NMKQ 47: Thái hậu và Tiểu Cung Tử

Mới vừa mở cửa phòng Cung Tuấn liền không thể chờ đợi được lấn người lên trước, đem cô đặt ở trên ván cửa hôn mãnh liệt, cầm lấy tay của cô đặt lên trên nơi nóng rực của mình, nhẹ nhàng chà xát, tay kia từ vạt dưới áo lông luồn vào, tiến đến trước ngực vuốt ve.

"Cưng à, nắm anh..."

Cô nghe lời kéo dây khóa quần anh ra, bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại cầm thật chặt, di chuyển lên xuống, bàn tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh khiến cho anh điên cuồng, quả thực như sắp phải nổ tung.

Cô vuốt cái phần nóng rực đang nhảy dựng lên, cô đầy khẩn trương, bỗng nhiên hơi dùng sức, thì nghe được tiếng hít lấy hơi cùng nghiến răng nghiến lợi của anh, âm thanh thô ráp: "Em tiểu yêu tinh này!"

Tay của anh theo đường cong lả lướt không ngừng đi xuống, sau khi cảm giác được sự ướt át của cô thì từ từ đem ngón giữa đút vào, cảm giác bên trong ấm áp làm cho anh mất hồn, ở trong một vùng lầy lội di chuyển qua lại. Cô dần dần thích ứng, nhỏ giọng rên rỉ.

Anh trực tiếp rút ngón tay ra, Duẫn Nhi dường như đối với sự đình chỉ bất thình lình của anh rất bất mãn, mặt nhăn lại mở mắt ra.

Anh cười một cách tà mị, hai đầu lông mày yêu khí xoay chuyển, anh lấy ngón tay duỗi đến trước mặt cô, một dòng chỉ bạc đang từ trên ngón tay của anh rơi xuống, kéo dài vô tận.

"Cưng ơi, em có muốn hay không?" Nói xong rất hài lòng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng đến có thể nhỏ ra máu, dưới cái nhìn chăm chú của cô, thì đã đem ngón tay kia bỏ vào trong miệng, giống như là đang thưởng thức quỳnh tương ngọc lộ, sau đó lại cúi người ngậm lấy môi cô, đem rượu ngon vừa rồi cùng cô hưởng thụ.

Duẫn Nhi cảm thấy hành vi bây giờ của anh không thể dùng phóng đãng để có thể hình dung được, anh tại sao có thể...

Anh cạy mở môi của cô ra, để cho chất lỏng trắng mịn trong miệng từ từ chảy vào trong miệng cô, sau đó lại dây dưa không tha đầu lưỡi của cô.

Về sau anh đem cô trở mình lại đè lên trên cánh cửa, khiến thắt lưng của cô cong lên đôi mông trắng vểnh lên, sau khi thử dò xét vài lần tìm được cửa vào, thì động thân đi vào, lại từ từ lui ra, sau đó lại một lần nữa đi vào triệt để.

Cô bởi sự chuyển động ở mức độ lớn của anh liền sau vài cái đã tiết ra, thanh âm kiều mỵ không dứt bên tai.

Cô không tự chủ được mà co rút bụng dưới, sít chặt đến mức làm cho anh phải thở hỗn hển: "Cưng à, đừng kẹp anh, thả lỏng một chút nào, ah..."

Cô không chịu nổi vật nóng rực thô to của anh, cảm giác to ra thúc giục cô không ngừng vặn vẹo thắt lưng ma sát anh. Anh gia tăng tốc độ liên tục...

Cuối cùng Cung Tuấn ôm lấy cô, đi về phía chiếc giường, đi chưa được mấy bước liền mạnh mẽ đẩy một cái, đôi chân trắng nõn mềm mượt của cô vòng lại ở bên hông anh, không ngừng thở gấp rên rỉ, khi đi đến giữa phòng, rốt cục cũng phun ra.

Anh ôm cô nghiêng người nằm ở trên giường, vật chôn ở trong cơ thể cô lại bắt đầu trướng to lên, dịch thể mới vừa bắn ra lại cực kỳ chặt chẽ được lấp kín ở trong cơ thể cô, cô cảm giác bụng dưới của mình căng đến sắp nứt ra, kêu rên một tiếng, "Anh mau đi ra!"

Anh cười xấu xa một tay phủ ở trước ngực, tay kia ấn lên trên bụng dưới bằng phẳng của cô, thậm chí có thể sờ được vật của mình ở bên trong bụng dưới của cô, anh càng thêm hưng phấn, kéo bắp đùi của cô ra, nghiêng cơ thể ở giữa hai chân cô chuyển động.

Đêm hôm đó, Duẫn Nhi bị anh hành hạ đến rất khuya...

Ngày hôm sau cô dựa ở trên giường không đứng dậy nổi, Cung Tuấn thức dậy rửa mặt xong, thu dọn xong đồ đạc, mà cô còn ôm lấy chăn mền ngủ đến không biết trời đất.

Anh nhẹ nhàng lay cô: "Duẫn Nhi, mau rời giường, máy bay cũng không chờ em đâu!"

Duẫn Nhi vùi đầu vào trong chăn, mơ mơ màng màng trả lời: "Không đợi em được thì thôi, anh không phải có chiếc máy bay tư nhân sao, chúng ta ngồi cái đó trở về."

Cung Tuấn dở khóc dở cười: "Em không phải là rất ghét sự xa hoa sao, bây giờ sao lại thỏa hiệp rồi, em cho rằng máy bay muốn bay là có thể bay được hả, cần phải xin trước đường hàng không."

"Ôi, phức tạp như vậy sao?"

"Em nghĩ cái gì thế, hơn nữa, lúc mua chiếc máy bay kia đã không ít lần bị cụ ông giáo huấn rồi, sau đó dứt khoát tịch thu, em đừng nói với anh là đã quên hết đi."

Duẫn Nhi giống như lại ngủ thiếp đi, anh một tay vén chăn mền lên, "Con heo lười, mau rời giường!"

Cô nổi giận: "Anh còn nói, nếu không phải là anh tối hôm qua... em còn có thể mệt mỏi như vậy sao?"

"Trách anh? Vậy là ai còn xin anh đừng có ngừng?" anh cười xấu xa phản kích lại.

"Anh!" Đều đến cái bước đó rồi cho dù người nào cũng không dừng lại được mà. Cô ở trong lòng nói.

"Rồi rồi rồi, đều là lỗi của anh, mau rời giường nào, nếu không sẽ không kịp mất." anh nhìn điệu bộ thở hồng hộc của cô lập tức nhận sai.

Duẫn Nhi nhắm mắt lại ngồi dậy đi rửa mặt, anh toàn bộ hành trình đều đi theo, sợ cô ở nơi nào đập vào đụng phải, về sau anh dứt khoát giúp cô thay quần áo.

Tay của anh luôn ở nơi nào đấy một chút sờ sờ, lại cọ cọ, con mắt cô mở ra một đường nhỏ, vênh mặt hất hàm mở miệng: "Tiểu Cung tử, ngươi không phải nói sẽ không kịp mất sao? Xin hỏi ngươi đang làm gì thế?"

"Dạ, Thái hậu, xong ngay đây."

Khóe miệng cô cong lên, sau đó mở mắt ra, nhìn anh ngồi xổm trên mặt đất mang giày cho cô, cô ngồi ở trên giường nhìn không thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nhìn được đến đầu tóc đen nhánh dày và ngón tay thon dài, cô nghiêng đầu cúi người xuống nhìn sang, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, khoảnh khắc kia cô cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, cảm giác được người ấy nâng niu trong lòng bàn tay thật là tốt.

Từ buồng đi ra, Duẫn Nhi lại bắt đầu cuộc sống không xương sống của cô, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, nhắm mắt lại chôn ở trong ngực anh, sức nặng của cơ thể đều giao cho anh.

Cung Tuấn một tay ôm lấy cô, tay kia lôi kéo va ly hành lý, đi ra khỏi phòng.

Vào thang máy, thỉnh thoảng có người nhìn sang, anh cố tình trêu chọc cô, "Này, người khác đều đang nhìn em kìa, không sợ bị người ta chê cười à?"

Duẫn Nhi con mắt đều lười mở lên: "Em ôm người đàn ông của em, em sợ cái gì chứ!"

Cung Tuấn cười ngầm, anh không phải là không thừa nhận, cái câu "Người đàn ông của em" đó của cô thật sự là lấy lòng anh.

Lên xe taxi không bao lâu, Duẫn Nhi liền ngủ mất. Anh đem khăn quàng cổ của cô vòng lại thật kỹ, mỉm cười nhìn ngoài cửa sổ.

Tài xế thả chậm tốc độ xe nói, "Tiên sinh, anh đối với bà nhà anh thật tốt."

Cung Tuấn nhẹ giọng nói cám ơn, ngắm cô gái nhỏ trong ngực đang ngủ say sưa, trong lòng ấm áp.

Từ sắp xếp kiểm tra đến lên máy bay, Duẫn Nhi vẫn luôn là nửa tỉnh nửa mê, lên máy bay, cô lập tức ngả lên trên bờ vai anh ngủ tiếp.

Cung Tuấn khẽ thả lỏng cơ thể để cho cô ngủ được thoải mái một chút.

Trên đường bay gặp phải khí lưu, xóc nảy lên xuống, Duẫn Nhi bị kinh hãi mạnh mẽ khẽ động, mày cau lại mở mắt ra, theo bản năng gọi lên tiếng: "Cung Tuấn..."

Anh khẽ vỗ nhẹ cô, thấp giọng dụ dỗ: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, đừng sợ, anh ở đây. Ngoan ngủ một lát nữa nào, anh ở ngay bên cạnh em mà."

Duẫn Nhi thấy anh, lông mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra, từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc cô ngủ đủ khoan thai tỉnh lại, thấy anh đang tập trung tinh thần xem văn kiện, ngẫu nhiên dùng tay trái cầm bút gạch bỏ chú giải.

Duẫn Nhi bỗng nhiên giống như phát hiện một đại lục mới, "Anh biết dùng tay trái viết chữ?"

Cung Tuấn thấy cô tỉnh mới thay đổi tư thế, giật giật nửa người bên phải đã tê tê, thành thật trả lời: "Không biết."

Cô thò đầu qua vừa nhìn về phía văn kiện, quả nhiên nguyên một dòng chữ xiêu vẹo bảy tám, cười rộ lên ha hả.

Sau đó ngồi thẳng dậy môi nhẹ nhàng phủ lên trên môi anh, sau lúc ngắn ngủi dừng lại, liền rời đi, Cung Tuấn nhìn khuôn mặt đầy ý cười của cô, dần dần khẽ nhếch đôi môi.

Duẫn Nhi biết anh là sợ dùng sức ở tay phải cô sẽ ngủ không được thoải mái nên mới dùng tay trái, cô nghiêng người qua, xoa nắn lấy nửa bên phải của anh.

Anh dáng vẻ đại gia hưởng thụ mát xa, vui vẻ xem văn kiện.

Duẫn Nhi xoa nắn mới được hai cái đã bị anh kéo qua, cằm cô đặt ở trên bờ vai anh, cùng anh yên lặng.

Hai người yêu nhau ở bên nhau, cho dù chỉ là lẳng lặng ở đó, cái gì cũng không làm, cũng là một loại hạnh phúc.

Khi tiếp viên hàng không ôn nhu thông báo cho mọi người máy bay lập tức sẽ hạ xuống sân bay ở thủ đô, thì Duẫn Nhi kinh ngạc, "Chúng ta không phải trở về thành phố C sao? Sao lại đi Bắc Kinh?"

Cung Tuấn cũng giả vờ làm ra điệu bộ giật mình kinh ngạc "Đúng vậy, có lẽ là mua sai vé máy bay chứ?"

"Phải không đó?" Cằm nhọn của cô dùng sức chọi ở trên vai anh, cảm giác mỏi nhừ đau nhức tê dại làm cho anh thiếu chút nữa bật ra tiếng.

"Được rồi được rồi, anh nói cho em, mẹ anh nói, để anh dẫn em về thăm nhà."

Duẫn Nhi không kịp phản ứng lại, "Anh nói cái gì?"

Cung Tuấn xoa bóp mặt của cô, "Cưng ơi, cái đó em đã nghe rõ rồi mà."

Mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, ngón tay lạnh buốt, trong đầu trống rỗng.

Cô cũng không phải là chưa từng nghĩ tới gặp người nhà của anh, nhưng mà chưa từng nghĩ đến lại gặp dưới tình huống bất ngờ như vậy, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, cô không biết mình hiện tại bộ dạng rối bù có thể hù dọa người nhà của anh hay không.

Tiếp viên hàng không đại khái là thấy sắc mặt Duẫn Nhi không tốt, đi đến hỏi thăm, Cung Tuấn cười nói: "Cô ấy phải gặp mẹ chồng tương lai, có chút khẩn trương."

Cô gái Châu Âu xinh đẹp nghe xong nhìn Duẫn Nhi rồi cười rất vui vẻ, "Cố gắng lên!" Nói xong còn làm động tác tay.

Ra khỏi sân bay thì trời đã tối đen, gió lạnh buốt không ngừng thổi vào trong cổ, Duẫn Nhi không biết bởi vì lý do thời tiết hay là lý do khẩn trương, cô không khống chế được mà run rẩy.

Sau đó cầm lấy túi xách vọt tới toilet, rửa mặt, đánh phấn nền, bức tranh đẹp mắt, đánh má hồng, cuối cùng dùng lược chải lại đầu tóc, cô nhìn mình trong gương, cuối cùng tìm lại một chút tự tin.

Cung Tuấn kéo va ly hành lý ngọc thụ lâm phong đứng ở trong đại sảnh của sân bay chờ cô, thấy cô đi ra, hướng cô đi tới, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia.

"Em không cần khẩn trương, không cần sợ hãi, bố mẹ anh đều là người rất dễ thân cận, ông nội anh cũng rất thích con gái."

Duẫn Nhi nhếch cằm lên, khí thế như cầu vồng, "Ai sợ chứ? Đi thôi, Tiểu Cung tử, đi phía trước dẫn đường."

Cung Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.

Lái xe sớm đã chờ ở bên ngoài, đi lên xe, Duẫn Nhi liền không ngừng mà sửa sang lại quần áo, kiểm tra trang điểm, không ngừng mà hỏi anh cô có chỗ nào coi không được hay không, thấy vậy anh chỉ muốn cười.

Trước khi xuống xe, Duẫn Nhi giữ chặt anh, Cung Tuấn lập tức mở miệng: "Duẫn Nhi, em rất đẹp, không có chỗ nào là không thích hợp hết."

Cô gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi theo anh xuống xe.

Diệp Thấm Đình đang ở trong phòng bếp cùng bà vú nấu cơm, bỗng nhiên nghe được thanh âm Cung Tuấn, đi ra, liền thấy anh dắt một cô bé đứng ở cửa đang nói chuyện với Lương Cảnh Thiên.

"Cung Tuấn?"

Cung Tuấn quay đầu, "Mẹ." Sau đó lôi kéo cô đi tới, "Mẹ, đây là Lâm Duẫn Nhi con dâu mẹ."

Duẫn Nhi cười vấn an, "Bác gái, chào bác!"

Bây giờ Diệp Thấm Đình mới nhìn rõ cô, mặt mày thanh tú, ánh mắt linh động, mơ hồ lộ ra sự dịu dàng, bà cười giữ chặt lấy tay cô, "Tốt lắm, mau vào."

"Cung Tuấn, sao trở về cũng không nói trước một tiếng vậy?"

Anh ôm bả vai của mẹ: "Mẹ không phải vẫn liên tục nói muốn gặp con dâu sao, đây không phải là được dịp cho mẹ một kinh hỉ sao? Ông nội mọi người có ở nhà không?"

"Có, mau vào đi thôi."

Vào phòng khách, liền thấy cụ ông Cung, Cung Dật Phong đang xem tin tức, Cung Mặc Thần nói chuyện với cô vợ bụng bầu.

Thấy bọn họ đi vào, đều dừng lại nhìn Duẫn Nhi, cô bỗng nhiên có chút sợ hãi. Cung Tuấn nắm thật chặt tay của cô, không ngừng cọ sát bàn tay cô an ủi.

"Ông nội, bố, anh, chị dâu, đây là bạn gái của em, Lâm Duẫn Nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona