NTĐNN 61: Ta buộc phải dùng sức mạnh thôi!
Thuận vương phủ, Cảnh Thu canh giữ trước phòng của Cung Tuấn, không dám bước vào, cũng không dám bỏ đi.
Trong cung truyền đến tin tức, thái hậu hạ chỉ phong Luyến Nhi làm phi, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.
Hắn muốn phái người vào cung tìm hiểu tin tức, nhưng trong hoàng cung đột nhiên canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, kẻ nào muốn ra vào hoàng cung đều phải có lệnh bài của hoàng thượng. Vì vậy tình hình trong cung ra sao, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Tin tức Duẫn Nhi bất ngờ được phong làm phi là do công công đến báo, công công nói xong cũng liền đi ngay.
Còn Cung Tuấn sau khi ở trong cung trở về liền uống rượu say đến khi bất tỉnh.
Đã hai lần Cảnh Thu không nhịn được muốn tiến lên đánh thức hắn, vậy mà Cung Tuấn lại nổi điên đuổi hắn ra.
Hắn đi theo Cung Tuấn đã vài chục năm, chưa bao giờ thấy hắn có bộ dạng mất kiểm soát như vậy, xem ra, chủ nhân thực sự yêu Vương phi sâu đậm rồi.
Tiếc thay tạo hóa trêu người, Vương phi trong nháy đã thành Hoàng phi, gần nhau trong gang tấc mà cách xa vời vợi, cũng khó trách sao chủ nhân lại khổ sở như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc đau khổ, gần đây ở kinh thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều thương nhân, nhưng không phải người của bọn họ.
Cảnh Thu đang âm thầm tìm hiểu, phát hiện những người này đều có tuyệt kỹ, rất có thể là người của Thần Vực.
Người của Thần Vực trà trộn vào kinh thành, mục đích rất rõ ràng, có lẽ chỉ hai ngày nữa kinh thành sẽ xảy ra đại biến!
Nhưng Vương gia lại hết lần này tới lần khác uống say đến bất tỉnh, nên làm thế nào mới được a!
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc
"Nhị ca đâu? Gọi huynh ấy ra đây!" Cung Tiêu vẫn như trước đây, tùy tiện xông vào.
"Tiểu vương gia!" Cảnh Thu mừng rỡ ra đón Cung Tiêu.
"Giờ là lúc nào mà huynh ấy còn ngủ?" Cung Tiêu một cước đá văng cửa.
Cung Tuấn thực sự đã say.
Cung Tuấn lạnh lùng, kiêu ngạo của ngày trước giờ đang nằm vắt ngang trên giường lớn, quần áo xộc xệch, tóc mai rối bù, vẻ mặt mệt mỏi, trong tay còn nắm một bầu rượu rỗng.
"Đem nước đến giội cho huynh ấy tỉnh!" Cung Tiêu ra lệnh không chút do dự.
"Ào" một chậu nước lạnh đổ lên trên người Cung Tuấn, hắn không tỉnh.
Thêm một chậu nước lạnh hơn nữa. Cung Tuấn rốt cục cũng hơi nhúc nhích.
"Nhị ca, nhị ca, lửa cháy đến nơi rồi! Mau đứng lên!" Cung Tiêu nhảy lên giường lắc hắn.
Cung Tuấn gạt tay hắn ra, tiếp tục ngủ.
"Ta buộc phải dùng sức mạnh thôi!" Cung Tiêu nghiến răng nghiến lợi, nhảy xuống giường quay mặt về phía giường kêu to.
"Lâm Duẫn Nhi! Nha đầu chết tiệt kia, lão tử chém chết ngươi!"
Cuối cùng cũng có hiệu quả.
Cung Tuấn nấn ná một chút rồi ngồi dậy. Ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng quét quanh phòng một chút, nhưng không thấy bóng dáng nàng, hắn lại nằm xuống ngủ tiếp.
"Nhị ca! Huynh mà không dậy, Duẫn Nhi sẽ thật sự phải chết đó!" Cung Tiêu vừa kêu vừa lôi kéo cánh tay hắn, không để cho hắn lại n xuống.
Rõ ràng ba chữ Lâm Duẫn Nhi làm Cung Tuấn kích động, chỉ trong chốc lát hắn đã tỉnh táo, nụ cười chua chát hiện lên khóe môi.
Tiểu nha đầu...
Ngực đột nhiên dâng lên một ngụm máu nóng xông thẳng lên não nhưng lại bị hắn cố gắng nén lại.
"Nhị ca! Huynh tỉnh táo một chút đi, hiện giờ có rất nhiều người lạ xuất hiện ở kinh thành, cách kinh thành ba dặm, nơi nơi đều có cao thủ ẩn mình. Bây giờ bốn phía kinh thành đều không an toàn, huynh không thể trốn ở đây mà ngủ nữa!"
Cung Tuấn lười đáp lại, trực tiếp vung cánh tay lên đẩy Cung Tiêu.
Bị đẩy ngã xuống đất, Cung Tiêu nổi cáu hét lên: "Được rồi, được rồi! Huynh cứ ngủ đi! Đợi những người đó đánh vào kinh thành, đưa tiểu nha đầu của huynh đi cùng với bọn phản tặc! Đến lúc đó thử xem huynh còn ngủ được không!"
Cung Tiêu tức giận quay đầu bỏ đi.
"Tiểu vương gia ngài đi đâu vậy?" Cảnh Thu bước lên phía trước.
"Vào cung tìm đại ca." Cung Tiêu bực bội đáp lời.
Cuộc sống cải trang dân thường ở ngoài thành thật sướng hơn thần tiên, nhưng lâu lâu lại có người đến nhà xin ngủ nhờ hoặc xin mồi lửa.
Lúc đầu hắn không để ý, sau mới phát hiện ra những người này ai nấy đều có tuyệt kỹ, vì vậy hắn mới vội vàng vào thành.
Nào ngờ nhị ca mà hắn luôn tôn sùng ngày trước giờ đã biến thành một tên nghiện rượu!
Hắn tìm người hỏi thăm tình hình mới biết được thì ra trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn.
Lâm thừa tướng cáo ốm không vào triều, sản nghiệp của Lưu Hạo Nhiên bị niêm phong, Vương phi tiến cung trở thành hoàng phi. Ngọc Điệp biến thành Vương phi, cũng đã tiến cung.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn nhất định phải vào cung tìm hiểu cho rõ!
***
Trong điện Thái hậu, tiếng tụng kinh vang lên đều đều. Thái hậu ngồi trên nhuyễn tháp nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng tụng kinh. Ngọc Điệp ở bên cạnh đấm chân cho bà.
"Mẫu hậu." Ngọc Điệp chậm rãi mở miệng, giọng nói thật dịu dàng.
"Ừ?"
"Nhi thần có chỗ không hiểu, rõ ràng là mẫu hậu không thích Luyến Nhi. Vì sao lại đột nhiên..."
"Ai gia còn có lựa chọn nào sao! Con cũng thấy, hoàng thượng vì nữ nhân kia, đến ai gia cũng không xem ra gì!" Thái hậu thở dài một tiếng, vẫn như cũ nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Nhưng phong nàng ta làm phi cũng tốt. Làm phi tử, là người của hoàng thượng, cũng là người của hậu cung. Là người của hậu cung, cũng là người của ai gia. Con hiểu chưa?" Trong thanh âm của thái hậu mang theo vài phần sâu sắc.
Ngọc Điệp liền hiểu rõ, thì ra là thái hậu nương nương cố ý. Chỉ cần Duẫn Nhi trở thành phi, sau này có rất nhiều cơ hội để chỉnh nàng ta.
"Con đã hiểu rõ." Khóe môi Ngọc Điệp hơi cong lên.
"Thái hậu, tiểu vương gia đã vào cung rồi." Một ma ma thân cận của thái hậu đến bên tai nhẹ giọng nói.
Thái hậu gật đầu, im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy. Ngọc Điệp vội vàng dâng trà cho thái hậu.
Thái hậu lắc đầu: "Đem chén ngọc đựng canh tuyết nhĩ ai gia chuẩn bị đến đây, nhớ lấy cho Vương phi một chén."
"Vâng." Mama lên tiếng, vội vã lui ra.
"Tạ ơn mẫu hậu!" Ngọc Điệp nở nụ cười rạng rỡ.
Tiến cung lâu như vậy, ân sủng mà thái hậu dành cho ả càng ngày càng nhiều, không hề có chút ý xấu nào cả. Ngọc Điệp nghĩ, có lẽ do mình quá đa nghi chăng?
Từ một chén lớn chia ra thành hai chén canh tuyết nhĩ, thái hậu một chén, Ngọc Điệp một chén.
"Tạ ơn mẫu hậu ban thưởng."
Cùng Ngọc Điệp uống xong chén canh, thái hậu đưa tay vẫy Ngọc Điệp: "Đến đây, đến bên cạnh mẫu hậu nào."
"Vâng, thưa mẫu hậu." Ngọc Điệp tiến lên, ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
"Nha đầu a, ta thật sự thích con." Thái hậu vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Điệp, trong lời nói khen ngợi có chút xúc động, "Con biết nói chuyện, lại hiểu chuyện, làm việc có chừng mực lại rất thành thạo. Ai gia thật là không nỡ bỏ con."
Ngọc Điệp thắc mắc: "Mẫu hậu, người..."
Đột nhiên trong người quặn đau, chỉ trong nháy mắt Ngọc Điệp cảm nhận được toàn thân mình bủn rủn, ruột như bị ai xoắn chặt.
Trong canh có độc!
Tại sao có thể như vậy?.
Ngọc Điệp tròn mắt chăm chăm nhìn thái hậu: "Vì sao? ...Rõ ràng..."
Thái hậu từ từ đúng dậy, nhẹ nhàng bước vài bước: "Thật ra, dù biết rõ ngươi là giả, ai gia cũng không định đối với ngươi như thế. Thêm một con chó bên cạnh cũng không có hại gì"
Con chó...
Thì ra từ trước tới nay trong lòng thái hậu, ả chỉ bằng một con chó!
"Muốn trách, ngươi nên trách A Tiêu. A Tiêu tiến cung, nó sẽ nhận ra ngươi. Nó sẽ không che giấu giúp ngươi như A Khánh đâu."
"Con người A Tiêu luôn tùy tiện, lỡ nó không cẩn thận nói lộ ra ngoài, còn gì là uy nghi của hoàng gia. Hơn nữa chuyện này cũng đã đến lúc kết thúc rồi." Thái hậu chậm rãi xoay người.
"Người đã biết rồi?" Ngọc Điệp ôm phần bụng đang đau nhức, nói không ra lời.
Thái hậu cao ngạo cười cười: "Có chuyện gì mà qua được mắt ai gia?"
Thực ra lúc Ngọc Điệp mới tiến cung, bà cũng đã có chút nghi ngờ.
Đang lúc tình hình thế này, Cung Tuấn sao có thể dễ dàng đồng ý như thế? Biết rõ Vương phi tiến cung sẽ trở thành con tin, nhưng hắn lại không chút do dự để nàng ta vào. Nói cách khác, vị Vương phi này không hề quan trọng đối với hắn.
Bà nghe nói Cung Khánh từng vì Duẫn Nhi mà đánh nhau với Cung Tuấn.
Thế nhưng bây giờ, hai người ấy đều lạnh nhạt với Ngọc Điệp. Trong khi đó, vào đêm Cung Tuấn tiến cung, có thể thấy rõ hắn đặt hết tâm hồn vào Thanh Loan điện.
Cho nên bà có thể kết luận, Vương phi ở bên cạnh bà là giả, mà người ở trong Thanh Loan điện mới là thật.
Lúc nhìn thấy Duẫn Nhi, bà càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là chính xác.
Chiếc vòng ngọc trên tay Duẫn Nhi, trong thiên hạ chỉ có duy nhất một cái. Lúc nàng rời cung, chính tay bà đã đeo cho nàng.
"Tôi không hiểu." Ngọc Điệp không thể ngờ, một chiếc vòng ngọc nho nhỏ có thể đẩy ả từ trên cao rớt xuống vực thẳm.
"Ngươi không cần biết." Thái hậu thản nhiên xoay người nhìn Ngọc Điệp.
"Ngươi chỉ cần biết, Cung Tuấn biết rõ đưa ngươi tiến cung là đem ngươi đẩy vào hố lửa, nhưng hắn vẫn cố tình làm như vậy, hắn muốn nhìn ngươi chết!
Là Cung Tuấn muốn ngươi chết, không phải ai gia! Người ai gia muốn giết không phải là ngươi, là do ngươi tự dẫn xác tới!"
Trong lòng Ngọc Điệp tràn đầy đau xót, đúng là Cung Tuấn bảo ả đến.
Thái hậu dáng vẻ đắc thắng nhìn Ngọc Điệp, có vài lời, bà không cần phải giải thích việc mình làm với bất kỳ ai.
Nếu Duẫn Nhi thật đã ở trong cung, như vậy kẻ giả danh này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhưng Ngọc Điệp này lừa đảo thủ đoạn thật tinh vi, ả đang ở hậu cung, vậy mà có bản lĩnh khiến Lâm thừa tướng ở trước mặt thừa nhận ả, ngay cả Cung Khánh cũng không vạch trần ả.
Nữ nhân nguy hiểm này, giữ lại sẽ là tai họa!
Nhưng trước giờ bà làm việc gì cũng đều chừa lại đường lui, những lời này, bà sẽ không nói ra.
"Giờ ngươi đã hiểu chưa? Người muốn ngươi chết không phải là ai gia, mà là Cung Tuấn! Người muốn mạng của ngươi cũng không phải ai gia, mà là Duẫn Nhi thật sự!"
Trên mặt thái hậu có vẻ bí hiểm, điều bà muốn chính là để cho nữ nhân này hận Cung Tuấn, cho dù ả ta chết, cũng phải để cho ả mang theo oán hận đối với Cung Tuấn mà chết!
"Người đâu, cho cô ta uống thuốc!" Thái hậu vẫy tay, có mấy người thị vệ bưng chén thuốc đi tới.
"Bà... Bà muốn làm gì?" Toàn thân Ngọc Điệp không còn chút sức lực, ả cố gắng lùi về phía sau, đáng tiếc phía sau là bức tường.
"Ta chỉ muốn mượn bào thai trong bụng ngươi dùng một lát." Thái hậu cười hết sức lạnh lùng.
"Không... Đừng......" Ngọc Điệp thét lên chói tai, lùi về phía sau, bọn thị vệ tiến lên kéo Ngọc Điệp, ép ả uống thuốc.
Bụng đau đớn dữ dội, hai má bị bóp vào rất đau khiến Ngọc Điệp bất lực mồm kêu cứu, thế nhưng miệng vừa hé ra liền bị chén thuốc nóng có mùi nồng nặc đổ vào trong họng.
Đừng ----- Ngọc Điệp liều mạng giãy giụa, Cung Tuấn, Duẫn Nhi hai người các ngươi đều đáng chết! Đều đáng chết!
Đúng lúc này, từ ngoài cửa sổ cợt xuất hiện một bóng đen tiến đến, tay cầm trường kiếm, chỉ vài đường kiếm đã giải quyết xong mấy người thị vệ, ôm lấy Ngọc Điệp, phi thân qua cửa sổ chạy thoát ra ngoài.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Lúc mọi người sực tỉnh thì hình bóng Ngọc Điệp đã không còn.
"Người đâu! Đuổi theo!" Thái hậu giận dữ. Trong hậu cung lại có thể có cao thủ như vậy ẩn nấp.
"Chờ một chút!" Thái hậu đột nhiên mở miệng, chỉ do dự chốc lát rồi chậm rãi nói: "Đuổi theo, tìm cho được ả, nhưng đừng để ai biết. Tìm được thì nhớ bám theo xem ả giở trò gì!"
"Vâng!" Bọn thị vệ lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Nhìn Ngọc Điệp trốn thoát, thái hậu không chút kinh hoảng. Tuy rằng Ngọc Điệp hận bà, nhưng ả càng hận Duẫn Nhi.
Vì vậy bà không nóng nảy. Có lẽ, lúc Ngọc Điệp bị ép đến đường cùng còn có thể lợi dụng được ả.
Cung Tiêu xông thẳng vào ngự thư phòng: "Đại ca!"
"A Tiêu?" Cung Khánh buông tấu chương trong tay, đứng dậy đón chào. Đối với tiểu đệ này, hắn vẫn luôn yêu quý.
"Nghe nói đệ đã cải trang rời khỏi kinh thành, sao lại đột nhiên quay về?"
"Lúc này mà đại ca còn bình tĩnh ngồi đây được sao?" Cung Tiêu không nói chuyện phiếm, vội đem tất cả chuyện xảy ra bên ngoài thành kể hết cho hắn.
Cung Khánh nhíu mày: "Chuyện này, trẫm đã nghe nói."
"Vậy thì sao? Đại ca, huynh dự định xử lý thế nào?" hắn còn có vẻ gấp gáp hơn cả Cung Khánh.
"Yên tâm đi, trẫm đã dặn dò xuống dưới, trong hoàng cung nếu không có thủ dụ của trẫm, không ai được tự ý ra vào. Xung quanh kinh thành đều được trẫm cho tăng thêm người bảo vệ. Chỉ cần có chút biến động, trầm sẽ là người biết trước tiên."
Cung Tiêu gật đầu: "Lâm thừa tướng cáo ốm không vào triều, sản nghiệp của Lưu gia thì bị niêm phong, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cung Khánh nói vắn tắt mọi chuyện cho hắn biết.
Cung Tiêu do dự một chút: "Vậy chuyện của Duẫn Nhi là thế nào?"
Trên mặt Cung Khánh hiện lên một tia dịu dàng: "Vài ngày nữa nàng ấy sẽ là hoàng phi của trẫm. Trẫm cũng biết để nàng ấy làm hoàng phi là thiệt thòi cho nàng ấy, nhưng việc mẫu hậu chấp nhận cho nàng ấy làm hoàng phi đã là một tiến bộ rất lớn rồi. Đợi mọi chuyện êm xuôi, trẫm sẽ phong nàng ấy làm hoàng hậu."
"Chuyện đệ muốn hỏi không phải chuyện này!" hắn sốt ruột, "Nàng ấy là người của nhị ca, tại sao lại..."
"Đã không phải nữa rồi."
"...." Cung Tiêu cũng biết, hai người ca ca từng vì Duẫn Nhi mà đánh nhau, thế nhưng thật không ngờ chuyện lại thành ra như vậy a!
"Nàng ấy không phải là Lâm Duẫn Nhi, mà là Luyến Nhi, đệ sẽ sớm được gặp nàng ấy thôi, vì vậy đệ phải chuẩn bị tâm lý.
Trẫm không muốn đến lúc đó có chuyện không vui xảy ra. Giờ nàng ấy đang mang thai, sức khỏe rất quan trọng." Trong giọng nói dịu dàng của Cung Khánh lại mang theo sự đe dọa.
"Mang thai? Là của ai?" Cung Tiêu mở to mắt.
Cung Khánh không đáp.
"Là của nhị ca!" Cung Tiêu thử đoán, nhưng nhìn sắc mặt Cung Khánh, hắn càng khẳng định câu trả lời mình vừa nói.
"Là ai không quan trọng, quan trọng đó là con của nàng ấy." Cung Khánh hơi cong môi, hắn chỉ cần nàng chịu ở lại bên cạnh hắn, có đứa bé cũng không sao.
"Đại ca, huynh điên rồi!" Cung Tiêu lắc đầu tỏ vẻ không thể chấp nhận được.
"Trẫm không có điên, trẫm chỉ cảm thấy không có nàng ấy, cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa. Đệ hiểu không? Nếu như không vì Duẫn Nhi, trẫm đã không nắm giữ ngôi vị hoàng đế này." Trong lòng hắn dâng lên một cỗ xúc động.
"Có ý gì?" Cung Tiêu thấy hình như mình đã bỏ lỡ nhiều trò vui.
"Trước đây, trẫm nhìn Duẫn Nhi bị Ngọc Điệp bắt nạt, A Tuấn lại không tin tưởng nàng ấy, nhiều lần hiểu lầm nàng.
Trẫm rất muốn bảo vệ nàng, nhưng trẫm không có quyền lực. Bây giờ đã khác rồi, trẫm có thể công khai bảo vệ nàng, không để cho nàng bị bất kỳ ai làm hại.
Chỉ cần nàng ấy vui, trẫm có thể vì nàng ấy làm mọi chuyện!" Khuôn mặt hắn đầy vẻ dịu dàng, hạnh phúc.
"Đại ca, huynh nói những lời này nghe thật buồn nôn quá." Cung Tiêu thở dài, đại ca điên đến mức không có thuốc nào cứu được nữa rồi.
Bên ngoài cửa, Duẫn Nhi cảm động, đôi mắt mơ màng đẫm lệ.
Thái hậu đã ban ý chỉ, chuyện đồng ý cho nàng làm phi vốn không thể thay đổi được. Nhưng trong lòng nàng, nàng không thể nào tin chuyện này là sự thật.
Cho nên nàng mới đến tìm Cung Khánh để chào từ biệt. Không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện này.
A Khánh ơi A Khánh, huynh luôn lặng lẽ làm mọi việc vì ta, nhưng ta lại không có gì để báo đáp lại ân tình này của huynh. Thậm chí, ngay cả việc ở lại hoàng cung ta cũng không làm đưực.
Ngoài việc đau lòng, nàng nghĩ tới việc Cung Tiêu đã nói. Xung quanh kinh thành có rất nhiều người lạ tới? Chẳng lẽ tiểu sư phụ đã bắt đầu ra tay.
Duẫn Nhi lặng lẽ xoay người rời đi.
Nàng đã từng Cung Khánh, hỏi hắn muốn làm một hoàng đế như thế nào.
Cung Khánh nói, hắn muốn cho đất nước giàu mạnh, người dân có cuộc sống ổn định, đi đường không sợ mất của, khắp đất nước không có ăn xin.
Nàng tin Cung Khánh sẽ là một vị vua tốt. Nhưng tiểu sư phụ...
Đang lúc Duẫn Nhi thất thần, một người mặc đồ đen đột nhiên xông đến. Nàng theo bản năng lắc mình tránh được.
"Ngươi là ai?" nàng quan sát hắc y nhân trước mặt, là nàng ta?! Hắc y nhân này là người lần trước hại nàng ngã xuống núi!
Hắc y nhân vẫn không lên tiếng, giơ kiếm lao về phía nàng đâm liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro