NTĐNN 16: Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy !
Duẫn Nhi tức giận đến phẫn nộ, trơ mắt nhìn con tôm hùm ngon lành cuối cùng sắp chui vào họng.
Cung Tiêu đắc ý nở nụ cười:
"Này, nam nhân bà, lần này ngươi thua đi! Cái này gọi là nước phù sa không tưới ruộng ngoài ! Ta ăn hay ngũ ca ăn kết quả đều giống nhau!
Ngươi ấy, cũng chỉ có giương mắt mà ghen tỵ thôi, đừng nói tiểu ca ta không nhường ngươi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể cướp được, tiểu ca ta sẽ trần truồng chạy quanh cái trấn nhỏ này một vòng! Nếu ngươi không thể cướp được, vậy gọi ta một tiếng ca ca, để ta sai bảo một năm, thế nào ?"
Cung Tiêu cười tủm tỉm trêu chọc nàng, hắn bắt đầu biết vì sao Cung Tuấn thích chọc tức nàng, thì ra bộ dáng nàng tức giận thật sự rất đáng yêu ! Vụ cá cược này, hắn thắng chắc rồi!
Nàng liếc nhìn Cung Tiêu đang cười đắc ý, lại liếc nhìn Cung Tuấn đang chậm rãi bỏ con tôm to đùng vào trong miệng, chuẩn bị sẵn sàng:
"Được! Là ngươi nói nhé ! Ngươi đợi mà trần truồng đi!"
Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy !
Cung Tiêu còn chưa khôi phục tinh thần, nụ cười tươi trên mặt nhất thời cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Duẫn Nhi đột nhiên cúi người xuống, nâng mặt Cung Tuấn lên, trực tiếp cắn một nửa con tôm trong miệng hắn, còn bốc cả con tôm ở trên môi hắn.
Thế giới lặng đi.
Tất cả dường như đều ngưng trệ.
Ngay cả tiếng gió cũng không có.
Tiếng hít thở cũng không có.
Duẫn Nhi thành công cắn được con tôm hùm đang định lui về, nhưng Cung Tuấn làm sao lại có thể bỏ qua thời cơ lớn như vậy được, vì thế hắn duỗi tay ra, ấn cái đầu nhỏ của nàng.
Duẫn Nhi đột nhiên trừng lớn mắt, ngươi muốn làm gì ?
Đôi mắt vốn đầy mê hoặc của Cung Tuấn phát sáng, nàng ăn xong chưa ? Bây giờ ta bắt đầu ăn!
Hắn còn không hề gấp gáp vươn đầu lưỡi, liếm một vòng quanh cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Dĩ nhiên, đối với việc này Duẫn Nhi rất chi là không có kinh nghiệm, dựa vào cái logic của nàng, bây giờ chính là lúc phải chửi ầm lên.
Vì thế, Cung Tuấn lại thành công.
Miệng nàng vừa hé ra liền có cái gì thuận thế chui vào bên trong. Duẫn Nhi còn đang ngây ngốc, cũng không đến nỗi nghĩ rằng cái chân của con tôm hùm kia đang tiến vào trong miệng nàng.
Đáng tiếc bây giờ kêu cũng không được, mắng cũng không được. Chỉ có thể trừng mắt nhìn đám nam nhân xung quanh đang che mặt cười gian, sau đó, đầu óc trống rỗng.
Cái cảm giác mới mẻ này lại một lần nữa ngập tràn các giác quan của nàng. Còn có cả cảm giác khô nóng trên môi trong nháy mắt tràn ra, nhanh chóng truyền đến cả người nàng, làm cho tay chân nàng tê dại.
Lại một lần nữa, Duẫn Nhi ngây đần ra.
Đần đến mức quên cả động thủ, vẫn ngơ ngác nâng cằm hắn như cũ.
Đần đến mức quên cả giành ăn với hắn, thậm chí, giống y như lần đầu tiên, quên cả thở.
Trời đất chứng giám, nàng chỉ là bị bức bách mà phải đi giành ăn mà thôi.
Nào biết được là thức ăn cướp được rồi nhưng trả giá cũng quá lớn. Nàng ăn người ta một miếng, người ta lại cắn nàng không chịu nhả ra.
Hơn nữa, người bên ngoài nhìn thấy, tuyệt đối không phải là Cung Tuấn đang chiếm tiện nghi, mà là hai người tình ý miên man lưỡng tình ân ái.
Miệng Cung Tiêu mở lớn còn chưa kịp khép lại, Cung Khánh đã giáng một quyền thật mạnh lên bàn, sau đó vẻ mặt xanh mét quay người ra sương phòng.
Một quyền không đánh ra chưa làm hai người tính ý miên man kia tỉnh lại nhưng làm cho miệng Cung Tiêu khép lại. Nhìn trái nhìn phải, làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?
Phải đi an ủi đại ca đau thương, hay là ở đây xem kịch vui ?
Xem xét nặng nhẹ, Cung Tiêu lạnh lùng hừ một cái với Duẫn Nhi, quay người đuổi theo Cung Khánh.
Đợi đến khi Cung Tuấn kết thúc cơn ác mộng, cuối cùng cũng buông tay ra, nàng vẫn còn chưa kịp khôi phục tinh thần.
Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Nóng quá! Nóng quá! Đôi môi hồng khẽ mở ra, cuối cùng cũng hít thở được một ngụm không khí trong lành.
Nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng trước mặt, đôi mắt mơ màng, còn có đôi môi hồng ướt át, vẫn đang khẽ run run, hắn thỏa mãn cong khóe môi.
Nha đầu kia đúng là ngây ngô đến đáng yêu! Làm cho hắn không nhịn được lại muốn hôn nàng.
Nếu hắn không ngừng lại, nữ nhân này thật sự sẽ bị ngạt thở mà chết mất !
Nhịn đi, nhịn đi, cố gắng nhẫn nhịn đi, vào lúc này mà cười là rất không đạo đức.
Nhưng mà...rốt cục hắn vẫn không nhịn được, nụ cười nghẹn ở trong lồng ngực bật ra, tiếng cười vang vọng trong căn phòng không lớn.
Duẫn Nhi như người trong mộng mới tỉnh. Sau khi cân bằng lại hô hấp, không nói năng gì, tung một quyền ra.
Bực mình quá ! Hôm nay tâm tình nàng cực kỳ khó chịu, phải tìm một người trút giận!
Tìm ai ? Đương nhiên là Cung Tiêu! Là chính hắn nói, nếu nàng cướp được, hắn sẽ trần truồng mà chạy một vòng quanh cái trấn nhỏ này mà !
"Cung Tiêu! Ngươi phải trả giá vì lời nói của mình !" - nàng hung dữ đuổi đánh Cung Tiêu.
Nếu đánh nhau thật, võ công của nàng sẽ không thua kém Cung Tiêu.
"Ta nói đùa thôi mà !" - Cung Tiêu cười khan chạy trốn khắp nơi, lúc đấy hắn cho rằng mình thắng chắc rồi nên mới có thể nói năng 'hùng hồn khoa trương' như vậy, ai ngờ đầu óc nữ nhân này phát triển khác với người thường, cái gì không thể với người khác thì với nàng đều thành có thể !
Lần này Cung Tiêu kêu vỡ cả cổ họng cũng không có người nào để ý đến hắn - tự tìm lấy, đáng đời !
Cung Khánh vẫn đang hờn dỗi, ngồi một mình trong phòng uống rượu giải sầu, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Cung Tuấn hôm nay tâm tình rất tốt, chỉ lo sợ thiên hạ không loạn, cười tươi như hoa, 'nhộng chạy' là một ý kiến hay!
"Tên ẻo lả! Tên ẻo lả nói lời không giữ lời ! Ngươi cứ chạy đi, sau này ta sẽ nói cho mọi người biết, đường đường một tiểu vương gia nói lời không giữ lời, lừa đảo con gái, không biết xấu hổ !" - nàng đuổi mệt, quát lớn với bóng lưng Cung Tiêu.
Cung Tiêu không chịu nổi kích tướng cuối cùng cũng dừng chân, vẻ mặt sẵn sàng hy sinh:
"Giữ lời thì giữ lời! Ai sợ ai!"
Đêm, đến rất đúng hẹn.
Duẫn Nhi chờ trên nóc nhà chuẩn bị xem Cung Tiêu 'chạy nhộng'.
Rốt cục, Cung Tiêu cũng xuất hiện. Nhưng ngoài ý muốn hắn lại khoác một cái áo choàng lớn.
"Này, 'nhộng chạy' là cái gì, rốt cục ngươi có biết không vậy ? Không biết thì bản cô nương có thể dạy ngươi!" - nàng nói như thể rất có kinh nghiệm, dù sao nàng cũng không tính buông tha Cung Tiêu.
"Ngươi có thể làm mẫu trước một lần." - Cung Tiêu vừa mới dứt lời đã cảm thấy hai luồng ánh mắt sắc tựa kiếm bắn lại từ phía sau lưng. Quên đi, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân !
"Này, ta có nói là phải trần như nhộng, nhưng ta có nói là chạy như thế nào đâu ? Chỉ cần ta không mặc quần áo thì sẽ không tính là phạm quy. Ta cũng không nói không thể khoác áo choàng." - Cung Tiêu dùng cái áo choàng lớn bọc kín mít người, nói rõ ràng là muốn lật lọng.
"Được!" - nàng cũng không so đo với hắn, đứng dậy vỗ tay, sau khi tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên, dưới nhà đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng chiêng tiếng trống.
Mười mấy tiểu hài tử khua chiêng gõ trống bắt đầu vừa đi vừa hô:
"Mau đến xem 'nhộng chạy' nào ! Mau ra đây xem tiểu vương gia 'chạy nhộng' nào !"
Tiếng ồn ào như thế này làm đèn đuốc trên ngã tư đường vừa mới tắt lại một lần nữa được thắp sáng.
"Chuyện gì chuyện gì ?"
"Ai muốn trần truồng chạy nhộng ?"
"Tiểu vương gia ? Tiểu vương gia sao có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta được !"
Một đám đầu tò mò vươn ra cửa sổ xem náo nhiệt.
Xem như ngươi lợi hại ! Cung Tiêu hung tợn trừng mắt với nàng.
"Ngươi muốn nhìn đúng không ? Vậy ngươi nhìn cho kỹ !"
Cung Tiêu dứt lời, bóng người lóe lên, sử dụng kỹ năng đặc biệt, bay ra ngoài.
Hắn cũng không nói không thể dùng khinh công! Cung Tiêu thành công mang theo nụ cười gian trá biến mất trong bầu trời đêm.
"Người ở đâu ?"
"Trẻ con nhà ai, không ngủ được ra ngoài làm ồn vậy !"
Ngó ra nửa ngày cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, mọi người đóng cửa sổ rầm rập tiếp tục ngủ.
Nàng nhìn bóng dáng Cung Tiêu phi thân vào đêm tối, khóe môi gợi lên một nụ cười nham hiểm. Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường ! Để xem ai chơi hơn ai!
Chỉ một lát sau, Cung Tiêu áo choàng bọc kín xuất hiện trước mặt nàng:
"Tốt lắm, ta chạy nhộng xong rồi, quay về ngủ đây! Nghe đây, đừng quấn lấy ta nữa, đừng quấn lấy ta nữa biết chưa !"
"À, được thôi !" - Duẫn Nhi tủm tỉm gật gật đầu.
Cung Tiêu rõ ràng là bị khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của nàng "mê hoặc", nhất thời không để ý đến áo choàng của mình bị người ta cố tình dẫm lên.
Cung Tiêu vốn chuẩn bị phi thân thoát khỏi nơi này cảm thấy phía sau có một lực kéo áo choàng của hắn xuống, hắn phản ứng theo bản năng giật trở về.
Mái ngói dưới chân bị xô ra, hắn cứ giật như vậy, rất tự nhiên trọng tâm không ổn định liền bị lệch đi.
Cùng lúc bị nghiêng đi, hắn cũng không nhàn rỗi, một tay túm lấy đầu sỏ gây chuyện đi xuống.
"A, ngươi không biết xấu hổ..." - trước khi Duẫn Nhi bị túm cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng, Cung Tiêu mặt dày ! Hắn cơ bản không hề cởi quần áo!
Đáng tiếc nàng còn chưa có cơ hội chỉ trích hắn đã bị Cung Tiêu kéo xuống nóc nhà. Hơn nữa vô cùng bi thảm rơi xuống trước mặt Cung Tuấn.
Mắt thấy sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì một bóng người nhanh chóng xuất hiện.
Cung Tiêu kêu to:
"Đại ca cứu đệ....!"
Cung Khánh chính xác đã đến đây, đáng tiếc không phải để cứu hắn. Cho nên Cung Tiêu vẫn vô cùng bi thảm rơi xuống mặt đất.
"Nàng không sao chứ ?" - giọng nói khàn khàn mà hấp dẫn.
Hình như mỗi một lần Cung Khánh xuất hiện, câu đầu tiên hắn nói đều là câu "Nàng không sao chứ ?".
Dưới ánh trăng, khuôn mặt thắng thắn mà cương nghị hiện lên những đường nét sâu, ánh mắt hắn sâu thẳm đối lập với ánh trăng trong veo.
Nếu nói trước kia nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn, thậm chí ở trong lòng nàng, Cung Khánh và Cung Tuấn là cùng một loại mặt hàng.
Nhưng giờ phút này, từ trong ánh mắt hắn, Duẫn Nhi hiểu được một thứ, một thứ mà trong mắt Cung Tuấn và Cung Tiêu không thể nhìn thấy. Một thứ gì đó rất sâu sắc.
"Không......không sao." - Duẫn Nhi cứng người, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Ánh mắt nóng rực này cũng quá quen thuộc làm cho tâm trí nàng nghẹn lại - ánh mắt này, giống tiểu sư phụ. Lúc tiểu sư phụ nhìn nàng cũng dùng ánh mắt này.
"Đại ca, huynh bất công!" - Cung Tiêu xoa cái mông bị ngã đau kêu to. Trọng sắc khinh đệ!
"Đáng đời nhà ngươi!" - Nhìn Cung Tiêu bị rơi thảm thương, Duẫn Nhi từ trong lòng Cung Khánh nhảy xuống, không khách khí bồi thêm một cước.
Trong lòng Cung Khánh trống rỗng, hai tay chợt ngừng trong không trung, sau một lúc lâu mới mất mát buông xuống.
"A Khánh, cám ơn ngươi!" - nàng trở lại tặng Cung Khánh một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, khuôn mặt tươi cười này cùng nụ cười rất nhiều năm trước giống nhau.
Cung Khánh thất thần giây lát, tất cả giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nụ cười sáng lạn của nàng giống như một tia sáng, chiếu xuống đáy lòng hắn.
"Không......không cần khách khí, nàng không sao là tốt rồi." - Nàng gọi hắn gì ? A Khánh ? Nói cách khác, nàng không hề chán ghét hắn sao?
"Ta không sao! A Khánh, đi! Ta mời ngươi ăn khuya! Để cám ơn ân cứu mạng của ngươi!" - Duẫn Nhi vừa nói, vừa quay đầu làm mặt quỷ với Cung Tiêu - đáng đời!
"Ăn khuya ?" - vẻ mặt Cung Khánh như được yêu chiều quá mà giật mình. Nàng muốn mời hắn ăn khuya ?
Duẫn Nhi quay đầu tỏ thái độ hung tợn với Cung Tiêu, sau này ta sẽ tìm ngươi tính sổ ! Sau đó kéo Cung Khánh cười hì hì nói:
"Đúng vậy! Đi thôi!"
Nói không chừng là vì đột nhiên thấy được Cung Khánh đúng là người tốt, hay là bởi vì ánh mắt hắn trong nháy mắt rất giống tiểu sư phụ, dù sao hôm nay nàng tâm tình rất tốt.
Nhưng có người tâm tình không tốt! Một ánh mắt lạnh như băng dõi theo bóng dáng hai người rời đi, rất lâu không nói gì.
"Đại ca trước giờ đều không coi nữ nhân để vào mắt, lần này sao lại nghe lời như vậy!" - Cung Tiêu xoa cái mông đau lầu bầu bên cạnh Cung Tuấn.
Rất tự nhiên, hắn lại nhận được một cái trừng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro