NTĐNN 55: Nàng muốn nắm chắc hạnh phúc của mình

Sau khi Cung Tuấn hồi phủ, hắn đi thẳng tới hậu viện.

Ngọc Điệp bị phong bế huyệt đạo, không thể sử dụng võ công được, chỉ có thể đợi hắn trong phòng.

Kỳ thật, ả cũng không muốn rời đi. Rời bỏ Cung Tuấn, ả cũng không biết nên đi đâu, ả thật sự đã yêu Cung Tuấn, bởi vì trong quãng thời gian trúng cổ độc kia, Cung Tuấn đã khiến ả cảm nhận được sự dịu dàng chưa bao giờ có. Ả không muốn mất đi sự sủng ái hiếm hoi này.

Nghĩ đến việc nam nhân đã từng ngoan ngoãn phục tùng mình, từ nay về sau sẽ không thuộc về mình nữa, lòng Ngọc Điệp liền đau đớn từng cơn.

Lúc cửa phòng được đẩy ra, Ngọc Điệp lập tức nhào tới, dùng đôi mắt ngập nước động lòng người của mình nhìn hắn:

"Vương gia, vương gia, xin người tin tưởng thiếp, thiếp thật sự yêu người! Chuyện Tiêu Chiến đã sớm trôi qua rồi, chúng ta đã ở bên nhau bảy năm! Bảy năm!

Nếu như thiếp thật sự muốn gây bất lợi cho người, thiếp đã sớm động thủ. Làm sao có thể chờ tới bây giờ. Thiếp chỉ đi khuyên nhủ Tiêu Chiến thôi, thiếp không muốn nhìn thấy người bị thương!"

Cung Tuấn dùng ngón tay chậm rãi nâng cằm Ngọc Điệp lên, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hỗn loạn của Ngọc Điệp: "Phải không vậy?"

Giọng nói xa cách, "Vương gia, rốt cuộc người muốn thiếp làm gì người mới bằng lòng tin tưởng thiếp? Thiếp thật sự yêu người mà!"

Đôi mắt Ngọc Điệp ngập nước, nước mắt trong hốc mắt chảy ra, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ mịn màng của Ngọc Điệp: "Thật sự muốn ta tin tưởng ngươi? "

"Vương gia, chỉ cần người nguyện ý tin tưởng thiếp, người muốn thiếp làm gì, thiếp đều bằng lòng!" Ngọc Điệp ngẩng đầu, kiên định nhìn hắn.

Khóe môi Cung Tuấn khẽ nhếch lên: "Tiêu Chiến muốn mưu phản?"

Hắn chỉ suy đoán, nhưng mà sự do dự trên mặt Ngọc Điệp đã tiết lộ cho hắn đáp án.

Ngọc Điệp không trả lời, vì nàng không muốn bán đứng Tiêu Chiến, nhưng nếu như không phân rõ giới hạn với Tiêu Chiến, Cung Tuấn sẽ không tin tưởng nàng!

"Đúng vậy. Thần Vực của hắn hiện tại rất lớn mạnh, cho dù có mười vạn tinh binh, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Cho nên thiếp mới đi tìm hắn, hy vọng hắn có thể từ bỏ việc mưu phản. Vương gia, tâm ý của Tiểu Điệp với vương gia, trời xanh có thể chứng giám!" Ngọc Điệp kéo tay hắn, trong mắt tràn ngập khẩn trương.

"Phải không?" hắn không thể hiện bất kì đánh giá nào, chỉ cười nhìn nàng.

"Đúng, tục ngữ nói "Một đêm phu thê, trăm ngày ân ái", huống chi trong lòng Tiểu Điệp, vương gia mới là nam nhân mà Tiểu Điệp có thể dựa vào cả đời.

Tiểu Điệp không thể nhìn vương gia chịu bất kì tổn thương nào, chỉ cần có thể giúp vương gia, chuyện gì thiếp cũng nguyện ý làm!"

Ngọc Điệp phảng phất thấy được trong mắt hắn sự tín nhiệm giống như ngày xưa. Tuy nhiên chỉ là thoáng qua, nhưng nàng thỏa mãn.

"Thật sự là cái gì cũng nguyện ý làm?" Cung Tuấn nheo mắt.

"Vâng." Ánh mắt Ngọc Điệp đầy kiên

"Vậy ngươi hãy cứ ở trong phủ, thành tâm làm Thuận vương phi!" hắn sẳng giọng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ như hoa của Ngọc Điệp, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi tới gần Ngọc Điệp.

"Duẫn Nhi đã đi rồi, hiện tại ngươi là vương phi duy nhất của bổn vương, chỉ cần làm tốt vai trò Thuận vương phi của ngươi, không bày trò, bổn vương có thể bỏ qua chuyện cũ."

Câu nói cuối cùng, hắn có thâm ý, hắn tin Ngọc Điệp hiểu được.

Ngọc Điệp tuy không rõ vì sao Cung Tuấn lại làm như vậy, nhưng ít nhất có thể khẳng định một điều.

Nếu thật hắn muốn tìm Duẫn Nhi về, đó sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng, mà hắn lại để nàng giả mạo Thuận vương phi, vậy nghĩa là, có người sẽ gây bất lợi cho Thuận vương phi. Nói cách khác, chính là gây bất lợi cho hắn.

Hắn muốn nàng làm kẻ chết thay cho Duẫn Nhi.

Vương gia, ngươi thật tàn nhẫn! Duẫn Nhi, nếu không có ngươi, Ngọc Điệp ta làm sao lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Hận thù trong lòng Ngọc Điệp đối với Duẫn Nhi càng tăng thêm vài phần.

Nhưng cho dù hắn thật sự muốn nàng làm kẻ chết thay, ít nhất, Cung Tuấn cũng đã cho nàng một cái cơ hội. Chỉ cần có cơ hội này, nàng đã thỏa mãn.

Bởi vì nàng rất hiểu rõ hắn, bất kì kẻ nào phản bội hắn, đều phải chết. Mà nàng, bây giờ vẫn còn sống. Cái này chính là điều bất ngờ.

Nàng nhất định phải nắm chắc phần may mắn này, khiến hắn một lần nữa tin tưởng nàng.

Trong nháy mắt, trong đầu Ngọc Điệp nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, song hết thảy những điều này, nàng cũng sẽ không để hắn biết rõ, trong lòng như mặt biển nỗi bão, bên ngoài sóng lăn tăn không sợ hãi, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy vui mừng.

"Thật vậy chăng? Chỉ cần thiếp ngoan ngoãn, người thật sự sẽ tin tưởng"

Vẻ mặt đáng yêu thanh thuần. Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn không lừa được hắn.

"Bổn vương nói chuyện, đã khi nào nuốt lời chưa?" Cung Tuấn nheo mắt, thích thú nhìn đôi mắt trong veo của Ngọc Điệp, một tay ôm eo nàng, khóe môi tà khí nhếch lên thành nụ cười, ý vị thâm trường nói một câu: "Tiểu Điệp, ngươi và bổn vương, thật đúng là một đôi!"

Ngọc Điệp trong nội tâm cả kinh, có một loại sợ hãi khi trong lòng bị nhìn thấu.

Hoảng sợ trong mắt thoáng cái đã biến mất, Ngọc Điệp khổ sở rũ mi mắt, tránh đi ánh mắt trầm tĩnh thích thú của hắn: "Vương gia, chỉ cần vương gia nguyện ý tin tưởng thiếp, Ngọc Điệp nguyện ý làm bất cứ việc gì."

Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của nàng ta, trong mắt hắn dần dần hiện lên tà khí.

"Bổn vương chờ xem biểu hiện tốt đẹp của ngươi!"

Cung Tuấn buông tay xoay người nhanh chóng rời đi.

***

Bình minh chưa lâu, đã có người trong cung tới, truyền ý chỉ của Thái hậu, đón Thuận vương phi tiến cung dạo chơi ngự hoa viên cùng thái hậu.

Hắn nhìn thoáng qua Ngọc Điệp, Ngọc Điệp chậm rãi rũ mi mắt, thay quần áo của Duẫn Nhi, dùng lụa trắng che mặt, rồi tiến cung.

Ngọc Điệp không nghĩ tới, khảo nghiệm nhanh như vậy đã đến. Lần này tiến cung, chỉ sợ không phải đơn giản là đi dạo ngự hoa viên như vậy.

Cho nên, trước khi đi, Ngọc Điệp chậm rãi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thê lương:

"Vương gia, thiếp biết rõ, thiếp không nên mang theo mục đích bất lương tiếp cận người, thiếp không xứng có được tình yêu của người.

Nhưng trời xanh có thể chứng giám, tấm lòng Tiểu Điệp đối với vương gia, là hết sức chân thành. Lần này tiến cung, dữ nhiều lành ít, nhưng Ngọc Điệp nguyện ý vì Vương gia làm bất cứ chuyện gì, cho dù là chết."

Ngọc Điệp nói xong, vương rũ mắt, cũng không nhìn phản ứng của hắn, xoay người cô đơn rời đi, lưu lại cho hắn một bóng lưng thê lương.

Ánh mắt Cung Tuấn khẽ gợn sóng, nhưng chỉ trong tích tắc.

Trên đường tiến cung, Ngọc Điệp lấy cớ thay quần áo đi vào nhà vệ sinh, lén triệu tập hắc y. Sau khi phân phó hắn một phen, mới thật sự tiến cung.

Ngọc Điệp nàng cũng không phải người ngu ngốc, tiến cung làm kẻ chết thay cho người khác, nàng không có hứng thú.

Vì Cung Tuấn, nàng sẽ tiến cung một chuyến, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức đi chịu chết.

Nàng muốn Cung Tuấn tin tưởng nàng, nàng muốn lại một lần nữa làm cho hắn cảm động! Nàng muốn nắm chắc hạnh phúc của mình. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ đến việc phá hoại nó!

Từ Ninh điện, tẩm cung của Thái hậu.

Thái hậu cho người lui ra ngoài, trong Từ Ninh điện, chỉ còn lại bà và Hoàng thượng.

"Mẫu hậu, nhất định phải như vậy sao?" Trên khuôn mặt ngay thẳng cương nghị của Cung Khánh tràn đầy u sầu.

Mẫu hậu tuyên Duẫn Nhi tiến cung, tỏ ý muốn gặp mặt, nhưng thực chất là tính toán giữ Duẫn Nhi lại trong cung làm con tin, mặc dù hắn hy vọng Duẫn Nhi ở lại, nhưng dùng cách này, hắn thật sự không sao tiếp nhận được.

"Khánh Nhi!" Ngày xưa là hoàng hậu, hôm nay là thái hậu. Trên mặt vẫn là nụ cười từ ái thân thiện, nhưng ánh mắt bà lại thêm vài phần thâm trầm.

"Mẫu hậu đã sống trong cung cấm hơn nửa đời người, còn sóng to gió lớn nào chưa trải qua, hoàng nhi nghe theo lời mẫu hậu, nhất định không sai."

"Hài nhi đã là hoàng đế, vì sao còn..."

"Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân đến lại mọc lên. Đây là ngạn ngữ xưa, sẽ không sai đâu."

Thái hậu vỗ tay Cung Khánh, tiếp tục nói: "Chính bởi vì con đã là hoàng đế, nên càng phải biết củng cố địa vị của mình, không thể để bất kì người nào có khả năng uy hiếp đến sự tồn tại của con. Dùng Duẫn Nhi làm con tin, một là có thể uy hiếp Cung Tuấn, hai là cảnh cáo lão hồ ly Lâm thừa tướng kia."

"Nhưng A Tuấn chưa từng có ý đoạt vị. Trước kia không có, hiện tại lại càng không có khả năng. Nếu như lúc trước hắn muốn đoạt vị, căn bản không thể rời bỏ kinh thành!" Cung Khánh dùng hết sức cố gắng khuyên mẫu thân.

"Đó là vì hắn thông minh, biết cách che dấu. Khánh Nhi, con ngẫm lại xem, nếu như hắn thực sự không muốn đoạt vị, tại sao lại phải âm thầm xây dựng thế lực của mình trong triều. Hắn ở quan ngoại xa xôi, lại nắm rõ việc trong kinh thành như lòng bàn tay, chẳng lẽ còn không phải bụng dạ khó lường sao?"

"Không phải, mẫu hậu, chuyện này không phải như mẫu hậu nghĩ. A Tuấn chẳng qua không muốn ở lại kinh thành, không muốn quan tâm đến việc triều chính. Trong triều có người của hắn, đây cũng chỉ là một cách để phòng vệ. Thái hậu, người thật sự đã nghi quá rồi."

Phòng vệ?

Thái hậu thở dài một tiếng, trên khuôn mặt từ ái hiện lên vài phần do dự và trăn trở, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Khánh Nhi, nhất định phải loại bỏ A Tuấn, con hiểu không?"

Trong lời nói của Thái hậu, ý tứ hàm xúc đặc biệt, nhưng Cung Khánh lại không hiểu được.

"Trẫm không hiểu!" hắn kiên quyết lắc đầu, "Trong tất cả các huynh đệ, chỉ có tình cảm của A Tuấn và A Tiêu và con là tốt nhất.

A Tiêu vì không muốn bị liên quan nên đã bán vương phủ mang theo Yên Chi đi tha hương, điều đó khiến trẫm hổ thẹn không thôi.

Hôm nay chẳng lẽ còn muốn A Tuấn... Mẫu hậu! Trẫm vừa mới đăng cơ, cần phải có người phụ tá, A Tiêu và A Tuấn đều là trợ thủ đắc lực của trẫm, bọn họ sẽ không phản bộ càng không tranh giành với trẫm bất cứ cái gì."

"Phải không? Không tranh giành với con, con chắc chắn? Vậy nữ nhân kia?" Thái hậu nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, trong nháy mắt hắn trở nên xấu hổ.

"Khánh Nhi, con là do mẫu hậu sinh ra, con còn có chuyện gì mà không thể nói với mẫu hậu. Con yêu mến Duẫn Nhi, mẫu hậu biết rõ. Nhưng A Tuấn có nhường con nửa bước không?" Thái hậu tìm được thứ để uy hiếp hắn.

"A Tuấn hắn không phải không tranh, mà là tranh giành một cách khéo léo. Tâm tư A Tuấn thâm sâu thủ đoạn khó lường, chỉ cần hắn muốn, hắn nhất định sẽ có được. Hắn so với A Tiêu còn đáng sợ hơn gấp trăm lần. Khánh Nhi, mẫu hậu lo lắng cho con, sợ con không phải là đối thủ của hắn!"

Thời điểm Cung Khánh nghĩ đến Duẫn Nhi, cũng có nửa khắc do dự: "Nhưng trẫm không tin A Tuấn sẽ phản bội trẫm."

"Có lẽ hiện tại sẽ là không, nhưng sau khi con chiếm nữ nhân của hắn?" Thái hậu hỏi lại.

Cung Khánh sắc mặt có chút xấu hổ: "Mẫu hậu..."

"Con cho rằng mẫu hậu không biết gì sao, con chưa bao giờ nguyện ý làm hoàng đế, vì sao sau khi cùng Cung Tuấn ra ngoài du ngoạn một vòng trở về, lại cố gắng tận trung tận hiếu trước mặt phụ hoàng như vậy?

Nếu như không phải Cung Tuấn ảnh hưởng tới con, thì chính là nữ nhân kia đã có ảnh hưởng tới con.

Phụ hoàng vừa mới mất, con liền ở phía sau xây cung điện lớn, nếu như không phải vì nữ nhân kia, thì vì cái gì?

Con đã yêu mến nàng như vậy, A Tuấn há lại không biết? Khánh Nhi, không nên có tâm hại người, nhưng cũng không thể không phòng người chứ!"

Cung Khánh im lặng không nói. Hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại, quyền thế, thân tình, tình yêu ở trong ngực của hắn dao động nhiều lần, một lúc sau, hắn tựa như đưa ra quyết định cuối cùng:

"Mẫu hậu, ta sẽ để A Tuấn rời đi, hắn vĩnh viễn không thể trở lại kinh thành, về phần Duẫn Nhi, nàng đi hay ở lại là do chính nàng quyết định. Mẫu hậu, chờ hắn rời đi rồi, hắn sẽ không uy hiếp được chúng ta."

"Khánh Nhi" "

Mẫu hậu, đừng nói nữa, nhi thần sẽ không làm tổn thương A Tuấn." hắn kiên định lắc đầu.

Thái hậu thấy Cung Khánh kiên quyết, trong nội tâm nhất thời sôi trào không thôi.

Con người hắn chính là một cái gân, một khi đã quyết định việc gì, sẽ không thay đổi, có thể là chuyện này, không phải do hắn không đồng ý.

"Khánh Nhi, ý tứ của ai gia là A Tuấn nhất định phải diệt trừ. Tin tưởng ai gia. Ai gia cũng vì tốt cho con."

"Vì sao nhất định phải giết hắn, A Tuấn, hắn sẽ không..."

"Hắn sẽ! Hơn nữa hắn bây giờ đang bố trí."

Cung Khánh tim đập loạn nhịp một chút: "Người nói cái gì?"

Thái hậu nhìn thoáng qua khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Cung Khánh, cuối cùng cũng quyết định, đem bí mật này nói ra, nếu không, nhi tử ngốc của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, người mà hắn gọi là huynh đệ, kỳ thật một mực tính toán với mẫu hậu của hắn.

"Mẫu thân của A Tuấn, là do ai gia phái người giết. A Tuấn đã sớm biết việc này, cho nên hắn mới liên lạc với các chư hầu trong triều, chỉ hy vọng có một ngày có thể báo thù cho mẫu thân của hắn. Hiện tại hắn đã trở lại, đế vị không có, nữ nhân lúc nào cũng có thể mất đi, con nói hắn có thể từ bỏ ý đồ hay không?"

"Mẫu hậu, người... người nói cái gì?" Cung Khánh trợn tròn mắt nhìn thái hậu, không thể tin được vào tai của mình.

"Đó cũng không phải là chuyện kì lạ gì, hài tử, ở hậu cung, mỗi ngày đều có tranh đấu, mỗi ngày đều có người vì đủ các cách mà rời khỏi thế giới này.

Mẫu thân của hắn, chẳng qua là bị thất bại trong trận đấu ấy. Nếu như ta thua, thì hôm nay đứng ở chỗ này, chính là bà ta. Hậu cung tàn khốc, ta tin không cần ta nói con cũng có thể hiểu được." Thái hậu nhẹ nhàng nói, trên mặt thậm chí còn mang theo vẻ ôn hòa từ ái.

Cung Khánh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật này.

Người giết mẫu thân của Cung Tuấn! Cung Tuấn cũng biết điều này, còn có thể hòa bình cùng hắn làm huynh đệ sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona