ĐLEYA 41: Lại thấy "Vị chuối tiêu"

Lúc đi làm, cô đương nhiên vẫn ngồi trên xe của Ngạn Tuấn, từ miệng của anh, cô đã biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Mặc dù hận không thể nhào tới cắn anh vài cái, nhưng cô cũng hiểu, tình huống lúc đó một mình cô không thể tự trở về, ai dà, công khai thì công khai, cô là quang minh chính đại nói yêu đương, ai muốn nhìn nhận như thế nào thì cũng đành chịu?

Nhưng mà nghĩ đến Ngạn Tuấn từng ban bố cái gọi là "lệnh cấm yêu" trong quy định của công ty, cô cảm thấy có chút chột dạ, đây có tính là biết luật phạm luật không?

Không ngờ, vừa mới nói với anh, người ta cơ bản không quan tâm đến chuyện này, anh không chút để ý, vừa để tay lên khuy áo vừa nói:

"Sợ cái gì, nhân viên với nhân viên không được yêu đương, mắc mớ gì đến chúng ta? Chúng ta là ông chủ và nhân viên."

Boss Lâm thật là mạnh mẽ, cô đối với loại logic này của anh không thể không thán phục, nhưng mà, nếu anh nói không có việc gì thì chắc sẽ không sao đâu, dù sao cũng là công ty của anh cơ mà!

Không thể chối bỏ, việc hai người nói chuyện yêu đương đã làm nổi dậy cơn sóng thần trong công ty.

Vốn vẫn còn một nhóm người tự lừa mình dối người thầm nghĩ: Đây nhất định chỉ là hiểu lầm!

Nhưng khi thấy hai người cùng xuất hiện, một điểm ảo tưởng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất!

Ngạn Tuấn là ông chủ, dĩ nhiên không ai dám trực tiếp hỏi chuyện của anh và cô.

Nhưng Duẫn Nhi lại không phải như vậy, ngày đầu tiên đi làm sau buổi dạ tiệc tổng kết cô đã bị một đám người vây công, đủ loại câu hỏi theo nhau mà đến, khiến cho cô đến trả lời cũng không xuể.

Nào là: "Hai người khi nào thì bắt đầu..., "Làm sao câu được ông chủ vậy hả?..., "Trước mắt đã tiến đến bước nào rồi"..., thêm một chút nữa thì có lẽ ngay cả giờ cơm trưa cô cũng không dám đến phòng ăn.

Cả người nhếch nhác, nhưng khi xoay người nhìn đến Ngạn Tuấn thấy anh toàn thân nhẹ nhàng, khoan khoái dựa vào ghế lớn là việc từ bao giờ.

Nhất thời cô cảm thấy mất thăng bằng nghiêm trọng. Rõ ràng hai người họ nói chuyện yêu đương, tại sao chỉ có mình cô chịu tội một mình chứ?!

Nhưng ngẫm lại, cũng không có ai dám quấy rầy đến đại tổng giám đốc chứ, cô thở dài một cái, quả nhiên, mình nhất định là bị khi dễ mà.

Cả ngày, Duẫn Nhi đều cảm thấy buồn bực, đến lúc này thật sự là không chịu nổi, lấy cớ đi vệ sinh ra sức chạy lên chạy xuống một vòng lầu.

Đè xuống nút bấm lên tầng 48, cô thở phải nhẹ nhõm, ra ngoài một lần thật sự có thể trút hết phiền muộn mà.

Cửa thang máy vừa mở, cô vừa định đi vào, bước chân lại dừng lại bất động, sự thoải mái trên mặt cũng nhất thời biến mất, vì sao người này lại ở nơi này chứ?

Kiếp trước, lúc cô gặp người phụ nữ này cũng là ngày chết của cô, vì sao kiếp này lại có thể gặp gỡ lại như vậy?

Người phụ nữ trong thang máy nhìn thấy Duẫn Nhi đứng ở cửa thật lâu lại không bước vào, có chút khó chịu: "Này, cô cuối cùng có vào hay không?"

Nghe âm thanh của cô ta, Duẫn Nhi phục hồi lại tinh thần lặng lẽ bước vào thang máy, kiếp này đã khác, cô không biết Trần Mạt Lỵ, cũng cùng Nhất Bác không có một chút quan hệ nào, cứ xem cô ta là một người xa lạ mà thôi!

Đứng trong thang máy có chút lâu, Mạt Lỵ có chút khó nhịn hỏi "Cô là nhân viên công ty này?"

Mặc dù không muốn cùng cô ta nói chuyện, nhưng Duẫn Nhi vẫn gật đầu một cái, cô không cần thiết bởi vì một người xa lạ mà trở nên kỳ quái đúng không?

"Vậy cô biết Vương Nhất Bác không?"

Nhắc tới ba chữ Vương Nhất Bác, Mạt Lỵ trên mặt cũng mang theo sự ngọt ngào, trong mắt mang theo nồng đậm tình yêu.

Duẫn Nhi lắc đầu một cái, không nói lời nào.

"Cô là người câm à? Chỉ biết lắc với gật đầu?" Bị người làm lơ, tính khí đại tiểu thư liền trỗi dậy, mình đã hạ thân phận cùng với một nhân viên quèn nói chuyện, vậy mà cô gái này vẫn không thèm để ý tới mình, thật là xuất thân thấp hèn, một chút lễ tiết cũng không biết, cả người thật sự nhìn rất đáng ghét!

Duẫn Nhi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cô ta vẫn như vậy, lớn lối, kiêu ngạo, nhưng cô ta lấy gì để kiêu ngạo chứ, chồng mình phản bội còn không biết.

Ngay cả cuộc sống của chính mình cô ta vẫn phải dựa vào cha mẹ ban cho, cô ta chỉ cần mặc nhiên hưởng thụ tất cả, cơ bản không cần phải ra sức cố gắng.

Cô thật không hiểu, sống như vậy hạnh phúc thật sự sẽ tới sao? "Tiểu thư, xin chú ý, đừng để lộ bản tính của mình."

Mạt Lỵ ngẩn người, hình như không hiểu ý của cô, đến khi thang máy ngừng lại tại tầng 48, đầu của cô mới khai sáng, ả nhân viên quèn này đang thay đổi cách thức mắng mình!

Mạt Lỵ nhất thời giận dữ: "Cô đứng lại đó cho tôi, cô lặp lại lần nữa thử xem? Cô là cái thứ gì, dám nói chuyện với tôi như vậy?"

Nghe lời la mắng của cô ta, đầu cô vẫn không quay lại, cùng với loại phụ nữ như vậy so đo thật sẽ khiến cho mình mất phẩm giá, cô khinh thường.

Mạt Lỵ nhìn bóng lưng yểu điệu của cô đến đỏ cả mắt, "Tiện nhân! Tiện nhân!" Ả mắng điên cuồng, thở gấp, tay cũng run rẩy.

Đến khi thang máy mở ra thêm lần nữa, ả mới sửa lại đầu tóc một chút, điều chỉnh tốt vẻ mặt, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đi thẳng đến phòng làm việc của Nhất Bác.

"Sao cô lại tới đây?" Nhìn thấy Mạt Lỵ , sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hắn đã giúp ả cai nghiện mấy tuần lễ, muốn ả khá hơn thì ngay lập tức trở về thành phố A, giải thoát cho ngôi nhà kia, nhưng tại sao người đàn bà này lại muốn bám đến cùng?

"Em tới chăm sóc cho anh đó! Ông xã!" Mạt Lỵ đi đến bên cạnh hắn, tựa sát vào ngực hắn, giọng nói ngọt ngào ngấy ngấy.

Nhất Bác nhẫn tâm đẩy ả ra, cười nhạo một tiếng: "Chăm sóc tôi? Cô biết làm việc nhà hay là biết nấu cơm?"

Mấy ngày nay, tâm tình của hắn có chút sa sút, cảnh tượng Ngạn Tuấn ôm Duẫn Nhi rời đi trong buổi tổng kết cuối năm chợt lóe trước mắt hắn.

Mỗi lần nhớ lại cũng đều khiến hắn điên cuồng, Duẫn Nhi là người được hắn coi trọng, tại sao lại đi theo người khác?

Cho dù người đó có là bạn tốt của hắn cũng không được! Cho dù cô vốn chính là bạn gái của hắn ta cũng không được!

Nhưng chính hắn cũng không biết vì sao cô ấy lại chán ghét hắn như vậy, hắn không biết phải làm sao mới có thể hóa giải hiểu lầm giữa hai người, đoạt cô trở về.

Mỗi ngày nhìn hai người bọ họ cùng đi cùng về, trong tim hắn đau đớn giống như bị dao cắt, nỗi đau tan nát cõi lòng này mỗi giây mỗi khắc đều đang nhắc nhở hắn.

Người con gái của mình đang bị người khác đoạt đi, đang ở trong ngực của người khác, thậm chí bị người khác đè phía dưới thân!

Hắn bị loại tâm tình như vậy hành hạ đến điên rồi, mà lúc này Mạt Lỵ lại cố tình xuất hiện trước mặt hắn, vừa đúng đụng phải trên họng súng.

"Ông xã, người ta sẽ học mà!" Mạt Lỵ đi đến phía trước, ba ba nhìn hắn, dáng vẻ rất đáng thương.

"Đừng kêu hai chữ kia, ghê tởm!" Nhất Bác chán ghét nhíu mày một cái, ai có thể nói cho hắn biết ả đàn bà này đang bị trúng phải loại tà gì sao?

Bình thường rõ ràng đều mang dáng vẻ điên cuồng, hiện tại vì sao lại đột nhiên làm nũng với hắn hả? Làm cho hắn nổi hết da gà mà!

Mạt Lỵ vốn cũng không phải là người vừa vặn gì, có thể vì hắn làm được như vậy đã là cực hạn.

Cho tới bây giờ ả đều là được người khác đặt trên lòng bàn tay mà cưng chiều, đã lúc nào trải qua uất ức chứ?

Nếu không phải trước mặt là người mà ả yêu, ả đã sớm trở mặt rồi, hiện tại, dáng vẻ dịu dàng ả cũng không thể giả bộ được nữa:

"Ghê tởm? Anh dám nói tôi ghê tởm?" Lông mày ả dựng lên, giọng nói the thé kêu lớn.

Nhất Bác liền cười, nhìn đi, mới mấy phút đã hiện nguyên hình rồi, loại đàn bà ngu xuẩn.

"Cô lập tức cút trở về thành phố S đi!" Hắn không nhìn Mạt Lỵ nữa, xoay người bước đến bàn làm việc cầm một phần tài liệu: "Tôi còn có việc, không nên quấy rầy tôi!"

"Tôi xin phép nói không!" Mạt Lỵ thét lên: "Anh không phải nói sẽ giúp tôi sao? Anh bây giờ sẽ phải đến giúp đấy!"

Sự chán ghét đối với ả của Nhất Bác đã đến cực điểm, đừng nói ở cùng với ả chung một mái nhà, ngay cả hiện tại ngây người với nhau mấy phút hắn cũng không thể chịu nổi.

Hắn chợt xoay người, căm tức nhìn Mạt Lỵ, trên trán cũng nổi gân xanh: "Tôi cho cô biết, Trần Mạt Lỵ, ba mẹ cô nuông chiều cô không phải đại biểu tôi cũng phải như vậy!"

Hắn từng bước đến gần ả, cúi người nhìn ả, thái độ cực kỳ kinh khủng: "Lập tức cút về thành phố S! Không nên lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi, cút ngay lập tức!"

Mạt Lỵ thật bị hắn hù sợ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, một giây tiếp ả lại bình thường, ngẩng đầu lên không chút khuất phục nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi vẫn xin nói không, anh có thể làm gì tôi?"

Nhìn hắn tức giận giơ bàn tay lên, ả vẫn không lùi bước: "Anh muốn đánh tôi?"

Ả cười ha ha, giọng nói chua ngoa vang đầy phòng làm việc: "Có bản lĩnh anh đánh đi! Đánh xong, tôi liền chỉa gương mặt vào mỗi phòng làm việc, cùng mỗi người đều nói một câu: Nhìn đi, đây là kiệt tác của Vương Nhất Bác. Tôi phải xem phong độ khiêm tốn của anh làm sao có thể duy trì?!"

Nhất Bác nghiến răng vang dội, cũng không muốn tốn hơi thừa sức với loại người như vậy, gân xanh trên bàn tay đang giơ lên của hắn cũng nhúc nhích, dường như một giây kế tiếp sẽ bùng nổ, quả đấm dường như muốn rơi xuống nhưng cuối cùng vẫn chán nản buông lỏng: "Cô muốn làm sao thì cứ làm như vậy đi!"

Nghe thấy lời thỏa hiệp của hắn, trong lòng Mạt Lỵ vui vẻ, ả chưa kịp bật cười, câu tiếp theo của hắn đã đưa ả rơi vào hầm băng: "Nửa năm, nhiều nhất là nửa năm, tôi nhất định sẽ đem cô đuổi đi!"

"Không! Tôi không đi! Chết cũng không đi!"

Nhất Bác mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt lại, đối với tiếng thét chói tai của Mạt Lỵ mắt điếc tai ngơ, muốn sao thì cứ như thế đi, ả đàn bà này hắn thật sự chịu đủ rồi, hắn sẽ không tiếp tục nhịn nữa.

"Đi siêu thị một chuyến đi!" Duẫn Nhi vừa ngồi ở ghế phụ, Ngạn Tuấn đã đề nghị.

Cô có chút kinh ngạc nhìn anh, vì sao người này lại muốn đi siêu thị chứ?

Đối với tủ lạnh trong nhà có những gì anh đều không quan tâm, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?

Nhưng mà, trứng gà ở nhà hình như đã gần hết, cũng nên đi mua, nghĩ tới đây, cô gật đầu một cái.

Vừa đến siêu thị, Ngạn Tuấn lập tức chia hướng ra làm việc, lý do là: "Tiết kiệm thời gian".

Duẫn Nhi càng cảm thấy kì lạ, người này hôm nay rốt cuộc là đang muốn làm trò gì đây?

Bình thường đều là dáng vẻ thật muốn dính luôn vào người cô, hôm nay lại muốn đi một mình?

Cũng tùy anh vậy, đừng tưởng rằng cách xa anh thì cô không thể sống! Cô đẩy anh một cái: "đi đi đi đi!"

Khi tính tiền, lần đầu tiên Ngạn Tuấn không giành thanh toán, mà đã sớm đứng ở cửa siêu thị chờ cô, cô nhìn chiếc túi bảo vệ môi trường trên tay anh, có chút tò mò xê gần lại hỏi: "Anh mua cái gì?"

Ai ngờ, anh lại trực tiếp đem túi giấu sau lưng không để cho cô nhìn, vẻ mặt ra vẻ không có gì nhìn cô đang tò mò đến ngứa răng: "Không có gì."

Xấu tính! Cô thật muốn cho anh một cái tát, lại bày đặt thần thần bí bí!

Thích làm gì thì làm, cô mới không thèm tò mò thứ đồ rách anh mua!

Duẫn Nhi hừ một tiếng đi thẳng đến bãi đậu xe. Ngạn Tuấn phía sau cong môi cười, không lên tiếng.

Buổi tối, cô đang muốn tắt đèn đi ngủ, anh đột nhiên đè xuống tay của cô, ở bên tai cô mập mờ thổi hơi: "Duẫn Nhi, em có muốn biết hôm nay anh mua cái gì hay không?"

"Em đây không muốn!" cô cảnh giác lắc đầu một cái, tuy nói dáng vẻ bây giờ của anh nhìn rất vô hại, nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại có dự cảm xấu!

"Không sao, anh cho em biết!" nói xong, anh đã lật người đè cô dưới thân, bàn tay vươn đến ngăn tủ đầu giường, kéo từ trong ngăn ra thứ gì đó: "Nhìn một chút."

Cô nhất thời trợn to hai mắt, khóe miệng co quắp nói không ra lời, thứ đó lại chính là một hộp Durex vị chuối tiêu!

Cuối cùng, bị anh giày vò đến thiếu chút nữa bất tỉnh, Duẫn Nhi mơ mơ màng màng nghĩ đến, thì ra anh vẫn nhớ rõ mình thích vị chuối tiêu đó.

Quả nhiên, đây chính là cái gọi là nô tính trong truyền thuyết!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona