NTĐNN 62: Ta không phải vương phi
Võ công của hắc y nhân căn bản cao hơn Duẫn Nhi, chiêu nào chiêu nấy đều như muốn lấy mạng.
Nàng chỉ có thể chống đỡ mà không có một cơ hội phản công nào. Đúng lúc này, thân ảnh Cung Khánh đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt nàng, đỡ cho nàng một kiếm chí mạng
Cùng lúc Cung Tiêu cũng ra tay, thị vệ trong cung ầm ập kéo đến, vây quanh hắc y nhân.
Hắc y nhân thấy sẽ bị bắt, ánh mắt trầm xuống, nuốt độc tự tử. Cung Khánh giận dữ tiến lên giật khăn che mặt, một khuôn mặt nữ nhân. Bởi vì trúng độc nên khuôn đầu bắt đầu trở nên xanh đen.
Duẫn Nhi không dám nhìn, quay đầu đi, bỗng nghe thấy Cung Tiêu thét lên kinh hãi:
"Đại ca, huynh bị thương!"
Nàng kinh hãi, quả nhiên, trên cánh tay Cung Khánh có một vết thương dài, miệng vết thương đang chảy ra ngoài máu đen.
Trên kiếm có độc.
Tẩm cung hoàng đế đã hoàn toàn rối loạn, tất cả ngự y đều tập trung quanh giường Cung Khánh, thể hiện hết bản lĩnh chữa thương.
Thái hậu lau nước mắt đứng bên cạnh: "Lập tức tìm ra người đứng phía sau sai khiến! Ai gia muốn tru di cửu tộc kẻ đó, lấy cái chết tạ tội!"
"Vâng!"
Duẫn Nhi trong lòng biết kẻ đứng sau là Ngọc Điệp, nhưng một câu "tru di cửu tộc" của thái hậu làm cho nàng không dám mở miệng.
Ngọc Điệp bây giờ là Vương phi, nếu như khai ra Ngọc Điệp, cuối cùng nhất định sẽ liên lụy đến Cung Tuấn. Làm không tốt có khi ngay cả mình cũng bị liên lụy.
Hơn nữa, trước kia Ngọc Điệp là người luôn bên cạnh thái hậu như hình với bóng, hiện tại, rõ ràng Ngọc Điệp đã mất tích. Chẳng lẽ bên kia Ngọc Điệp đã xảy ra chuyện gì?
Nàng trong lòng còn đang suy đoán, mà Cung Khánh hơi thở mong manh. Đây là loại độc cả thái y đều thúc thủ vô sách.
"Để ta xem." Duẫn Nhi tiến lên tự mình bắt mạch cho hoàng thượng, hoàng thượng mạch đập hỗn loạn, xác thực đây không phải là độc bình thường, xem ra, cần nhị sư phụ của nàng ra tay.
Nhưng là nhị sư phụ nhiều năm qua không màng thế sự, càng không muốn kết giao với người quyền quý, nếu như dùng uy quyền hoàng đế để mời, chỉ sợ đánh chết nhị sư phụ cũng không chịu vào cung. Chỉ có thể dùng tình cảm cá nhân.
"Tiểu nữ có thể cứu hoàng thượng, nhưng cũng phải cần thái hậu ân chuẩn cho tiểu nữ xuất cung một chuyến. Hơn nữa không cho phép bất kỳ người nào theo dõi." nàng đưa ra điều kiện.
"Chuẩn! Ngươi lập tức xuất cung! Nếu như giờ Mùi ngươi không hồi cung, ai gia lật ba tấc đất cũng phải tìm ra ngơi đem bầm thây vạn đoạn!" Thái hậu lập tức hạ lệnh.
Thái hậu nói xong, tiến lên một bước nói khẽ bên tai nàng: "Ai gia biết rõ ngươi là ai, nếu như ngươi dám giở trò bịp bợm, ai gia sẽ làm cho cả nhà ngươi chôn cùng."
Lời thái hậu nói làm cho Duẫn Nhi lập tức hiểu, Ngọc Điệp quả nhiên đã có chuyện.
"Xin Thái hậu yên tâm, hoàng thượng đối với tiểu nữ ân trọng như núi, tiểu nữ tuyệt đối sẽ không đứng nhìn người gặp chuyện không may.
Huống chi, hoàng thượng vì tiểu nữ nên mới bị thương, cho dù muốn dùng mạng của tiểu nữ, tiểu nữ cũng không một câu oán hận. Trước giờ Mùi, tiểu nữ nhất định sẽ trở về." Duẫn Nhi nói xong lập tức xuất cung.
Thái hậu cùng cả điện quần thần đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn theo nàng, lúc này toàn bộ ngự y đều bó tay chịu chết, còn có ai có thể cứu hoàng thượng đây?
Duẫn Nhi vội vàng xuất cung, thuận lợi tìm được nhị sư phụ, đem sự tình đại khái từ đầu đến đuôi nói ra.
Giang Bất Nhị sau khi nghe xong, cũng không lập tức trả lời, chỉ là tiếp tục yên lặng thu thập dược liệu của mình.
"Nhị sư phụ, van cầu người cứu hắn! Tốt xấu gì hắn cũng là vì con mới có thể bị trúng độc." nàng lẽo đẽo lải nhải theo sau Giang Bất Nhị, không đạt được mục đích không dừng lại.
Giang Bất Nhị im lặng không lên tiếng, Duẫn Nhi cướp lấy dược liệu trong tay hắn.
"Người mà không đồng ý, con sẽ ở đây làm phiền người đến chết!"
"Sắp làm mẹ con người ta rồi mà còn không đứng đắn vậy sao!" Giang Bất Nhị khó chịu, đoạt lại dược trong tay nàng.
"Hả? Người không cần bắt mạch mà có thể nhìn ra được?" Duẫn Nhi kinh ngạc.
Giang Bất Nhị không thèm trả lời câu hỏi nhàm chán như vậy của nàng.
"Nhị sư phụ! Con xin người đó, coi như là giúp bằng hữu của con vậy được không?" nàng lôi kéo Giang Bất Nhị, người ta làm việc.
"Vị bằng hữu này của ngươi địa vị quá lớn, ta không quản được."" Vào cung tức là sẽ lộ ra thân phận, lộ ra địa vị, thời gian thanh nhàn của hắn như hiện giờ sẽ không còn nữa.
"Sư phụ"
"Đi ra ngoài!" Giang Bất Nhị không thèm đáp lại nàng, trực tiếp đem nàng đuổi ra ngoài.
"Ta sẽ không đi. Con nên từ bỏ đi!"
"Nhị sư phụ! Nhị sư phụ mở cửa ra!" Duẫn Nhi dùng sức đập vào ván cửa, đáng tiếc không có người trả lời nàng.
Nàng kêu nửa ngày, không có người mở cửa cho lại đưa đến một vài người không muốn gặp.
"Vương phi." Cảnh Thu mang theo người xuất hiện sau lưng nàng.
"Ngươi? Ta không phải là Vương phi. Đi đi." nàng phủ nhận.
"Vương phi, xin người theo chúng tiểu nhân hồi phủ." Cảnh Thu cầu xin.
"Ta tại sao phải trở về, ta biết các ngươi sao? Các ngươi nhận nhầm người à?" Duẫn Nhi vung tay rời đi.
"Xin đắc tội." Cảnh Thu vung tay lên, vài tên thị vệ xông lên, nàng đang mang thai, chiêu thức đánh ra có hạn, khắp nơi lại có người.
Còn đối phương lại không bắt được nàng không bỏ qua, cuối cùng là Cảnh Thu thần không biết điểm huyệt nàng.
"Vương phi, đắc tội." Cảnh Thu dứt lời, một cỗ kiệu nhanh chóng tiến lại, Cảnh Thu đem nàng nhét vào trong kiệu, cỗ kiệu nhanh chóng rời đi.
Cỗ kiệu một đường chạy như bay đến Thuận Vương phủ.
"Vương phi, người xem Vương gia!" Cảnh Thu đem nàng đưa vào trong phòng, lúc này mới cởi bỏ huyệt đạo của nàng, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Hắn cũng không có biện pháp, Cung Tuấn suốt ngày say xỉn, chẳng màng chuyện gì. Nhưng mà kinh thành sắp tới có đại sự phát sinh, vương gia không thể cứ suốt ngày như vậy được!
Duẫn Nhi vốn định đập cửa chửi bậy, nhưng ánh mắt lại bị người đang nằm ngang trên giường hấp hẫn.
Cung Tuấn duệ khí lỗi lạc trước đây, hiện tại tay nắm lấy bầu rượu nằm vắt ngang trên giường lớn, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, có vẻ hắn rất chán chường. Trên mặt trơn bóng trước kia giờ lún phún đầy râu.
Hắn thật là Cung Tuấn ư? Nàng không thể không tiến lại gần.
Lông mày kiếm trong giấc ngủ nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, lại như đang ở trong mộng nhưng không thể bình yên.
Phong thái tuấn dật trên khuôn mặt vì men say mà trở nên ủ rũ, lại có chút nhợt nhạt.
Sao hắn lại biến thành thế này?
Không phải là giả vờ đấy chứ? Duẫn Nhi đẩy đẩy hắn, Cung Tuấn không phản ứng.
Ngoài cửa sổ, Cảnh Thu kể:
"Vương phi, thuộc hạ cũng bất đắc dĩ cả thôi. Từ sau hôm tiến cung trở về, Vương gia liền trở nên như vậy. Vương gia rời kinh năm ngày, không ngủ không nghỉ, trở lại trong phủ vừa nghe được tin người tiến cung, liền vội vàng vào cung. Không ngờ rằng.."
"Thuộc hạ vừa mới mạo phạm Vương phi, thỉnh vương phi thứ lỗi, nhưng mà bây giờ không giống trước kia, bên trong kinh thành nguy cơ tứ phía, Vương gia lại không có chí tiến thủ như thế này, thuộc hạ thật sự không còn cách nào khác, mới phải mời vương phi trở về. Xin vương phi nể tình thâm ý trọng của vương gia đối với vương phi mà khuyên nhủ người."
Hắn rời kinh năm ngày? Không ngủ không nghỉ? Về cung lập tức tiến cung tìm nàng?
"Vương phi, đến giờ người vẫn chưa rõ sao? Nếu như người vương gia quan tâm là Ngọc Điệp, vậy tại sao khi tiến cung lại không đến thăm Ngọc Điệp một lần. Thuộc hạ biết, những lời này của thuộc hạ nói ra quá đường đột, nhưng mà thuộc hạ thật sự không chịu được nữa."
"Thuộc hạ đi theo chủ tử bao năm nay, chưa bao giờ thấy chủ tử có dáng vẻ như vậy. Thuộc hạ thật sự không đành lòng, huống chi chủ tử cũng từng nói kinh thành vài ngày nữa sẽ có họa lớn. Thuộc hạ thật sự không còn cách nào khác mới mời vương phi trở về."
"Vương phi, chủ tử cho Ngọc Điệp tiến cung thay người, người có biết tại sao không?"
Duẫn Nhi mím môi không nói.
"Bởi vì chủ tử biết rõ, trong cung có người có ý đồ xấu với người. Chủ tử thà rằng, để người tạm thời rời đi, chứ không muốn người chịu bất kỳ thương tổn nào."
"Thuộc hạ đã nói xong, vương phi muốn đi hay ở, xin cứ tự nhiên, người muốn làm gì cũng được, thuộc hạ cũng sẽ không ngăn người rời đi nữa".
Cảnh Thu dứt lời liền cho đám người vây quanh phòng ngủ rời đi. Tất cả lại yên tĩnh trở lại.
Duẫn Nhi muốn rời đi, thực sự muốn rời đi. Nhìn thấy bộ dáng chán chường của hắn, trong lòng nàng nhói đau từng cơn. Hắn thật sự quan tâm nàng sao?
Nàng không kìm được lòng, lại gần xoa lên khuôn mặt đầy râu của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ hết cái này đến cái khác.
Tại kinh thành, ít ngày nữa sẽ có thay đổi lớn, là muốn nói tiểu sư phụ ít ngày nữa sẽ dụng binh sao?
Cung Tuấn rời khỏi kinh thành năm ngày không ngủ không nghỉ, chính là vì chuyện này sao? Vì sao hắn không thương lượng chuyện này với nàng.
Trong hoàng cung, rốt cục là ai muốn gây bất lợi cho hắn? Ai lại có quyền lực lớn gây thương tổn tới hắn như vậy?
Cho đến bây giờ nàng vẫn nghi ngờ, rốt cuộc là tại sao Cung Tuấn lại phải giả bệnh? Chẳng lẽ là có liên quan đối với người trong cung kia?
Người này rốt cuộc là ai??
Hoàng đế đã thay đổi, như vậy thì rốt cuộc là ai, cả khi tiên đế lẫn Cung Khánh tại vị đều có ảnh hưởng lớn?
Chẳng lẽ là... Thái hậu?
Nàng nhớ rõ Cung Tuấn từng nói đừng đem thái hậu xem là người tốt. Xem ra không sai, Thái hậu vẫn muốn đối phó với hắn, tại sao?
Nàng còn đang nghĩ liên miên, người say trên giường đang trong mộng lại ngửi thấy một mùi hương đã lâu không thấy.
Đây là mùi hương của tiểu nha đầu kia. Chẳng lẽ, cuối cùng ở trong mộng hắn có thể nhìn thấy tiểu nha đầu kia sao?
Cung Tuấn đột nhiên bật dậy, hướng lại gần mùi hương kia, mùi thơm vừa chân thật vừa mờ ảo vương vấn quanh chóp mũi, hắn đột nhiên vươn tay tóm lấy thân thể mềm mại, tựa hồ sợ nàng sẽ biến mất tức thì, đem thân thể nàng kéo vào lòng ôm chặt không buông.
"Làm gì, làm gì! Thả ta ra!" Duẫn Nhi dùng hết sức muốn thoát khỏi tay hắn, nào biết nàng càng giãy dụa, Cung Tuấn càng ôm chặt hơn, cho đến khi nàng thật sự thở không được, không biết làm sao.
"Tên biến thái, ngươi mà không buông ra ta cắn chết ngươi đó." nàng hung dữ mắng.
"Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu." Không biết thần trí của hắn có thanh tỉnh hay không, hắn thấp giọng lẩm bẩm bên tai của nàng, thập phần rõ ràng.
Nhưng mà ánh mắt của hắn lại mê man, tựa hồ đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó.
"Cung Tuấn, đứng dậy cho ta." nàng phát hiện mình rất bi thảm trở thành cái chăn nằm dưới hắn.
Đúng, là mùi hương này.
Cung Tuấn nửa tỉnh nửa say chăm chú ôm chặt thân ảnh phía dưới, mạnh mẽ cúi đầu, ngậm chặt đôi môi mềm mại quen thuộc.
Duẫn Nhi đang muốn hô to biến thái, nào biết bị chặn miệng như vậy.
Vì vậy, củi khô gặp lửa nóng, cháy phừng phừng.
Đầu lưỡi hắn cấp tốc tìm kiếm khát vọng ngọt ngào của hắn, thế công ngày càng mãnh liệt.
Bàn tay không hề nhàn rỗi, trong nháy mắt chui vào trong vạt áo của nàng, vuốt ve da thịt mềm mại nhung nhớ đã lâu.
Duẫn Nhi bị hắn khuấy động khiến cho đầu óc choáng váng, không hiểu người này thế nào mà liều chết như vậy!
Muốn đẩy hắn ra nhưng thân thể mềm mại bất đắc dĩ không nghe sai khiến. Bàn tay nhỏ bé tê dại, không còn chút sức lực nào.
Râu của hắn đâm vào làm nàng có chút đau, nhưng mà cũng đem lại một cảm giác khác làm cho thân thể nàng tránh không được run rẩy.
"Duẫn Nhi... Duẫn Nhi của ta...." hắn cắn cắn vành tai nàng thấp giọng lẩm bẩm.
Giọng nói kia, như là từ chín tầng mây đột nhiên hạ xuống luồn lách vào nội tâm của nàng, dễ dàng mở cánh cửa luồn đóng chặt lòng nàng.
Cung Tuấn gọi nàng thân thiết, ấm áp như thế. Trên đời chỉ từng có hai người gọi nàng như vậy, một người là mẫu thân, người còn lại chính là tiểu sư phụ.
Nhưng mà...
Tiểu sư phụ không đơn thuần như nàng nghĩ, lý tưởng của tiểu sư phụ quá rộng lớn, lớn đến nỗi nàng không thể nào tiếp nhận được.
Hơn nữa trong giấc mộng mỗi đêm của nàng, người nàng nhìn thấy không còn là tiểu sư phụ nữa.
Khi ngửi thấy hương vị khoan khoái nàng không còn nghĩ đến tiểu sư phụ đầu tiên nữa.
Là nàng đã thay đổi hay tiểu sư phụ thay đổi?
Duẫn Nhi trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót.
A Tuấn, ngươi thực sự yêu ta sao? Hạo Nhiên nói ta yêu ngươi, Cung Khánh nói, trong lòng ta chỉ có ngươi. Vậy còn ngươi, ngươi có yêu ta không?
"Duẫn Nhi....." hắn không biết từ lúc nào, đã bỏ đi quần áo của hai người, ôm nàng thật chặt, đột nhiên hạ xuống, đem lửa nóng đưa vào trong nàng, cấp bách hướng tới.
Kìm không được gầm nhẹ một tiếng, hắn bắt đầu điên cuồng tham lam đòi hỏi. Như thể là đã chờ đợi rất lâu rồi, hắn mỗi lần tấn công đều đem hết sức khám phá.
Tiểu Duẫn Nhi, có phải chỉ có ở trong mơ ta mới có thể nhìn thấy nàng. Có phải chỉ có ở trong mơ, ta mới có thể một lần nữa tìm được nàng? Nếu như chỉ là một giấc mơ, cho dù chỉ là mơ, ta cũng muốn có nàng!
Không chịu nổi sự điên cuồng đòi hỏi của hắn, Duẫn Nhi toàn thân run rẩy, không còn sức lực bám lấy cổ hắn. Từng đợt sóng đổ ập tới, bất ngờ thét chói tai.
Cũng chỉ có tại thời khắc này, nàng mới hiểu ra, hóa ra người được đặt tận sâu đáy lòng nàng là Cung Tuấn.
Hạo Nhiên nói đúng, kỳ thật tất cả mọi người đều thấy được, Hạo Nhiên, Cung Khánh, bọn họ đều nhìn ra được lòng của nàng, nhưng sao nàng lại là người biết sau vậy?
Trong lòng Cung Tuấn, thật sự chỉ có nàng sao?
Hắn vì nàng mới uống rượu? Thật như vậy sao?
"A Tuấn, chàng yêu ta không?". Nàng cắn môi, cất tiếng hỏi.
"Yêu, Tiểu Duẫn Nhi của ta, ta chỉ yêu duy nhất mình nàng." hắn đè thấp giọng thề thốt, "Duẫn Nhi, ta yêu nàng.
Câu cuối hắn nói làm cho nước mắt dồn nén đã lâu của nàng trào ra.
A Tuấn, A Tuấn, bất luận chàng nói thật lòng hay chỉ là nói trong lúc say, ta vẫn tin.
Trong phòng một mảnh xuân sắc động lòng người.
Cho đến lâu sau đó, Cung Tuấn rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, đem tình yêu mãnh liệt của mình bắn sâu vào trong cơ thể nàng. Sau đó, nghiêng đầu, ngủ.
Hắn thật sự rất mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro