NTĐNN 31: Tức giận ! Rất tức giận ! Cực kỳ tức giận !
Lăng Nhất Sơn để thư lại, một mình đến Thiên Linh Sơn tìm hồ băng, muốn nghiên cứu sâu thêm nguyên nhân Cung Tuấn hồi phục thị lực.
Mà Cung Tuấn cũng càng ngày càng bận rộn, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng, khiến cho hắn thường cả đêm không ngủ, ngồi trong thư phòng. Vì vậy thời gian ở cùng Ngọc Điệp cũng càng ngày càng ít.
Tâm tình Ngọc Điệp bắt đầu càng ngày càng bất ổn. Chỉ cần Cung Tuấn không ở cạnh, nàng ta lúc thì trở nên nhát như chuột, lúc thì điên loạn, thế nào cũng gây ra cho mình một vài vết thương.
Mỗi lần hắn nhìn thấy những vết thương đó, ánh mắt đều tỏ ra đau thương làm cho Duẫn Nhi bực bội không thể tả.
"Vương gia, Vương gia ! Người ở đâu ?" - Duẫn Nhi vừa gục ngủ trên bàn, chợt nghe thấy Ngọc Điệp kêu gào.
"Này, cô làm sao vậy ? Cô thế nào rồi ?"
Nàng càng muốn làm cho Ngọc Điệp bình tĩnh, thì Ngọc Điệp trái lại càng hoảng hốt kêu to, bàn tay nhỏ bé múa may lung tung trong không trung.
"Tránh ra, cô đừng hại tôi, tôi xin cô đừng giết tôi ! Vương gia, cứu thiếp -- "
Duẫn Nhi tối tăm mặt mũi nhìn nữ nhân đang nổi điên trước mặt, nếu như nàng muốn giết nàng ta, hà tất phải ở đây ngủ gục trên bàn !
"Này, rốt cuộc là cô làm sao vậy ?" - Duẫn Nhi kiên trì hỏi.
Ngọc Điệp chỉ run rẩy lắc đầu, cơ thể co thành một khối tròn, liên tục run rẩy.
"Đưa tay cho tôi !" - nàng biết hỏi cũng không ích gì, vì vậy cố gắng nắm lấy cổ tay nàng ta, bắt mạch cho nàng.
Ngọc Điệp liều mạng quơ tay chống cự :
"Đừng, đừng giết tôi ! Đừng -- "
"Nàng đang làm gì vậy?" - Một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng truyền đến từ cửa.
Duẫn Nhi quay lại, hắn đã trở về. Chẳng qua là sắc mặt hắn vô cùng âm u, ánh mắt lạnh buốt.
"Ta... Nàng..." - Duẫn Nhi vốn định nói, ta đang giúp nàng ta trị liệu.
Cũng muốn nói, nàng ta đột nhiên không biết vì sao lại biến thành như vậy.
Thế nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt xanh mét xám xịt của hắn, những gì định nói đều hóa thành hư ảo.
Vì hắn cơ bản không cho nàng cơ hội giải thích, đã vội sải bước đến chỗ Ngọc Điệp.
"Vương gia ! Vương gia --" - Ngọc Điệp giống như gặp được cứu tinh, nhào về phía hắn, cơ thể gầy yếu giống như lá rụng, bất lực ngã xuống mặt đất.
Cung Tuấn đúng lúc một tay đỡ lấy Ngọc Điệp, đem nàng ôm vào lòng:
"Tiểu Điệp, nàng sao thế ?"
"Vương gia, nàng ta muốn hại thiếp, nàng ta nhất định là muốn giết thiếp ! Vương gia cứu thiếp, Vương gia cứu thiếp với !" - Ngọc Điệp cuộn mình lại trong lòng hắn. Đôi mắt trống rỗng đầy hoảng loạn.
"Tôi muốn hại cô ? " - Duẫn Nhi cảm thấy bản thân ngay cả giải thích cũng có thể bỏ qua rồi.
Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn qua nàng, lại cúi đầu nhìn Ngọc Điệp:
"Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, yên tâm. Nàng ấy tới giúp nàng. Sẽ không hại nàng đâu."
"Nhưng vì sao mắt thiếp không nhìn thấy ? Vương gia, mắt thiếp không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết!" - bàn tay nàng ta nắm chặt lấy vạt áo hắn.
"Không nhìn thấy ? Để tôi xem!" - Duẫn Nhi thấy rất lạ. Rõ ràng là từ trước đến giờ hồi phục rất tốt, sao lại có thể đột nhiên bị mù chứ ? Dựa vào tình trạng hiện tại của nàng ta, không thể như thế được.
"Đừng -- Đừng chạm vào tôi--" - tiếng kêu cuồng loạn của Ngọc Điệp truyền khắp tiểu lâu.
"Nàng tránh ra !" - hắn đẩy Duẫn Nhi ra, ôm Ngọc Điệp lên giường.
Cơ thể Duẫn Nhi lảo đảo rồi ngã xuống đất. Bàn tay nhỏ bé chạm phải bát thuốc nóng hổi, cảm giác đau đớn càng lúc càng nhiều. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn chỉ quan tâm đến Ngọc Điệp ở trong lòng.
"Tiểu Điệp, nàng sao rồi?"
"Thiếp không nhìn thấy, thiếp thực sự không nhìn thấy ! Vương gia ! Thiếp không nhìn thấy !" - nước mắt sợ hãi của Ngọc Điệp thấm ướt tấm khăn che mặt màu đen, đôi tay nhỏ bé bất an nắm chặt vạt áo hắn, thân thể gầy yếu lạnh run.
Dáng vẻ nhỏ bé lại bất lực vừa đáng thương của Ngọc Điệp đã hấp dẫn toàn bộ sự quan tâm của hắn. Thậm chí Duẫn Nhi đi lúc nào, hắn cũng không chú ý.
Tức giận ! Rất tức giận ! Cực kỳ tức giận !
Duẫn Nhi quay về Kỳ Lân Các quăng đồ đạc trút giận.
Cung Tuấn chết tiệt! Rõ ràng trong lòng chỉ có Ngọc Điệp kia, còn nàng thì chỉ như một con bé giúp việc biết nghe lời! Thật không giống tác phong của nàng !
"A -" - tức quá! Nàng ngửa mặt lên trời hét một tiếng lớn.
"Tỷ tỷ sao vậy ?" - Hoàng Điệp phu nhân nhẹ nhàng đến.
"Cô tới đây làm gì ?" - Rõ ràng lớn tuổi hơn nàng, nhưng còn gọi nàng là tỷ tỷ, đúng là ác tâm ! Lúc này Duẫn Nhi nhìn ai cũng thấy đáng ghét, nhất là nữ nhân của hắn.
"Muội vội tới đưa tin cho tỷ tỷ." - Hoàng Điệp phu nhân nhìn xung quanh một chút, xác định không có người, mới lấy ra một phong thư.
Duẫn Nhi nghi hoặc mở thư, chữ viết quen thuộc đập vào mắt:
"Duẫn Nhi, đợi ta mười ngày. Nhất định sẽ về. Giữ gìn sức khỏe."
Tiểu sư phụ !
Trong lòng nàng nóng lên, nhất là đang lúc vì cơn giận không đâu do Cung Tuấn gây ra, bốn chữ "Giữ gìn sức khỏe " quý giá vô cùng.
Mặc dù nàng không biết tiểu sư phụ đang bận rộn việc gì, nhưng nàng vẫn biết tiểu sư phụ bề bộn nhiều việc, quanh năm suốt tháng, hầu như đều bôn ba bên ngoài. Nhưng chỉ cần tiểu sư phụ đáp ứng chuyện của nàng, sẽ nhất định làm được !
" Thư là ai đưa cho cô?" - nàng kích động kéo Hoàng Điệp phu nhân.
Hoàng Điệp phu nhân cảnh giác nhìn qua mọi nơi, mới từ từ nói:
"Vương phi tỷ tỷ đừng nóng vội, thư này do chủ nhân bảo muội chuyển cho đích thân Vương phi tỷ tỷ. Muội muội cũng không biết trong thư viết cái gì, chỉ theo dặn dò của chủ nhân mà làm thôi. Chủ nhân nói, nếu như tỷ tỷ có dặn dò bất kỳ việc gì, muội muội sẽ hết sức hỗ trợ."
Vốn những lời này cũng chẳng có gì, nhưng Duẫn Nhi càng nghe càng chói tai. Nữ nhân này rõ ràng lớn tuổi hơn nàng, nhưng lại gọi nàng là tỷ tỷ.
"Cái này... Cô gọi tôi là Duẫn Nhi đi." - gọi tỷ tỷ nghe không được tự nhiên chút nào. Dù sao nàng ta cũng là người của tiểu sư phụ, cũng đều là người một nhà cả.
"Không được, lúc trước tỷ tỷ lập ra quy củ trước mặt mọi người, quy củ đã lập rồi, không thể thay đổi được
Nếu như muội muội làm trái quy củ, sẽ làm người khác nghi ngờ. Thư đã đưa đến rồi, muội muội đi trước.
Tỷ tỷ nếu có việc gì, đừng ngại kêu người đến nói cho muội muội một tiếng, muội muội nhất định hết sức giúp đỡ." - Hoàng Điệp phu nhân nói xong thì rời đi.
Duẫn Nhi cầm thư ngây ra đấy, tiểu sư phụ cuối cùng cũng sắp đến đón nàng rồi!
"Nha đầu, nàng đang cầm cái gì?" - Cũng không biết qua bao lâu, tiếng Cung Tuấn đột nhiên từ phía sau truyền đến, dọa nàng giật mình.
Muốn giấu thư đi đã không còn kịp rồi, nàng đành cầm thư lắc qua lắc lại trước mặt hắn:
"Đừng gọi ta như vậy, ta và ngươi thân quen lắm sao ?"
Đôi mắt hắn nheo lại sáng tỏ, tiểu nha đầu đang nổi giận.
"Tiểu Điệp chẳng qua đột nhiên bị mù nên có chút rối loạn. Nha đầu, nàng không nên tính toán với một người bệnh chứ ?"
"Ta sẽ làm thế đấy !" - nàng liếc nhìn hắn.
" Tứ tiểu thư Lâm gia tài giỏi phóng khoáng cũng có lúc nhỏ mọn như vậy sao ?" - hắn trêu tức nhìn nàng.
Duẫn Nhi ngây ngốc một lúc, tránh ánh mắt hắn, tức giận nói: "Lần sau, để ngươi đi làm tiểu nha hoàn, ta đi ôm nam nhân khác, xem ngươi có tính toán không !"
Con ngươi hắn chợt lóe lên tia xấu xa: "Nha đầu, nàng đang ghen ?"
" Ghen cái đầu ngươi ấy !" - nàng quê quá hóa khùng, xoay người lại quát.
"Nhớ giao ước giữa chúng ta không? Nàng đã nhận lời chữa khỏi bệnh cho nàng ấy." - hắn cười ngọt ngào như hồ ly. Thấy bộ dạng ghen tức của tiểu nha đầu, tâm tình hắn cực kỳ tốt.
"Giao ước cái gì, ta nói cho ngươi biết, ta không thèm ! Mang cái giao ước của ngươi lập tức đi ra ngoài ! Nếu như ngươi kêu ta đến chữa trị cho nàng ta, ngươi có tin ta hạ độc chết nàng ta hay không!" - nàng tức giận đẩy hắn ra ngoài cửa.
Rầm một tiếng đóng cửa lại.
Cung Tuấn bất đắc dĩ than nhẹ. Hai nữ nhân đều khó trị như vậy !
Lăng Nhất Sơn lúc này lại không có trong vương phủ, làm sao bây giờ đây ?
"Vương gia, Vương gia, Ngọc Điệp phu nhân không ổn rồi." - Cảnh Thu lại tới.
Duẫn Nhi nhốt mình trong phòng suy đi nghĩ lại nhiều lần, thế nhưng vẫn không hiểu vì sao Ngọc Điệp lại bị mù.
Mấy ngày nay, nàng giải độc cho Ngọc Điệp, nàng hiểu rất rõ cơ thể Ngọc Điệp.
Nàng vẫn thấy rất kỳ lạ, vì sao Ngọc Điệp bị trúng cổ độc nghiêm trọng như vậy nhưng lại có thể chịu đựng được hơn ba năm. Cho dù là một người có ý chí mạnh mẽ, thân thể của hắn cũng sẽ không chịu đựng được.
Tình huống của Ngọc Điệp có thể coi là một kỳ tích.
Trong quá trình giải cổ, nàng cẩn thận làm đúng theo phương pháp giải độc sư phụ đã dạy, không hề có một lỗi nào, hẳn là sẽ không thể làm cho Ngọc Điệp bị mù. Rốt cuộc nguyên nhân là gì ?
Đột nhiên một đáp án rõ ràng hiện lên trước mắt nàng.
Nếu như nàng giải cổ không có vấn đề, vậy là Tiểu Điệp có chuyện. Xem ra, nàng phải thử Ngọc Điệp một chút.
Ban đêm, lúc nàng đến tiểu lâu, Ngọc Điệp đang ngủ. Cung Tuấn không ở trong tiểu lâu, mọi nơi đều yên lặng.
Cách kiểm tra hay nhất là nhìn xem vết sẹo trên người nàng đã lành chưa. Nếu như cổ độc đã được giải, như vậy dung nhan của nàng cũng sẽ khôi phục.
Duẫn Nhi cẩn thận bước đến bên giường, tay nhỏ bé chậm rãi hướng đến khăn che mặt kiểm tra.
Ngay lúc tay nàng sắp chạm đến mặt Ngọc Điệp, Ngọc Điệp đột nhiên mở mắt ra, chặn tay nàng. Đôi tay mạnh mẽ, không có chút gì suy yếu.
"Cô quả nhiên đã khỏe rồi." - nàng lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp.
Nếu như Ngọc Điệp thật sự có chuyện, nếu là người bị trúng cổ độc, chí ít phải sau bốn mươi chín ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Thế nhưng hiện tại mới chỉ hơn mười ngày, tay Ngọc Điệp đã có sức lực như vậy, còn nói là không có vấn đề !
"Cô đang nói cái gì ? Tôi nghe không hiểu." - Lực trên tay Ngọc Điệp không mảy may giảm nhẹ nhưng giọng điệu dịu dàng và ánh mắt nhu hòa lại đầy vẻ vô tội.
"Cô còn giả bộ ! Cô cơ bản không trúng cổ độc! Sở dĩ cô làm bộ mù là vì cô không muốn cho tôi gặp cô, không muốn bị tôi phát hiện. Có đúng không ?" - Duẫn Nhi dùng lực một chút, bóp cổ Ngọc Điệp.
Đột nhiên trong tay Ngọc Điệp bắn ra một đạo chân khí, cơ thể Duẫn Nhi nhất thời bị văng ra.
Ngọc Điệp chậm rãi đứng dậy, cười khanh khách nói:
"Ai da, chuyện gì cũng đều bị cô phát hiện hết, không xong rồi ! Làm sao bây giờ đây ?"
"Cô... cô biết võ công !" - Không chỉ có võ công, hơn nữa võ công còn cao hơn hẳn nàng. Chẳng trách nàng ta có thể sống quá ba năm !
"Ai nói thế?" - Ngọc Điệp lấy khăn che mặt xuống, lần đầu tiên lấy hình dáng chân thật gặp người khác. Trên mặt của nàng ta có vết thương loang lổ dữ tợn, như giun hoành hành, xấu xí không gì sánh được.
"Mặt của cô cũng là giả !" - Duẫn Nhi khẳng định chắc chắn.
"Điều này cô cũng biết sao? Ai da, vì sao cô lại thông minh như thế ?" - Ngọc Điệp thanh thoát bước đến bên cửa sổ, dưới lầu, bóng dáng quen thuộc của một người đang đi tới phía tiểu lâu.
"Cô đúng là cũng chịu nhiều cực khổ rồi." - Duẫn Nhi châm chọc nói.
"Vì người đàn ông mà cô thích, cô có thể làm bất cứ chuyện gì." - ánh mắt Ngọc Điệp u ám nhìn về phía phương xa, sau đó, nàng ta chậm rãi thu hồi tầm mắt, dịu dàng nhìn Duẫn Nhi.
"Cô có thể không quan tâm. Chẳng hạn như nói..." - Ngọc Điệp đột nhiên vươn tay, đánh vào vai trái của chính mình.
Đột nhiên, cơ thể Ngọc Điệp nặng nề ngã sấp xuống trên vách tường, miệng nàng phun ra một ngụm máu đen.
"Cô..." - Duẫn Nhi nghẹn họng, nhìn chằm chằm Ngọc Điệp đột nhiên tự mình hại mình, nói không ra lời.
"Tôi thực sự yêu Vương gia, tôi thực sự thương chàng, cho dù cô giết tôi, tôi cũng sẽ không thay lòng..."
Khóe miệng Duẫn Nhi co quắp một chút, nữ nhân này có bệnh không vậy ?
"Tiểu Điệp !" - Một tiếng kêu gấp gáp từ phía sau Duẫn Nhi truyền đến, bóng dáng cao lớn của Cung Tuấn như một tia chớp, bay đến bên người Ngọc Điệp.
"Tiểu điệp, nàng sao rồi ?" khuôn mặt gớm ghiếc của Ngọc Điệp khiến cho hắn hơi run sợ một chút.
"Đừng... đừng nhìn thiếp..." - Ngọc Điệp đột nhiên hoảng sợ dùng hai tay che mặt, sợ hãi lắc đầu khóc - "Đừng nhìn thiếp! Xin chàng đừng nhìn thiếp !"
"Tiểu Điệp!" - Nhìn Ngọc Điệp gần như điên cuồng, nét mặt hắn càng thêm lạnh lùng u ám.
"Được, ta không nhìn nàng, ta không nhìn ! Thương thế của nàng thế nào ?" - hắn khẩn trương muốn xem vết thương trên vai Ngọc Điệp. Nhưng lại một lần nữa khiến Ngọc Điệp run sợ gào khóc.
Duẫn Nhi lạnh lùng nhìn mọi chuyện rối loạn trước mắt, không ngờ cũng có lúc nàng bị trúng kế kẻ khác. Ngọc Điệp, xem như cô lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro