ĐLEYA 22: Mẹ chồng gặp mặt nàng dâu

Cho đến khi đi đến một ngã tư, không còn nhìn thấy quán, cà phê kia nữa cô liền đặt mông ngồi xuống ghế dài ven đường.

Cô ngước đầu, sắc mặt trắng bệch, con ngươi vì chịu sự kích thích lớn nên cũng có chút mở lớn, hô hấp nặng nhọc, trái tim đập không ngừng.

Một tay cô gắt gao giữ ngực, dùng toàn bộ sức lực, dường như muốn đem lòng ngực đè nén thật chặt. Khuôn mặt mỹ lệ cũng trở nên vặn vẹo giống như đang chịu đựng thật nhiều đau đớn.

Rõ ràng đã nhìn thấy, tại sao khi đơn độc gặp hắn ta cô còn có thể kích động như vậy? Chết một lần còn chưa đủ sao? Lâm Duẫn Nhi, mày tỉnh, tỉnh đi!

Giờ khắc này cô dường như trống rỗng, tim đau như bị dao cắt, cả người cô ngồi phịch trên ghế lạnh, khẽ co quắp.

"Cô gái! Cô gái!" Cụ ông hốt hoảng, xem ra có lẽ bệnh tim tái phát, ông nhanh chóng đi tới dùng sức đẩy cô, "Đi bệnh viện đi!"

Thần trí Duẫn Nhi thoáng bị gọi về, cô cố gắng từ ghế đứng dậy, nhìn chăm chú ông cụ đứng trước mặt đang lo lắng cho mình, nặn ra một nụ cười vô lực: "Cháu không sao."

Ông cụ nhìn kỹ cô, mặc dù không còn dáng vẻ co giật như ban nãy nhưng ông vẫn không yên lòng: "Hay là đi kiểm tra một chút, người trẻ tuổi cũng không nên lơ là thân thể của mình đâu!"

"Cháu thật sự không có việc gì." Mặc dù bị người khác xem thành người bệnh nhưng đối với việc ông cụ thật tâm quan tâm mình, cô trong lòng dâng lên một sự ấm áp.

"Mau về nhà đi, đừng ở bên ngoài mà lỡ phát bệnh, người trẻ tuổi bây giờ thật là!"

Cụ ông bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục bán báo. Những người trẻ tuổi này luôn tự cậy vào tuổi tác của mình mà không đem bệnh tật quan tâm, cho nên đến lúc cơ thể có vấn đề thì đã muộn rồi!

Duẫn Nhi cũng không rời đi, cô chỉ ngồi cúi đầu trên ghế dài, tất cả đau đớn vừa nãy đều biến mất, giống như chỉ là cảm giác của chính cô.

Nhưng mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng loại đau đớn thấu tâm can như vậy lại khảm sâu vào trong xương cốt, vào trong đầu cô.

Cô không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy Nhất Bác thì cô liền như vậy, cô vô cùng xác định loại tình yêu say đắm đối với hắn ngay từ lúc rơi xuống sân thượng đã liền biến mất.

Không phải bởi vì yêu không đủ sâu, không yêu hết lòng mà tự chính tay người mình yêu chặt đứt, đã sớm một chút cũng không còn.

Kiếp trước đối với cô giống như một giấc mộng dài, có ngọt ngào có khổ sở, sau đó bởi vì quá đau khổ mà tỉnh lại.

Cô thừa nhận là cô ích kỷ, cô cũng không muốn tiếp xúc với Nhất Bác để tự mình chuốc tội, nói đi nói lại, tất cả cũng là vì chính cô mà thôi.

Nhưng cô đã tận lực né tránh các tình huống sẽ xuất hiện ở kiếp trước....tại sao hắn lại còn dây dưa không dứt?

Vẫn lại gặp hắn, thời gian giống nhau, cũng là một người, giữa bọn họ đã sớm có một khoảng cách lớn, cô không thể thản nhiên đối mặt với hắn, dù sao cái chết của cô vẫn có liên quan đến hắn.

Cho dù muốn giải thoát hoàn toàn, cô cũng không muốn dùng phương thức quyết tuyệt như vậy, đó là mạng sống của cô, chỉ vì một câu nói của hắn mà không còn, cô không bỏ qua được.

Nói không hận là không thể nào, nhưng cô biết không thể nói trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Nhất Bác.

Nói một cách thẳng thắng trong lòng cô còn tự trách chính mình, nếu lấy lý do cho ban đầu cô không biết hắn đã có gia đình còn có thể hiểu.

Nhưng sau đó cô vẫn không rời khỏi hắn, cái này hoàn toàn chính là lỗi của cô, kết quả mất đi mạng sống cũng là do cô tự tìm. Nhưng Nhất Bác, cho dù thế nào cô cũng không thể tha thứ!

Nhưng cô cũng rất may mắn, có thể quay trở về bốn năm thời gian, tìm được người yêu mình nhất, có còn gì là chưa đủ đâu?

Nghĩ thông suốt, tất cả đều tốt, Duẫn Nhi đứng lên, xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà, từ nay về sau cô sẽ sống thật tốt, chân thành yêu thương anh, không bao giờ tổn thương anh một lần nữa.

Đem Nhất Bác tách xa ra khỏi cuộc sống của mình. Cô sẽ tự tìm lấy hạnh phúc của chính mình!

Ngạn Tuấn lúc này không hề biết một màn gặp gỡ giữa Duẫn Nhi và Nhất Bác, anh đang bị mẹ mình bức bách đến sứt đầu mẻ trán.

Mẹ Lâm không biết từ đâu biết được chuyện anh tự điều nhiệm thư ký mới cho mình, từ chút xíu manh mối này đào ra, lại tra được anh không trở về nhà ăn cơm, hầu hết thời gian lại ở trong nhà của thư ký mới, bà một mực chắc chắn cô thư ký kia chính là con dâu bí ẩn, ngày mai nhất định phải đến xem con dâu nhà bà.

Anh tất cả chiêu thức đều sử dụng, thậm chí muốn đem Duẫn Nhi ném ra nước ngoài, nhưng làm như vậy không khác gì chưa đánh đã khai, cho nên hiện tại anh đang rất phiền não.

Vốn Duẫn Nhi cũng chính là bạn gái của anh, mẹ anh muốn gặp một chút cũng không có gì, nhưng cô đã đưa ra hiệp ước không được tiết lộ chuyện qua lại giữa hai người cho người khác biết.

Anh phiền não tới rụng tóc, ngồi thở dài trên giường, anh hiểu mẹ mình, với tính tình của bà nếu biết chuyện của hai người, bảo đảm không quá một tuần lễ mọi người đều sẽ biết.

Anh cũng nhờ đến sự giúp đỡ của ba mình, muốn ông coi chừng vợ mình, nhưng người ba luôn cùng chiến tuyến với anh lần này cũng không đáp ứng thỉnh cầu của anh, tư thái rõ ràng cũng muốn nhìn thấy con dâu.

Ngạn Tuấn nhìn chằm chằm điện thoại di động, lại thở dài, anh hiện tại đang rất rối rắm chuyện có nên hay không gọi điện thông báo một tiếng cho cô nhóc kia.

Nghĩ lại, nếu cô nhóc kia biết chuyện, không chừng giao ban sáng mai cũng không dám đến, chỉ còn biết đi một bước tính một bước, cùng lắm ngày mai anh giả bộ như cái gì cũng không biết vậy.

Nhưng mà nếu chỉ có vậy...Ánh mắt anh lập tức phát sáng, một cơ hội thật tốt đây!

Duẫn Nhi ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng tỉnh lại tinh thần rất sảng khoái, sau khi dọn dẹp và ăn xong bữa sáng liền chen lấn lên xe buýt đi làm.

Nghĩ đến sẽ nhanh chóng được gặp Ngạn Tuấn, một chút lo lắng bởi vì sẽ gặp Nhất Bác cũng biến mất, hôm nay tất cả đều sẽ không giống quá khứ, cô luôn muốn hướng về phía trước.

Vào phòng làm việc cư nhiên nhìn thấy Ngạn Tuấn đã đến. A? Anh muốn chuyển việc sang lao động chân tay sao? Cô gõ cửa phòng làm việc của anh, đi vào: "Ông chủ, có dự án mới sao?"

Ngạn Tuấn đang dùng ngón tay vẫn đang kẹp lấy cây bút máy vòng tới vòng lui, chơi tự nhiên không chán, nghe vậy không ngẩng đầu: "Không có."

Vậy tại sao anh lại tới sớm vậy chứ? Cô chưa kịp hỏi những lời này, anh đã buông bút ngoắc ngoắc tay cho cô bước đến, cô chần chừ một chút cũng bước lên: "Chuyện gì?"

Anh nhìn cô từ trên xuống, một phen đánh giá, cô mặc một chiếc váy màu đỏ, tay áo xăn đến tám phần, trên hông là một chiếc thắt lưng cùng màu đem chiếc eo mảnh khảnh hoàn mỹ nhấn mạnh nổi bật.

Bên dưới mang đôi tất da đen đôi chân dài tôn lên rất gợi cảm, chân mang đôi giày da rất có phong cách, anh nhìn đến không dời được mắt, anh đột nhiên phát hiện cô nhóc đang lột xác, thay đổi ngày càng chói mắt, càng ngày càng làm người khác phải chú ý.

Duẫn Nhi bị nhìn đến trên mặt có chút nóng, người này mới sáng đã phát điên cái gì rồi ? "Anh... anh làm gì nhìn em như vậy?"

"Đi làm việc." anh dời ánh mắt ra khỏi người cô, phun ra ba chữ.

Duẫn Nhi nhìn gương mặt anh tuấn kia thật sự muốn vung cho một đấm, nào có ai như vậy, cái này rõ ràng là đang làm nhiễu loạn tâm thần của người khác mà, không đúng sao?

Cô cắn răng đè xuống lửa giận, trở về phòng làm việc của mình, đi làm cô không thể cùng ông chủ đối chọi, chuyện gì tan việc lại nói, vừa đóng cửa thì chính là chuyện nhà rồi!

Nhưng chưa được bao lâu lại nhận được điện thoại nội bộ từ anh, muốn cô nhanh chóng đến phòng của anh.

Duẫn Nhi thở phì phò đặt điện thoại xuống, người này lại muốn làm trò gì đây? Cô nhìn qua phòng của anh một chút, a? Sao lại có một phụ nữ? Chẳng lẽ hôm nay thật sự có dự án hợp tác?

Duẫn Nhi không dám chậm trễ, lập tức chạy tới, nhưng mới vào cửa chưa kịp nói một câu, người phụ nữ đang quay mặt với Ngạn Tuấn liền quay lại.

Nhìn thấy ánh mắt người đó sáng lên, cười khanh khách đi tới vây quanh cô, nụ cười cũng thật là rực rỡ! Ai có thể nói cho cô biết đây là đang xảy ra chuyện gì?

May là mẹ Lâm cũng bị Duẫn Nhi đang bước vào làm cho kinh diễm, phải nói người đẹp bà đã gặp quá nhiều.

Nhưng cũng rất nhiều người chỉ giống như một chiếc vỏ rỗng, mà cô gái mới tới đây vừa rất xinh đẹp lại rất chân thật, nhất là phong cách, chậc chậc, người con dâu này bà nhận!

Tên tiểu tử đáng chết! tìm được cô gái tốt nhất vậy lại che giấu không đưa về nhà!

"Ông..."

"Ai da... Duẫn Nhi đúng không?" Mẹ Lâm cười đến không khép được miệng, lôi kéo cánh tay cô không chịu thả, cô bé này dáng dấp cũng dễ nhìn, mẹ Lâm len lén chùi một tí nước miếng: "Thật là một cô gái tốt."

Duẫn Nhi bị vờn đến không giải thích được, người này là ai vậy? Tại sao lại biết cô?

Cô nghi hoặc nhìn Ngạn Tuấn, anh co quắp nhìn mẹ mình mặt không đổi sắc ăn đậu hũ của Duẫn Nhi, rốt cuộc nhịn không được kéo cô về phía mình: "Đây là mẹ anh."

Ngạn Tuấn.... Mẹ! Duẫn Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, chuyện này...đây là ý gì?

"Ai da, ông xã cũng gọi rồi, nên làm chuyện vui đi?" mẹ Lâm bất mãn nhìn Ngạn Tuấn một cái, lại đem Duẫn Nhi lôi về tiếp tục ăn đậu hủ:

"Chiếc nhẫn đâu? Nhẫn đính hôn đấy? Tiểu tử chết toi kia sao lại keo kiết như vậy, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có?"

"Cái đó, bác gái, cháu...." Duẫn Nhi cứng người muốn giải thích, gọi ông xã?

Cô rõ ràng muốn gọi ông chủ mà? Còn nữa, tại sao mẹ anh lại bất ngờ đến đây?

Trái tim nhỏ của cô, đây không phải là biến tướng của việc gặp người lớn sao? Áo quần của cô cũng có thể coi như thỏa đáng chứ? Tóc thì sao? Tóc có loạn không vậy?

"Người trong nhà, gọi mẹ!" mẹ Lâm cười híp mắt vỗ vỗ Duẫn Nhi nói.

"Cháu..."

"Không sao, ngày mai bắt tên tiểu tử chết toi kia đền bù lại cho con chiếc nhẫn khác, phụ nữ mình không thể chịu uất ức đâu, ông xã cũng không phải gọi không!"

Mẹ Lâm chỉ chỉ Ngạn Tuấn, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như đang nói..., thật mất mặt, một người con dâu cũng không thể bắt được.

Ngạn Tuấn xoa xoa thái dương có chút đau, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ đang ở đây nói gì đó, chúng con chỉ mới lui tới." hiểu lầm như vậy, sẽ không dọa cô nhóc kia chứ?

Duẫn Nhi bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh, rốt cuộc mang câu nói kia nói ra khỏi miệng: "Cháu muốn gọi ông chủ."

Việc này làm sao bây giờ, tim cô đập càng lúc càng nhanh, đầu cũng không dám ngẩng, không phải là gặp mẹ của anh ư, cô đây nên thế nào?

Nụ cười mẹ Lâm cứng ở trên mặt, ánh mắt như dao vèo vèo bắn về phía Ngạn Tuấn, bà đây không phải là đang giúp anh sao, tên ngốc này!

"Không có việc gì, sớm muộn gì cũng sẽ gọi, buổi trưa tới nhà ăn cơm đi!" mẹ Lâm nhìn chằm chằm Duẫn Nhi, trong mắt tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Duẫn Nhi bị nhìn nên có áp lực cực lớn, vừa định mở miệng từ chối, Ngạn Tuấn chợt đi tới dắt tay cô nói: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona