướp nhũ mẫu của chúng ta, quả thực là tìm cứt."

Lão Tứ: "Không phải là tìm cứt, bọn họ là một đám thiếu bạo, nghe nói Vô Sinh cốc mỹ nam vô hạn, lần này ta muốn vẽ đủ, lên đường đi."

Bên trong Nhất Thưởng Tham Hoan không có ai phát hiện, bốn bóng dáng nho nhỏ đang từ chuồng chó viện bên lặng lẽ rời đi.

Trong Vô Sinh cốc, Hắc Diệu một bộ áo trắng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Duẫn Nhi nằm trên giường, ngón tay thon dài, lạnh như băng mơn trớn gương mặt nhẵn nhụi trắng như tuyết của nàng, sâu trong nội tâm, Hắc Diệu có một cỗ tâm tình phức tạp không nói ra được.

Hắn hận hận thu tay lại, sờ sờ gương mặt bị hủy của mình, trong lòng thoáng qua một đạo oán khí, hắn thề nhất định phải phá hủy gương mặt của nàng, nhưng khi hắn nhìn gương mặt giống hệt Tĩnh Hương của Duẫn Nhi, hắn lại không nỡ ra tay.

"Ai..." Hắc Diệu thở dài một tiếng, tính toán xoay người rời đi.

Ở khoảnh khắc này, Duẫn Nhi tỉnh lại, lông mi dài chớp động, con ngươi sáng ngời khi nhìn thấy gương mặt hoàn toàn bị biến đổi của Hắc Diệu thì nàng bị sợ giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

"Quỷ...?" Lời nói ra, liếc thấy nét mặt muốn nuốt sống nàng của Hắc Diệu, nàng bị dọa đến rất không có cốt khí vâng vâng dạ dạ nói:

"Vị công tử này, ách, thật ra thì ta không có ý gì khác, ta chỉ là rất ưa thích bộ dáng của ngài, nhất thời buồn cười, cho nên phát ra tiếng hoan hô kinh người vậy thôi, công tử ngài đừng để ý."

Vẫn còn trừng nàng? Có lầm không, đại ca, dáng dấp ngươi vốn là đủ kinh hãi rồi, ngươi có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta không, khiến người xem sợ trong lòng, thật là rất làm người ta ghét.

Hắc Diệu không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi sâu không thấy đáy khẽ thoáng qua ngạc nhiên. Nàng, lại không nhận ra mình?

Duẫn Nhi thấy Hắc Diệu vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia còn muốn dọa người hơn hồi nãy nữa, nàng không khỏi thối lui cổ, cố gắng để cho mình cười nở rộ như hoa.

"Hắc hắc he he, vị đại ca này, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy không mệt mỏi sao? Không bằng như vậy đi, ngươi nghỉ ngơi một chút?"

Còn chưa động, vẫn còn nhìn chằm chằm nàng. Mẹ nó, có người nhìn chằm chằm người khác như vậy sao, xem ra không cho hắn chút màu sắc xem, người này lại cho nàng dễ khi dễ.

Vì vậy, Duẫn Nhi lui về phía sau mấy bước, từ trên xuống dưới trái trái phải phải mà nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu, cau mày nói: "Không sai, là tài liệu tốt."

Hắc Diệu bị ánh mắt giống như xem thịt heo của nàng nhìn chăm chú không khỏi nhíu chặt chân mày, hồi lâu, hắn nhàn nhạt nói ra: "Ngươi không nhớ ta?"

囧, ngươi là ai, tại sao ta phải nhớ ngươi?

Trời ạ, chẳng lẽ người này và chủ nhân thân thể này có gian tình? Lúc này nàng mới vừa xuyên qua tới thôi, không cần cho nàng gian tình kinh người vậy có được hay không, nói gì cũng phải là một mỹ nam chứ, vị trước mắt này, ách, không dám tiết độc.

Lúc này, trí nhớ của Duẫn Nhi hoàn toàn dừng lại trước khi xuyên qua, nàng đang cho tất cả trước mắt là vừa xuyên qua.

Hắc Diệu nhíu mày lại sâu hơn. Nàng quả nhiên không nhớ rõ. Như thế... Cũng tốt.

Hắc Diệu lạnh lùng cười một tiếng, trong nháy mắt kia, Duẫn Nhi thế nhưng cảm thấy Hắc Diệu là một mỹ nam, tuyệt thế chỉ vì nụ cười phong hoa này, coi như là mặt bị hủy không ra gì đều không cách nào ngăn cản.

Hắn nâng con ngươi lạnh lùng lên, tà mị nói với nàng: "Ta tên Bạch Mộ Ngôn, ngươi có thể gọi ta Bạch sư thúc, bắt đầu từ hôm nay, tất cả cuộc sống hàng ngày của ta, đều do ngươi phụ trách."

Bạch Mộ Ngôn? Bạch sư thúc? Thật không có gian tình?

Ha ha ha ha, như thế nàng an tâm rồi.

Duẫn Nhi cười đến mặt mày cong cong, nặng nề gật đầu.

"Bạch sư thúc người yên tâm, có ta ở đây bảo vệ, cuộc sống sẽ tựa như heo, không đúng, còn hơn cả heo, cũng không đúng, là vua của loài heo." Giống như nói đi nói lại, cũng là heo, ha ha ha.

Hắc Diệu nghe không hiểu ý định làm chuyện xấu nho nhỏ của nàng, thế nhưng hắn lại không để ý chút nào, nụ cười tà mị trên mặt vẫn như cũ, hắn ghé sát khuôn mặt tươi cười vào nàng, thấp thấp trầm trầm nói:

"Tiểu Duẫn Nhi, giúp sư thúc thay quần áo tắm rửa thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro