NTĐNN 14: Yêu nữ! Yêu nữ trăm phần trăm!
Cung Khánh trúng "mỹ nhân kế" vỗ tay nàng:
"Đừng sợ."
"Đại ca, sắc trời cũng không còn sớm, huynh cũng nên trở về đi." – Cung Tuấn khó chịu hạ lệnh tiễn khách.
"Nàng đồng ý đi theo ta không ?" – Cung Khánh cúi đầu hỏi nàng.
"Ah ?" – Duẫn Nhi giật mình, đi ? Nhưng dường như đây cũng không pải là một ý tưởng tồi. Chỉ cần có thể rời khỏi đây, đi với ai cũng giống nhau, nàng dùng sức gật đầu.
Huống hồ, Cung Khánh có vẻ còn dễ đối phó hơn Cung Tuấn!
"Ta muốn mang nàng đi."
"Không thể được."
"Ta nói ta muốn mang nàng đi." – Cung Khánh không muốn nói nhiều, dắt tay Duẫn Nhi quay người bước đi.
Lúc gió lạnh sau lưng thổi đến, hắn kịp thời đẩy Duẫn Nhi ra, nghiêng người tránh đi cần câu trong tay Cung Tuấn.
"Đại ca, đây là cá của đệ, huynh không cướp được đâu." – Cung Tuấn cười vô cùng lạnh lùng.
"Nàng không phải là cá !" – Cung Khánh nổi giận.
Không hay rồi ! Cung Tiêu bị Duẫn Nhi làm cho buồn nôn quay đầu đi ngắm phong cảnh, nào ngờ rằng hắn quay đầu lại thì hai ca ca lại đánh nhau rồi!
Yêu nữ! Trăm phần trăm yêu nữ!
"Đừng đánh nữa !" – Cung Tiêu phi thân lại khuyên can. Đáng tiếc nếu luận về võ công, hắn ở dưới hai người này.
Cung Tiêu lại một lần nữa bị hai ca ca đẩy ra khỏi vòng tròn chỉ có thể yếu ớt hô lên một tiếng:
"Nha đầu kia chạy rồi !"
Cuối cùng thì tất cả cũng yên lặng, không đánh nhau nữa rồi.
Duẫn Nhi từ lúc ba người hỗn chiến đã chạy trốn mắt tăm.
Chạy, dùng sức chạy! Thần tới giết thần, quỷ tới giết quỷ! Ai cũng không ngăn được bước chân của nàng.
Tiểu sư phụ nhất định là đang sốt ruột đợi nàng, nàng phải nhanh chân một chút.
Nghe thấy tiếng gió đằng sau, Duẫn Nhi biết, ba ôn thần kia đã đến rồi !
"Nha đầu, ngươi mà chạy ta sẽ tố cáo tội khi quân của ngươi!" – Cung Tiêu mất hết kiên nhẫn rồi, từ xa hắn đã nói vọng đến. Đều là do tiểu yêu nữ này làm hại hai ca ca lúc nào cũng đánh nhau!
Bước chân nàng có chút nặng nề.
Đúng vậy, nàng có thể đi như vậy, nhưng người trong nhà nàng thì làm sao bây giờ. Lúc trước muốn giả chết để không liên lụy đến người trong nhà, bây giờ nàng có thể đi được sao?
Duẫn Nhi dừng bước, quay đầu nhìn ba huynh đệ phía sau.
Cung Tuấn một thân bạch sam dưới ánh trăng đẹp như tranh, đôi lông mày lạnh lùng kia càng tăng thêm khí thế nghiêm nghị của hắn, hắn giống như ngọn thúy trúc trên đỉnh Tuyết Sơn, cao ngất mà tuấn dật.
Cung Khánh cơ thể lực lưỡng khôi ngô, khuôn mặt cương nghị dường như có mấy vết thương, hắn không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Có lúc không biết nam nhân này đang suy nghĩ gì, thái độ với nàng thay đổi 180 độ một cách khó hiểu, có điều đây cũng không phải việc gì xấu, ít nhất nàng biết, nam nhân này sẽ không làm nàng bị thương.
Cung Tiêu dáng vóc nhỏ nhất, đôi mắt hoa đào linh động có chứa vài phần giống nữ tử xinh đẹp, nữ tính có thừa, nam tính không đủ. Nhưng hắn lại tiêu sái thoát tục, có cái khí chất cao quý mà vương tôn quý tộc mới có.
Thật ra ba người này đều là nhân trung chi long, nếu là nữ tử bình thường, có lẽ sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh bọn họ, nhưng nàng là Lâm Duẫn Nhi, thứ nàng muốn không phải mấy cái đó.
"Cung Tuấn, ta và ngươi cùng thương lượng." – nàng thay đổi sự ngỗ nghịch trước đó bằng một vẻ nghiêm trang, nàng mở miệng.
"Không có gì để thương lượng hết." – giọng hắn lạnh như băng, cả ngày hôm nay, hắn thực sự khó chịu!
Bây giờ ngay cả tâm tình đùa cợt cũng không có, chỉ muốn đem nữ nhân điêu ngoa bốc đồng này về đánh cho một trận !
"Nàng cơ bản không phải muốn theo ta rời đi, nàng chỉ muốn lợi dụng ta, đúng không ?" – Cung Khánh đột nhiên mở miệng, nặng nề trong gió đêm, giọng của hắn khàn khàn, giống như mang theo mất mát vô tận.
"Ah?" – Duẫn Nhi gãi gãi đầu, gượng gạo cười hai tiếng,
"Ha ha, cái đó, thực sự xin lỗi. Ta chỉ không muốn......"
"Nàng cho là nàng còn có lựa chọn sao ?" – Cung Tuấn ngắt lời vô nghĩa của nàng.
Nàng muốn nói cái gì, Cung Tuấn trong lòng dĩ nhiên hiểu được, nhưng nếu nàng thật sự đi như vậy, đối với ai cũng không có gì tốt, về điểm này, cái đầu thông minh của nàng phải hiểu mới đúng.
Nhưng mà nói đi nói lại, hắn thật sự rất kém cỏi sao ? Tiểu nha đầu này vì sao luôn muốn rời đi! Đúng là không cho hắn chút mặt mũi nào !
"Đúng vậy! Ta nói cho ngươi biết, nha đầu xấu xí, đừng nói bây giờ ngươi không đi được, cho dù ngươi thật sự đi rồi, ngày mai phụ hoàng truy tra, ngươi đoán xem sẽ có hậu quả gì !" – Cung Tiêu lạnh lùng nói.
"Còn nữa, ngươi làm ba người bọn ta thảm như vậy, muốn cứ thế mà đi sao, vậy chúng ta làm sao bây giờ !"
Đi ra biên cương chơi thì được, nhưng để hắn vĩnh viễn không trở về kinh thành thì không được!
Đúng lúc này, bên tai Duẫn Nhi đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Duẫn Nhi, trở về đi. Ta đến Ấp Thành đợi ngươi."
Là tiểu sư phụ! Đây là ngàn dặm truyền âm của tiểu sư phụ. Tiểu sư phụ có lẽ ở trong chỗ tối, hắn biết nàng khó xử, cho nên mới ngầm truyền âm giúp nàng.
Đúng vậy, ngày mai Cung Tuấn sẽ rời đi, đến lúc đó danh chính ngôn thuận rời khỏi kinh thành. Chờ ra khỏi kinh thành, tất cả sẽ dễ sắp xếp hơn!
Nghĩ đến đây, tích tụ trong lòng nàng được giải tỏa, vui vẻ ra mặt:
"Ah, được. Vậy......về nhà!"
Tay nhỏ vung lên, để ba đại nam nhân rung mình trong gió lạnh, cái gì gọi là biến sắc còn nhanh hơn biến thiên ? Là thế này đấy !
"Gì ? Nghe lời như vậy sao ?" – Cung Tiêu ngạc nhiên, lần này lời nói của hắn lại hữu dụng như vậy sao ?!
Sau đó, hắn đắc ý ! Nhìn xem, nữ nhân mà cả hai ca ca đều không xử lý được, một câu nói của hắn đã thu phục được rồi !
Cung Tuấn liếc mắt nhìn Cung Tiêu đang đắc ý, quay người hồi phủ.
"Đại ca, huynh thấy đệ có lợi hại hay không, này, đại ca, huynh đi đâu vậy ?" – Cung Tiêu cười hì hì quay đầu tìm Cung Khánh kể công.
Ai ngờ Cung Khánh chỉ im lặng quay người, buồn bã rời đi.
Thôi bỏ đi! Hai ca ca đều đi cả rồi, hắn vẫn nên đến Xuân Hương Lâu tìm Yên Chi thì hơn.
Cung Tiêu sờ sờ cái mũi, chán nản quay người.
Đêm không tiếng động, ba huynh đệ ở ngã tư đường rẽ theo các hướng khác nhau.
Đợi bọn hắn đi rồi, một bóng người màu xám mới chậm rãi từ trong góc đi ra, nhìn theo hướng Duẫn Nhi, rất lâu không rời đi.
Trước khi rời khỏi kinh thành, Cung Tuấn không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên sau khi Duẫn Nhi đáp ứng tiến cung giải thích rõ ràng hiểu lầm, hắn cũng không đi chọc giận cô nàng mèo hoang này, đỡ để nàng lại làm loạn lên.
Đợi đến lúc rời khỏi kinh thành xem, hừm, nàng cứ đợi đấy !
Sáng sớm hôm sau Duẫn Nhi tiến cung, nhưng Hoàng đế không muốn gặp nàng.
Hoàng hậu lén truyền kiến nàng, hơn nữa thái độ đối với nàng vẫn thân thiết như cũ, bà kéo tay nàng ngồi lên ghế phượng.
"Bản cung tin tưởng con không phải là đứa nhỏ như vậy, có phải có chuyện gì muốn nói với mẫu hậu hay không ?"
Duẫn Nhi gật gật đầu:
"Việc kia......động phòng......"
Thật ra nàng vẫn muốn làm rõ ràng, cái gì gọi là động phòng. Cung Tuấn không thể nói cho nàng, sư phụ là nam nhân, cũng không tiện hỏi, Yên Chi nhất định biết.
Nhưng dù sao ở Xuân Hương Lâu mồm năm miệng bảy, nếu nàng mà hỏi thì chỉ sợ sau này nàng không có mặt mũi nào mà vào Xuân Hương Lâu nữa.
Đến lúc đó không may chuyện bất hạnh này truyền ra ngoài thì nàng, nàng làm sao có thể loạn giang hồ được nữa !
Cho nên chuyện này đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ.
"Làm sao vậy ?" – Hoàng hậu rất thông cảm vẫy tay cho người xung quanh lui ra.
Duẫn Nhi ngượng ngùng thì thầm to nhỏ vào tai Hoàng hậu rất lâu. Lời nói còn chưa xong, Hoàng hậu đã cười nghiêng cười ngả.
Thì ra là thế, thì ra nàng hiểu động phòng là thế này! Đứa nhỏ này đúng là ngốc nghếch đáng yêu!
Nhưng nếu thật sự là như vậy, vậy lời Cung Khánh đúng là thật sự, bọn họ còn chưa viên phòng.
"Yên tâm đi, bản cung sẽ giải thích rõ ràng với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn đang tức giận, chỉ sợ bản cung nói cái gì người cũng không nghe.
Chi bằng như vậy, các con trước tiên cứ đi đi, coi như là rời kinh đi thư giãn. Bản cung sẽ tìm cơ hội từ từ giải thích với Hoàng Thượng, đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ lại gọi các con trở về.
Chỉ là về phía Tuấn Nhi, con phải tốn nhiều tâm sức hơn rồi." – Hoàng hậu vỗ tay nàng, đồng thời tháo chiếc vòng ngọc thúy của mình đeo lên tay Duẫn Nhi.
"Đây là của mẫu hậu bản cung, năm đó người đưa cho bản cung, hôm nay bản cung tặng nó cho con. Con à, làm khó cho con rồi !"
"Cám ơn mẫu hậu !" – Hoàng hậu đúng là một người tốt!
Tình thương của mẹ trong ký ức xa xưa trong nháy mắt dường như quay về bên cạnh nàng. Duẫn Nhi lại một lần nữa cảm động đến rơi nước mắt.
Sau khi nghe Duẫn Nhi kể lại sinh động như thật tình hình sau khi tiến cung và việc Hoàng hậu nhân ái như thế nào, biết cảm thông cho con gái ra sao, Cung Tuấn chỉ thản nhiên nói một câu:
"Tốt nhất nàng đừng coi bà ta là người tốt. Nếu không nàng sẽ thất vọng đấy."
"Này, ngươi là loại người gì vậy ? Sao lúc nào cũng không thấy được người tốt như vậy!" – nàng trợn mắt liếc hắn một cái, quay người rời đi thu dọn đồ đạc.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi kinh thành !
Tương lai của nàng không phải là mơ ! Mặc dù đường đi quanh co một chút, nhưng tiền đồ rất tươi sáng, tương lai thật tươi đẹp!
Rời kinh! Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lại giống như việc đã mong đợi từ lâu, cuối cùng đã có thể đến !
Nhất là nghĩ đến tiểu sư phụ đang ở biên quan đợi nàng, tâm tình của nàng lại vô cùng thích thú.
Thật ra nàng cũng đã từng nghi ngờ, vì sao tiểu sư phụ không ở ngoài thành, hoặc là ở nơi nào đó trên đường đợi nàng mà phải đến Ấp Thành nơi biên quan xa như vậy.
Nhưng tiểu sư phụ làm như vậy nhất định có lý do của người ! Chỉ cần có thể rời khỏi kinh thành, những ngày hạnh phúc của nàng đến rồi !
Cung Tuấn hình như không được vui vẻ như nàng, có Cung Khánh và Cung Tiêu hai người này đồng hành, chỉ sợ dọc đường đi muốn không náo nhiệt cũng không được !
Đoàn xe của ba Vương gia chậm rãi xuất phát lúc bình minh.
Cao cao phía trên hoàng thành, Hoàng hậu đứng nhìn đoàn xe cho đến khi đoàn xe biến mất nơi cuối đường.
"Đại ca, sau này chúng ta hồi kinh, tất cả nhờ vào huynh !" – Cung Tiêu hai mắt đẫm lệ nhìn về phía kinh thành, Yên Chi, ta sẽ rất nhớ nàng.
Hoàng hậu là mẹ ruột của đại ca, bà nhất định sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ trở về.
Cung Khánh vẫn không nói câu nào đi lên phía trước.
Trong xe ngựa, Duẫn Nhi cúi đầu, giống như đang trầm tư chuyện gì đó. Cặp lông mi dài khẽ chớp, che đi đôi mắt linh hoạt, lưu lại cái nhìn chỉ trong chớp mắt.
Mới vừa rồi trong đám người, nàng nhìn thấy dì đầu bếp và mấy nha hoàn ở Lâm phủ cũng đến, còn thấy được mấy người anh em trên phố của nàng, còn có cả đại sư phụ và nhị sư phụ !
Nhưng mà, người nhà của nàng, phụ thân và tỷ tỷ, sau khi nàng được gả về đây thì không có tin tức về bọn họ nữa.
Ngay cả lúc này rời khỏi kinh thành, cũng không có được vài lời của các tỷ. Có lẽ từ ngày nàng rời Lâm phủ, nàng cũng đã giống như gánh nặng, bị ném ra bên ngoài. Ai lại đi lưu luyến một gánh nặng đây ?
Vốn nghĩ rằng đối việc này nàng đã sớm rộng lượng cho qua. Nhưng trong giây phút rời đi, trong lòng vẫn dâng một chút chua xót.
"Sao vậy, luyến tiếc ?" – giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh.
Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của nàng, không ngờ nàng cũng có vẻ mặt này.
Nhất là đôi mắt kia của nàng, giống như ánh ngọc trai trên hạt trân châu đen, nửa khép nửa mở, như đang liếc nhìn lại như đang ngủ, làm trái tim hắn không thể không lo lắng — vẫn là thấy nàng cười đùa mới có vẻ đẹp mắt hơn.
"Vậy mới lạ ! Ta không biết vui vẻ thế nào!" – Duẫn Nhi cuốn trôi đi cảm giác mất mát phía trước, lắc lắc cái đầu nhỏ, quay đi mặc kệ hắn.
Quên đi, dù sao đây cũng là chuyện trong dự tính rồi. Có thể rời khỏi kinh thành, đến Ấp Thành tìm tiểu sư phụ, đây là việc hạnh phúc nhất của nàng!
"Sắc mặt thay đổi nhanh thật." – con ngươi gian xảo của Cung Tuấn chợt lóe lên, lười biếng nheo mắt lại, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Này, cũng rời khỏi kinh thành rồi, ngươi còn định giả chết!" – nàng tức giận đá một cước.
"Vậy còn nàng ?" – hắn nheo mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt nàng.
"Có ý gì ?" – Bị ánh mắt của hắn tra xét, toàn thân nàng run lên, Duẫn Nhi hung dữ trừng mắt lại. Nhìn cái gì mà nhìn ! Chưa nhìn thấy mỹ nữ sao!
Cung Tuấn chỉ ra bên ngoài xe:
"Ở đây phong cảnh không tệ."
Gì đấy, sao đề tài lại nhảy sang cái này ? Có điều lòng hiếu kỳ hại chết con mèo nhỏ, nàng chính là con mèo ngây thơ kia !
Trong nháy mắt thừa dịp Duẫn Nhi quay đầu chuẩn bị nhấc màn xe lên, Cung Tuấn duỗi tay ra, bóc lớp da người trên mặt nàng, một khuôn mặt nhỏ xinh xắn bỗng nhiên xuất hiện.
Hắn nhíu mày, sao lại vẫn gầy như vậy ?
Duẫn Nhi muốn ngăn lại nhưng không kịp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là sự kinh ngạc, trơ mắt nhìn hắn cầm lớp da người trong tay lắc lư.
"Ngươi......Làm sao ngươi biết ?" – Một khi đã như vậy, cứ đơn giản đã lộ thì cho lộ luôn đi!
Cung Tuấn từ từ đứng dậy, ghé sát vào nàng, đôi mắt gian xảo hơi sáng lên:
"Nàng đoán xem!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro