NTĐNN 48: Biến thái! Quá biến thái! Đây là ngoài phố mà!

Ánh mắt Cung Tuấn sắc bén, từng bước từng bước tới gần nàng.

Duẫn Nhi dĩ nhiên đã nhìn thấy, cả hai mắt đều nhìn thấy, nhưng vậy thì sao nào? Tiếp tục coi như không thấy.

"Thật xin lỗi! Nhường đường một chút!". Nàng vung bàn tay nhỏ, xoay người tiếp tục đi.

Đợi xem hắn tức giận như thế nào! Nàng không sợ! Dù sao nàng cũng đã bỏ hắn rồi!

Cung Tuấn bắt được ngay cánh tay nàng, đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh khiến người xem náo nhiệt xung quanh bất giác bị dọa lùi mấy bước.

Duẫn Nhi thờ ơ nhìn lướt qua hắn: "Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì ta đang rất bận."

Hạo Nhiên lúc này mới từ từ chạy đến, chắp tay nói: "Tham kiến vương gia!"

Cung Tuấn ánh mắt trước sau vẫn khóa chặt nàng, không mảy may dời đi.

Duẫn Nhi cảm thấy tay hắn nắm càng ngày càng chặt, nàng đau quá! Vì vậy nàng thốt ra một câu nói khiến mọi người xấu hổ.

Nàng cố tình vẫy tay với Hạo Nhiên nói: "Tướng công, hắn bắt nạt thiếp!"

Hạo Nhiên sắc mặt tái nhợt, ông trời ơi, thổ địa ơi! Hắn thề hắn chưa làm gì cả.

Nhưng hắn còn cơ hội giải thích sao? Ánh mắt Cung Tuấn như những mũi tên bắn thẳng tới đây, đâm vào khắp người hắn, lạnh như băng.

"Vương gia, không ......"

Không đợi Hạo Nhiên giải thích, hắn thu lại cánh tay, Duẫn Nhi sợ hãi kêu to "Cứu mạng! Biến thái giết người .... "

Nào ngờ Cung Tuấn lại giữ thật chặt nàng trong ngực, giống như chỉ cần hắn hơi buông lỏng tay, nàng sẽ biến mất.

Cảm giác tìm được thứ đã mất đi khiến hắn vốn dĩ đang tức giận bỗng thấy dịu lại trong lòng. Nha đầu, ta nhớ nàng!

Duẫn Nhi tưởng hắn sẽ nổi trận lôi đình, cho nên ra sức vùng vẫy: "Buông ra, cứu mạng..."

Nhưng nàng càng giãy giụa, cánh tay hắn càng ôm chặt, giống như muốn nàng hòa vào trong cơ thể.

"Cứu mạng ...

Hả? Kì lạ thật, sao lại không có chuyện gì? Nàng cuối cùng ngừng kêu lớn, đôi mắt trong suốt đảo qua, nàng phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn việc Cung Tuấn tức giận —- hắn lại không tức giận!

Hắn muốn làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, lại nhiều người nhìn như vậy, hắn ôm nàng chặt như vậy làm chi!

Ngực của hắn rất ấm, giống như trước đây, nhưng tay hắn ôm chặt quá, nàng sắp ngạt thở rồi!

Duẫn Nhi duỗi ngón tay, chọc chọc vào sau gáy hắn:

"Này....... Buông ra được không? Có rất nhiều người đang nhìn đấy........"

Cung Tuấn thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn không buông hẳn nàng ra.

Nhìn gần khuôn mặt nhỏ xinh của nàng, đôi mắt lạnh lẽo của hắn đột nhiên trở nên sâu thẳm:

"Nàng cũng sợ người khác nhìn thấy sao? Nàng không phải vừa nói thích màn trời chiếu đất, thích mấy hành vi phóng đãng sao?"

Đôi mắt hắn tỏa ra lực hút khắp nơi. May là hắn vô cùng hiểu nàng, mới không bị lời nói kinh thế hãi tục của nàng lừa gạt. Có điều ngược lại hắn còn lợi dụng cái 'sở thích' kinh thế hãi tục của nàng nữa.

Tên biến thái này lại đang nghĩ đến chuyện gian ác gì đây? Duẫn Nhi cố gắng lui về phía sau, nhưng cánh tay hắn lại tiếp tục giữ chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong lồng ngực, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm.

Duẫn Nhi đột nhiên cảm thấy trên đầu có một đám quạ đen bay qua, một cảm giác không ổn đang ùn ùn kéo đến......

Quả nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Cung Tuấn hiện lên một tia trêu đùa: "Vừa hay, ta cũng thích như vậy!"

"Hả?" nàng còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã liền áp sát, hơi lạnh từ đôi môi mỏng bao trùm lên môi của nàng.

Duẫn Nhi mở to mắt, khiếp sợ nhìn hắn, lông mi dài che đi sự gian xảo trong mắt hắn cũng làm cho khuôn mặt đẹp trai của hắn hiện lên vẻ dịu dàng.

Môi hắn thoáng lạnh, thậm chí, có chút hơi run rẩy. Hắn cắn môi của nàng, bá đạo len lỏi vào trong miệng màng, tìm kiếm lưỡi nàng. Động tác thân mật là cho thân thể mềm mại của nàng không kìm lòng được.

Biến thái! Quá biến thái! Hắn không biết hiện tại có rất nhiều người đang đứng xem sao? Đây là ngoài phố mà!

Duẫn Nhi liều mạng đẩy, cánh tay hắn như sắt cứng nắm chặt lấy thân thể nàng, một cái tay khác giữ lấy đầu nàng, để nàng không cách nào lùi bước.

Tay chân không được, vậy phải động khẩu. Nàng cắn đầu lưỡi hắn. Xem ngươi còn dám lộng hành nữa không!

Mùi tanh tràn đầy trong miệng hai người, nhưng Cung Tuấn vẫn không có ý buông ra, trái tim nàng khẽ run lên. Rốt cục phải thả lỏng.

Cung Tuấn thừa dịp này xông lên, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Cảm giác quen thuộc lấp đầy trong miệng. Giống như cảm giác thường xuyên xuất hiện trong mơ, cảm giác được sự chân thật đang ôm chặt lấy nàng, gợi lên sự yếu đuối tận sâu trong lòng nàng.

Rốt cục thân thể Duẫn Nhi cũng thả lỏng.

Thì ra nàng chưa bao giờ quên.

Đám người không hề tản ra. Vương gia cưỡng hôn trước mặt mọi người, đây cũng là chuyện mới trước nay chưa từng có.

Có điều xem náo nhiệt là phải trả giá khá đắt, làm hỏng việc tốt của Vương gia sẽ có báo ứng, cho nên trước khi vương gia tức giận, hãy rút lui thôi!

Hạo Nhiên cười, xem ra hắn không cần giải thích. Với tài trí của Cung Tuấn, làm sao có thể không nhìn ra tiểu nha đầu đang cố ý chọc giận hắn.

Quên đi, không gây trở ngại cho người đang tính toán nợ nần nữa, hắn vẫn là nên đi trước thì tốt hơn.

Hạo Nhiên gấp quạt giấy trong tay lại, xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy phía sau có một trận xao động.

Hắn quay đầu nhìn lại, một nam tử áo trắng đang tách đám người phi thân đến.

Nam tử kia mặt mũi tuấn tú, từng cử chỉ động tác đều thanh tao như tiên giáng trần, nhưng trên thân áo trắng có vết máu mờ nhạt, chắc chắn là vết tích lưu lại sau khi đánh nhau.

Người vừa tới chính là Tiêu Chiến.

Tay áo hắn vung lên, đám thị vệ lao lên nhất thời ngã xuống.

"Duẫn Nhi!". Giọng nói trong trẻo của Tiêu Chiến không che giấu được bi thương, đôi mắt sáng như ánh trăng thấm đẫm đau thương.

Hắn loại bỏ muôn vàn khó khăn trên đường đến đây, lại để nhìn thấy tình cảnh nàng và Cung Tuấn ôm hôn nhau.

Giọng nói quen thuộc đánh thức nàng, Duẫn Nhi mở mắt ra, tiểu sư phụ!

Cung Tuấn biết, Tiêu Chiến nhất định sẽ đến........

Cho nên hắn đã sắp đặt sát thủ ở giữa đường chặn Tiêu Chiến lại. Với võ công của Tiêu Chiến, những sát thủ này tuyệt không phải đối thủ của hắn, tuy nhiên cũng đủ để trì hoãn Tiêu Chiến, để hắn tìm được nàng trước Tiêu Chiến.

Hắn chỉ muốn để cho Tiêu Chiến biết, cô gái này là của hắn!

Duẫn Nhi ra sức đẩy Cung Tuấn ra. Mặc dù nàng không biết đối mặt với tiểu sư phụ như thế nào, nhưng nàng tuyệt đối không muốn làm thương tổn hắn!

Cung Tuấn không hề có ý định buông tay, sắc mặt Tiêu Chiến chợt trầm xuống, hắn giơ tay áo đánh úp về phía Cung Tuấn.

Cung Tuấn sớm có phòng bị, nhẹ nhàng xoay người, ôm nàng tránh khỏi tập kích của Tiêu Chiến.

Võ công của hai người đều thuộc loại thượng đẳng, Hạo Nhiên nhìn mà hoa cả mắt. Xuất sắc! Rất xuất sắc!

Mỗi một chiêu của Tiêu Chiến trông thật mềm dẻo, nhưng lại mang theo sát khí bén nhọn, lúc nào cũng thanh tao nhẹ nhàng giờ đây đã ngưng kết thành băng. Nàng chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến như vậy.

"Buông ra!" nàng đá Cung Tuấn. Tên biến thái chết tiệt này đang cố ý đây mà!

Tiêu Chiến bóng người như gió, xuất chưởng như điện, Cung Tuấn vừa phải đối phó hắn, vừa phải đối phó với người trong ngực không an phận, đương nhiên phải cực kỳ cố gắng.

Tiêu Chiến nhân cơ hội cầm lấy cánh tay nàng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Cung Tuấn: "Nàng bảo ngươi buông ra."

"Không ngờ ngươi lại cảm thấy hứng thú với vương phi của ta, đáng tiếc, ngươi chậm một bước rồi. Nàng đã là nữ nhân của ta, cho dù ngươi mang nàng đi, cũng không thể thay đổi được sự thật này." hắn cánh tay giữ chặt ở eo Duẫn Nhi.

"Trước giờ xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là....... Hiện tại nàng đồng ý ở cũng ai." Tiêu Chiến nắm chặt cánh tay nàng.

"Nếu như nàng đồng ý ở cũng ngươi, thì nàng sẽ không ở chỗ này." Cánh tay Cung Tuấn nắm chặt, ánh mắt có ý mỉa mai.

"Vậy thì hẳn là nên để cho nàng tự mình lựa chọn." Tiêu Chiến cũng không nhường bước.

Thắt lưng Duẫn Nhi bị Cung Tuấn kìm chặt, tay bị Tiêu Chiến kéo, không thể động đậy.

Hai nam nhân này đều điên rồi.

Duẫn Nhi vô cùng tức giận rống to: "Hai người các ngươi, câm miệng lại cho ta! Cũng buông tay ta ra! Có nghe thấy không hả?"

Tiêu Chiến muốn buông tay ra, nhưng Cung Tuấn lại không chịu. Cho nên, Tiêu Chiến vừa buông tay ra lại nắm chặt nàng. Hắn không muốn mất đi nàng một lần nữa.

"Nha đầu, hắn ta bảo nàng lựa chọn kìa." Cung Tuấn hạ quyết tâm, muốn lựa chọn, chỉ có thể chọn hắn.

"Duẫn Nhi, tin tưởng ta, hãy đi theo ta.". Tiêu Chiến nhìn nàng với ánh mắt ấm áp.

Lựa chọn? Nếu nàng có thể lựa chọn, còn có thể ở chỗ này sao?

Cung Tuấn có Ngọc Điệp rồi, nàng tuyệt đối sẽ không trở về cùng Cung Tuấn.

Về phần tiểu sư phụ, có lẽ nàng nghĩ nên làm sao để đối mặt với tiểu sư phụ trước, nàng cũng không muốn ở cũng với hắn.

Nhưng là hai nam nhân một kẻ lạnh lẽo, một người thì lại ấm áp, chăm chú nhìn nàng, không hề có ý lui bước.

Duẫn Nhi bị hai nam nhân này làm cho choáng váng đầu óc.

Cho nên cuối cùng nàng dứt khoát, giơ ngón tay nhỏ bé: "Ta chọn hắn."

Bốn đạo ánh mắt như kiếm phóng tới đây, Hạo Nhiên rất vô tội nhìn về phía bàn tay nhỏ bé chỉ về hắn.

Chỉ trời mới hiểu, hắn vô tội. Hạo Nhiên dở khóc dở cười, vẻ mặt tuấn lãng thay đổi trong nháy mắt.

Nhất là khi Cung Tuấn và Tiêu Chiến cùng lúc nhìn về phía hắn, hắn toàn thân lạnh như băng.

"Ta ........" Hạo Nhiên từng bước từng bước lui về phía sau, không biết lúc này hắn chạy trốn... liệu có kịp không.

"Giờ có thể buông ra chưa?" Duẫn Nhi thân thể muốn chạy trốn.

"Không thể!" Cánh tay Cung Tuấn giữ chặt.

"Duẫn Nhi!" Tiêu Chiến bàn tay to nắm chặt.

"Đau —-"

Đang lúc này, một tiếng hô lớn vang lên, một cẩm y vệ thúc ngựa chạy đến, vừa kêu: "Báo —- Vương gia, cấp báo kinh thành tám trăm dặm, hoàng thượng bệnh nặng, triệu vương gia vương phi hồi cung ngay!"

Hoàng thượng bệnh nặng?

Triệu Cung Tuấn hồi cung?

Nàng nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thừa cơ hộ này mưu phản sao?

Cung Tuấn cũng nhìn về phía Tiêu Chiến, hắn đã sớm hoài nghi thân phận và động cơ của Tiêu Chiến, nếu như Tiêu Chiến thật sự có mưu đồ bất chính, vậy lúc này đối với Tiêu Chiến mà nói, đây chính là một thời cơ tuyệt hảo. Tiêu Chiến muốn nhân cơ hội này mưu phản sao?

Hai người đồng thời nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trong lòng vừa động, thời cơ hắn đợi đã lâu cuối cùng cũng tới! Nhận được ánh mắt của hai người kia, hắn cười nhạt một tiếng, trong mắt trấn tĩnh không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

Hạo Nhiên hai mắt sáng ngời, tiến lên một bước: "Vương gia, hoàng thượng giờ phút này triệu ngài hồi cung, nhất định là có liên quan đến ngôi vị thái tử."

Người nào làm thái tử đối với hắn có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Mà tình thế trong triều lúc này, người có thể đảm đương chức vị thái tử, ngoài Cung Tuấn, chính là Cung Khánh.

Nếu như Cung Khánh làm hoàng đế, với tính cách bảo thủ cẩn thận của y, kế hoạch lớn của hắn sẽ không thể thực hiện!

Cho nên với tình cảm mà nói, hắn càng hy vọng Cung Tuấn làm hoàng đế.

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người đều có tâm sự.

Duẫn Nhi rốt cục có cơ hội thoát khỏi ma chưởng của hai người kia, lấy lại sự tự do. Trước tiên nàng chạy đến sau Hạo Nhiên, kéo ống tay áo y rồi nhìn phản ứng vào của hai người kia.

Hạo Nhiên vẫn là nơi an tòan, y sẽ không động thủ động cước.

Hắn bất đắc dĩ muốn tránh cũng không tránh được, hắn liên tục giật ống tay áo khỏi tay Duẫn Nhi.

Cung Tuấn nhận lấy mật hàm trong tay thị vệ, nhìn lướt qua, bàn tay dùng nội lực, mật hàm hóa thành bụi bay.

Tiêu Chiến ánh mắt trầm tĩnh khóa chặt khuôn mặt hắn, hi vọng từ trên mặt của hắn có thể nhìn ra manh mối.

"Lập tức đưa vương phi về kinh." Cung Tuấn vẻ mặt bí hiểm.

"Dạ!" Mọi người cùng đáp.

Đợi Tiêu Chiến kinh ngạc, quay lại tìm nàng lần nữa, Duẫn Nhi đã bị Hạo Nhiên điểm huyệt đưa lên xe ngựa đi đại đội rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona