NTĐNN 57: Thời gian ở cùng nàng, cuối cùng cũng kết thúc

Mỹ Tiên và Mỹ Họa chắn trước người Hạo Nhiên: "Khéo thật đấy, thì ra là Lưu công tử!".

Hai người vừa nói, vừa nhìn về phía sau lưng hắn, quả nhiên có một nữ nhân, hơn nữa điều làm cho các nàng giật mình nhất chính là, nữ nhân này lại là Duẫn Nhi!

"Nha đầu thối!" Mỹ Tiên tiến lên một bước, đẩy Duẫn Nhi ra: "Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Lưu công tử! Ngươi có biết là Lưu công tử bây giờ chính là vị hôn phu của đại tỷ không, là Lâm phủ đại cô gia!"

Mỹ Tiên mỗi một lần nhìn thấy Duẫn Nhi, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao nữ nhân này càng ngày càng xinh đẹp vậy! Xinh đẹp đến mức làm cho nàng phải đố kỵ!

Mỹ Họa biểu hiện nhã nhặn hơn một chút, nhưng lời nói cũng chanh chua như vậy: "Quả nhiên là kế thừa thói cũ của mẫu thân nàng! Rất thủ đoạn!"

Duẫn Nhi vốn không muốn vì hai người này mà làm hỏng tâm trạng vui vẻ khó có được của mình, nên định nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng lời nói của Mỹ Họa lại làm cho nàng nổi giận. Rõ ràng là nàng ta đang sỉ nhục mẫu thân nàng!

Trước khi Duẫn Nhi tức giận, Hạo Nhiên đã lạnh lùng mở miệng trước: "Lâm tiểu thư! Xin nàng nói chuyện có chừng mực. Xúc phạm người đã khuất, là đại bất hiếu."

Tuy đã sớm nghe nói về cá tính ương ngạnh của tỷ muội Lâm gia, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được tự trải nghiệm. Chắc chắn vị hôn thê Mỹ Lan của hắn đang ở cách đó không xa xem trò hay.

Nghĩ tới đây, hắn lại càng thêm ác cảm đối với ba tỷ muội Lâm gia này. Vì sao cùng là người Lâm gia, lại có thể khác biệt lớn như vậy!

Mỹ Họa ngược lại liếc nhìn hắn, ngữ khí sắc bén: "Lưu công tử, tuy công tử và tỷ tỷ của ta còn chưa thành thân, nhưng dù sao công tử cũng là cô gia tương lai của Lâm phủ chúng ta, có phải công tử cũng nên tự trọng một chút, không nên tiếp xúc với một số nữ nhân không đứng đắn khiến người khác không thể rõ ràng."

"Lâm tiểu thư!" Không đợi Duẫn Nhi mở miệng, Hạo Nhiên đã lạnh lùng cắt đứt lời nói của Mỹ Họa:

"Lưu Hạo Nhiên ta làm việc chưa bao giờ thích người khác chỉ đạo, càng không cho phép có người ác ý hãm hại bằng hữu của ta!"

Đôi mắt như trăng sáng của hắn lạnh lẽo, đường nét dịu dàng trên khuôn mặt căng ra, tạo cho hắn vẻ lạnh lùng mà kiên nghị.

Duẫn Nhi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nàng còn nghĩ rằng hắn chỉ biết cười thôi!

Được rồi, bởi vì đã có chỗ dựa, nàng sẽ giữ lại nước miếng, đứng một bên xem kịch vui là được. Duẫn Nhi bắt đầu tươi cười sáng lạn, cố ý khiêu khích nhìn Mỹ Tiên.

Mỹ Tiên và Mỹ Họa càng tức giận, Duẫn Nhi càng cười tươi rói. Trong mắt tỷ muội Lâm gia, khuôn mặt tươi cười của Duẫn Nhi hết sức chướng mắt.

"Tại hạ tôn trọng tiểu thư là tiểu thư Lâm gia, cho nên mời tiểu thư tránh đường. Nếu như tiểu thư lại mở miệng làm tổn thương người khác, đừng trách bản công tử trở mặt vô tình!" hắn nói xong, liền kéo Duẫn Nhi chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã! Lưu Hạo Nhiên, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không! Ngươi chỉ là một thương nhân, ngươi thành thân cùng đại tỷ của ta, chẳng qua là muốn dựa vào Lâm gia chúng ta, ngươi hôm nay nói rõ ràng như vậy, ngươi không sợ đến lúc đó đại tỷ của ta không lấy ngươi sao!" Mỹ Họa lấy tư thái người trên quát lên.

Ánh mắt Hạo Nhiên trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. Đang chuẩn bị mở miệng, lại thấy cách đó không xa một thân ảnh cao lớn đang nện từng bước đi nhanh đến phía bên này.

Trái tim hắn không khỏi có chút rung động, hắn biết rõ, thời gian của hắn và Duẫn Nhi, cuối cùng cũng kết thúc.

Lời của Mỹ Họa, chỉ như gió thoảng bên tai hắn rồi liền tản đi, lòng hắn trong nháy mắt lại tràn ngập cô đơn, hắn lặng lẽ buông tay, ánh mắt trở nên u tối.

Duẫn Nhi nhịn không được nói: "Mỹ Họa, ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách gì ở đây giáo huấn người khác? Tiểu thư Lâm gia thì thế nào?

Ngươi ngoại trừ nổi giận mắng chửi đánh đập người gì đó, ngươi còn biết làm cái gì? Lưu công tử dù là thương nhân, nhưng hắn dựng nghiệp bằng từ hai bàn tay trắng, thu về từng chút từng chút lợi nhuận, nếu như là ngươi, ngươi có làm được không?

Suốt ngày ở ngoài miệng Lâm gia Lâm gia, nhưng ngươi đã làm được cái gì vì Lâm gia chưa? Ngươi còn so đo cái gì nữa!"

"Ngươi... Ngươi... Ngươi!!!" Mỹ Họa bị Duẫn Nhi phản bác nói không ra lời. Tiểu nha đầu này so với trước kia, càng thêm láo xược thái quá.

"Muội ấy như thế nào lại không có tư cách!" Mỹ Tiên liền ở phía sau thể hiện tỷ muội tình thâm, chắn mặt trước Mỹ Họa, vênh váo tự đắc nói:

"Ngươi nhất định không biết rồi, Tam muội của chúng ta sẽ nhanh chóng tiến cung làm nương nương, ngươi nói xem, muội ấy có quyền nói những lời này hay không?"

Mỹ Họa?! Nương nương?

Duẫn Nhi kinh ngạc.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, làm cho tất cả mọi người lại càng hoảng sợ:

"Phải không? Ngươi muốn vào cung làm nương nương? Sao trẫm lại không biết?"

Cung Khánh vừa xuất khẩu chữ "Trẫm", Tiểu Đường tử vội vàng lớn tiếng quát chói tai: "Hoàng thượng giá lâm, còn không mau hành lễ!"

Hạo Nhiên thong dong quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng!"

Duẫn Nhi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ tên Hạo Nhiên gian trá này nhìn thấy Cung Khánh, cho nên mới cố ý dẫn dụ Mỹ Họa nói những lời kia, làm xấu mặt Mỹ Họa? Trả thù nàng ta?

"Hoàng thượng -" Duẫn Nhi vừa định quỳ xuống, liền bị Cung Khánh ngăn lại, ôm vào lòng:

"Lâm gia tiểu thư thì ra là vô lễ làm càn như thế! Rõ ràng dám giả truyền thánh lệnh! Trẫm nói muốn cho ngươi tiến cung lúc nào vậy?"

Mỹ Họa, Mỹ Tiên và Mỹ Lan ở cách đó không xa, tim cùng lúc đập thình thịch, bị giọng nói sang sảng và lời nói vô tình của Chng Khánh làm cho chấn động.

Lời Mỹ Tiên nói, thực sự không phải là việc không có căn cứ bởi vì việc này Lâm thừa tướng và Thái hậu thương lượng đã lâu, hai người cũng đã thầm đạt thành giao ước.

Chỉ cần Cung Khánh có thể thuận lợi đăng cơ, sẽ lập Mỹ Họa làm hậu. Có thể là chuyện này, Cung Khánh không biết. Hoặc là, cho dù hắn biết, cũng sẽ không đồng ý.

"Hoàng... Hoàng thượng!?"

Chỉ đến khi đoàn vệ quân âm thầm đi theo bảo vệ Cung Khánh bao vây đằng sau tất cả mọi người, tất cả rốt cục mới từ trong mộng tỉnh lại, lập tức quỳ xuống thỉnh an:

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Cục diện lúc này ngay cả Duẫn Nhi nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Bây giờ chuyện gì đãng ảy ra vậy? Tất cả mọi người quỳ xuống, chỉ có nàng và Cung Khánh đứng, quá hấp dẫn ánh mắt người khác.

"Lưu công tử không lâu nữa sẽ phải thành thân, không thuận tiện chăm sóc nàng, đi thôi, cùng trẫm hồi cung."

Cung Khánh buông nàng ra, hắn dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt mỉm cười.

Hắn xuất cung, chính là để đón nàng tiến cung.

Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, hoàng thượng nói chính xác là 'hồi cung', chứ không phải là 'tiến cung'.

Vì vậy mọi người đều không khỏi suy đoán thân phận thần bí của cô gái kia.

Lâm gia tỷ muội thấy Duẫn Nhi được sủng ái mà tức giận mặt mày xám ngắt.

Có ý gì đây! Ngay cả hoàng thượng rõ ràng cũng bênh vực nữ nhân này!

Duẫn Nhi lần đầu tiên nhìn thấy đông người quỳ gối như vậy, thật sự không biết phải làm sao.

Nếu như vào lúc này mà nàng nói "không", vậy chẳng phải sẽ làm mất mặt Cung Khánh sao. Dù gì người ta cũng là hoàng đế mà!

Nàng quay đầu lại nhìn Hạo Nhiên, hắn vẫn cười tươi, điều quan trọng nhất chính là hình như hắn không định nói giúp nàng.

Đúng vậy, hắn đã thành hôn.

Cung Khánh hiểu nàng gặp tình huống như vậy sẽ không từ chối mình, vì vậy hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, xoay người rời đi.

Duẫn Nhi liên tục quay đầu lại, nàng chỉ thấy Hạo Nhiên đứng phía xa xa cười nhìn nàng rời đi.

Duẫn Nhi, Duẫn Nhi, không phải ta không muốn nàng ở lại, chẳng qua là ta không có năng lực này, hơn nữa, ta cũng không giữ được nàng.

Thấy bóng dáng nàng cuối cùng đã biến mất trong đoàn người, trong lòng Hạo Nhiên bắt đầu lo lắng không yên, thế giới rực rỡ bỗng chốc trở nên mờ mịt.

Mỹ Họa còn chưa kịp khôi phục lại sau cơn hoảng sợ thì lại bị Mỹ Tiên lôi kéo, sau khi chịu đả kích nặng nề, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn Mỹ Họa: "Tam muội, chúng ta về trước đi."

Bị hoàng đế cự tuyệt ngay trên đường phố, có thể tưởng tượng được nỗi đau khổ của nàng ta.

Mỹ Lan thấy tình huống ấy cũng không trốn nữa: "Nhị muội, tam muội, các ngươi sao lại ở chỗ này? Lưu công tử, thật khéo a!"

Mỹ Lan xấu hổ cười, nàng không thể ngờ vì sự tùy hứng của mình lại khiến muội muội bị sỉ nhục như vậy.

Hạo Nhiên rốt cục chậm rãi thu hồi ánh mắt: "Không khéo, không phải các nàng đều ở chỗ này lâu rồi sao?"

Mỹ Lan ửng hồng, khẽ mỉm cười nói không ra lời. Một lát sau mới nói được một câu: "Lưu công tử thật hay nói đùa, việc này... Tỷ muội chúng ta còn có việc, xin đi trước!"

"Từ từ đã, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói." hắn quay đầu nhìn ba tỷ muội Lâm gia, dù sao cũng đã bị sét đánh trúng, bị đánh thêm một lần cũng không sao chứ?

"Ta muốn nói, ta sẽ từ hôn." hắn nhẹ nhàng nói, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói đên một chuyện không liên quan gì đến hắn.

"Ngươi nói cái gì!" Mỹ Lan không ngờ hắn sẽ dùng đến cách ấy, sắc mặt nhất thời biến đổi.

"Ta nói, ta muốn từ hôn. Lâm Dạ hiện là thừa tướng đương triều, Lưu Hạo Nhiên ta không dám trèo cao. Vì vậy, ta muốn từ hôn. Ta sẽ phái người đến quý phủ gặp Lâm thừa tướng nói rõ ràng mọi chuyện, cáo từ!"

Hắn nói xong, bỗng cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm thoải mái.

Có lẽ sau khi Lâm thừa tướng biết chân tướng sự việc sẽ rất giận dữ, thậm chí sau này sẽ dùng thế lực của mình để chèn ép tra sát Lưu gia, thế nhưng hắn vẫn thấy lòng mình thật thoải mái.

Khoảng thời gian ở bên cạnh Duẫn Nhi đã làm hắn hiểu rõ một điều, được sống chung với người mình thích đó mới là hạnh phúc thật sự.

Chỉ có điều, không biết đến khi nào nàng mới có thể hiểu rõ điều này. Có lẽ nàng sẽ sớm hiểu ra, nhưng ngay lúc này nàng vẫn chưa rõ lòng mình.

Duẫn Nhi thế nào, ta cũng mong muốn nàng hạnh phúc. Hình bóng cao lớn của hắn, một thân áo choàng màu trắng chậm rãi rời khỏi đám đông. Tương lai thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lần này, có lẽ là lần mất lý trí nhất, bốc đồng nhất trong cuộc đời hắn, nhưng, hắn không hối hận.

***

Thoáng cái đã trải qua vài ngày.

Một ngày nọ, trên nóc Thuận vương phủ có một thân ảnh áo đen lướt qua. Bóng đen ấy nhẹ nhàng lướt qua như ma quỷ rồi ung dung nhảy vào trong viện.

Sau khi mọi người đi, Cảnh Thu ở trong viện chờ đã lâu.

"Vương gia!" Cảnh Thu tiến lên chắp tay nghênh tiếp Cung Tuấn.

"Gần đây tình hình ở kinh thành thế nào?" Cung Tuấn vừa kéo khăn đen che mặt vừa đi đến thư phòng, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần ủ rũ. Một thân y phục dạ hành, mang theo vài phần phong trần mệt mỏi.

Từ lúc Ngọc Điệp tiến cung, hắn liền rời đi. Chuyện cần đích thân Thuận Vương gia hắn đi làm, nhất định không phải là việc nhỏ. Mặc dù trong lòng Cảnh Thu cũng tò mò, thế nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nhiều.

"Bẩm Vương gia, hôm trước Lưu Hạo Nhiên từ hôn ngoài đường khiến Lâm thừa tướng giận dữ, đã nhiều ngày nay, hắn bắt buộc toàn bộ môn sinh cùng hoàng thân quốc thích trong kinh thành niêm phong các cửa hàng của Lưu gia. Đồng thời cũng ban lệnh rộng ra các quận huyện. E rằng chỉ ít ngày nữa, các cửa hàng của Lưu gia sẽ tuyệt tích."

Cung Tuấn nhướng mày:" Từ hôn trước mặt mọi người?"

Hạo Nhiên không phải là loại người nóng nảy, không có lý trí như vậy, bằng trực giác, hắn đoán chuyện này nhất định có liên quan đến Duẫn Nhi.

"Còn gì nữa không?" Cung Tuấn tiếp tục cởi y phục dạ hành trên người ra ném lên giường. Trên người hắn lộ ra một thân áo trắng, hắn vén vạt áo dài, ngồi xuống cạnh bàn.

"Sau khi Ngọc Điệp tiến cung, nghe nói rất được thái hậu yêu quý, thái hậu đã thuyết phục được Ngọc Điệp bỏ khăn che mặt, điều kỳ quái chính là, Hoàng thượng và Lâm thừa tướng cũng không vạch trần chuyện Ngọc Điệp giả mạo." Chuyện này, Cảnh Thu thắc mắc suốt mà vẫn không hiểu được.

Cung Tuấn lạnh lùng cười, quả nhiên hắn không nhìn lầm, nữ nhân này thủ đoạn rất cao!

Người đang ở trong thâm cung, tất nhiên có thể điều khiển Lâm thừa tướng, xem ra, bọn họ hẳn là đã đạt được hiệp nghị rồi.

Ngọc Điệp ơi Ngọc Điệp, một ngày nào đó, ngươi thông minh sẽ bị thông minh hại.

Cung Tuấn lạnh lùng cười, rót một chén nước ình.

Cảnh Thu tiếp tục nói đến việc trong triều, nhưng không nhắc một chữ đến Duẫn Nhi.

Cung Tuấn rốt cục nhịn không được, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhíu mày nói:

"Cảnh Thu, nói trọng điểm đi."

Cảnh Thu ấp a ấp úng một lát mới chậm rãi mở miệng: "Lâm tiểu thư... Tiểu nhân là nói Vương phi... Cũng tiến cung rồi."

Ánh mắt Cung Tuấn trầm xuống, bàn tay cầm chén trà nhất thời run một chút, sắc mặt âm u đứng lên: "Tiến cung?"

Lúc này Cảnh Thu mới đem chuyện ngày hôm trước kể tỉ mỉ cho hắn, từ lúc Duẫn Nhi tiến cung, liền bị sắp xếp ở lại Thanh Loan điện - nơi gần tẩm cung của hoàng đế nhất, hàng đêm hoàng đế đều ngủ lại Thanh Loan điện, việc này mọi người đều biết.

Hiện giờ mọi người gọi Duẫn Nhi là Luyến Nhi.

Không đợi Cảnh Thu nói xong, chén trà trong tay Cung Tuấn đã rơi xuống đất vỡ vụn, bóng dáng nghiêm nghị, ủ rũ giờ đang tức giận mãnh liệt.

Nàng dám tiến cung sao! Còn ngủ lại hàng đêm nữa chứ!

Cảnh Thu cúi đầu không dám lên tiếng.

Một lát sau mới nghe thấy Cung Tuấn lạnh lùng hỏi một câu: "Mấy ngày? Nàng tiến cung mấy ngày rồi?"

"Năm... Năm ngày." Cảnh Thu nuốt một chút nước bọt, dè dặt lui về phía sau.

Cung Tuấn không để ý đến bàn tay đang chảy máu, ánh mắt lóe lên tia hung ác.

Năm ngày! Nàng đã tiến cung năm ngày!

Năm ngày! Đêm nào Cung Khánh cũng ngủ lại tẩm cung của nàng.

"Vương gia..." Cảnh Thu kinh ngạc nhìn máu trong tay Cung Tuấn đang trào ra, vội vàng kêu người đến băng bó cho Cung Tuấn.

Nhưng Cung Tuấn đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói hung tợn mà kiên định: "Chuẩn bị ngựa, tiến cung!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona