NTĐNN 64: Duẫn Nhi, theo ta đi

Đúng lúc thấy một kiếm của Ngọc Điệp sắp đâm tới, một thân ảnh phiêu dật đột nhiên từ không trung hiện ra, nhẹ nhàng đánh bật mũi kiếm của Ngọc Điệp, đồng thời vươn cánh tay giúp Duẫn Nhi tránh một kiếm trí mạng.

"Tiểu sư phụ!" nàng kêu một tiếng vui mừng.

"Nàng không làm sao chứ?" Giọng tiểu sư phụ dịu dàng như làn gió khiến nàng trong chốc lát an tâm, nhưng nghĩ đến Tiêu Chiến có thể liên quan đến việc kia, lòng nàng lại nặng trĩu.

Nhìn ánh sáng trong mắt nàng bỗng chốc phụt tắt, lòng hắn cũng nặng nề rơi vào vực sâu.

"Sư huynh?" Ngọc Điệp ngạc nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt hận thù đột nhiên tăng.

"Vì sao các người ai cũng đều che chở cho nha đầu này, ta chỉ muốn tìm được người đàn ông yêu thương ta, cho dù là ta đánh bạc số mệnh, nhưng sao cuối cùng không chiếm được gì, vì sao hả?"

"Tiểu Điệp, cưỡng cầu vô phúc, đạo lý này sư huynh đã sớm nói với ngươi. Đáng tiếc ngươi tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu ra."

Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh lùng không gợn sóng làm cho trái tim Ngọc Điệp từng đợt băng giá.

"Đúng, ta không hiểu, ta chỉ biết rằng việc là do người, nếu như không phải nàng ta xuất hiện, ta cũng đã sớm chiếm được rồi." Ngọc Điệp chĩa mũi kiếm về phía Duẫn Nhi. Cánh tay Tiêu Chiến vô thức siết chặt.

"Không phải là của mình, có cầu cũng không được. Cho dù không có Duẫn Nhi, ngươi cũng vẫn không chiếm được. Ngươi cho rằng Cung Tuấn thật sự yêu ngươi ư? Hắn ta chẳng qua thiếu một người bên cạnh có thể tin cậy được thôi."

Vì để cho Ngọc Điệp hết hy vọng, Tiêu Chiến chậm rãi nói: "Cung Tuấn từ nhỏ đã không còn mẫu thân, ở cái nơi hoàng cung người lừa ta gạt mà lớn lên, ngay cả người phụ thân thân nhất cũng không thể bảo vệ hắn.

Cho nên, hắn chỉ có thể giả bệnh rời khỏi kinh thành. Dùng tính mạng và trí tuệ của mình trên chiến trường giành được khoảng trời cho riêng mình.Có thể nói, Cung Tuấn được như ngày hôm nay, đều là dùng chính tính mạng của hắn đổi lấy."

"Đúng lúc đó, hắn gặp ngươi. Người hắn cần không phải là ngươi mà là một người có thể trao cho hắn cả tính mạng. Cho dù bấy giờ không phải là ngươi mà là bất kỳ ai khác, kết quả cũng giống nhau mà thôi."

"Không... không thể nào!" Ngọc Điệp một lần nữa phát điên.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Đến tận giờ ngươi còn chưa hết hy vọng ư. Ngọc Điệp, lời ta đã nói đến thế, Cung Tuấn yêu hay không yêu ngươi, trong lòng ngươi là người hiểu rõ nhất.

Nhưng là ta hy vọng ngươi hiểu rằng, Duẫn Nhi xuất hiện chỉ là một sự trùng hợp, nàng cho tới tận giờ cũng không muốn tranh đoạt gì với ngươi, nếu không cũng không mạo hiểm tới Hàn đàm Linh Sơn tìm giải dược cho ngươi. Là nàng cứu ngươi."

"Ta không cần! Ta không cần nàng cứu!" Ngọc Điệp thét chói tai, run rẩy.

Ngươi đúng là không cần, trong mắt của ngươi chỉ có chứa hận thù, nể tình sư phụ, ta bỏ qua cho ngươi, ngươi đi đi.

Đi được càng xa càng tốt, không cần lại phải làm tổn thương Duẫn Nhi, nếu không, không chỉ có Cung Khánh không tha cho ngươi, mà ngay cả mọi người của Thần Vực, cũng sẽ không tha cho ngươi, vấn đề này, ngươi tự mình suy nghĩ kỹ đi."

Từng lời của Tiêu Chiến như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim Ngọc Điệp, kiếm trong tay nàng rơi xuống đất keng một tiếng, thất thần đi về phía cửa chính.

Nàng không phải là đối thủ của Tiêu Chiến, ở lại đây chỉ nhận thêm thương hại mà thôi.

Hình dáng cô đơn từ từ đi đến cạnh cửa, chần chừ một chút rồi phi thân biến mất vào trong màn đêm.

"Duẫn Nhi..." hắn cúi đầu nhìn nàng, lại thấy nàng đang ngồi xổm xem xét Cung Khánh: "A Khánh, A Khánh, ngươi bị sao đây."

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Cung Khánh: "Hắn không sao, hắn chỉ là bị mất máu nên ngất đi thôi."

Duẫn Nhi cuối cùng cũng yên tâm, cũng may cạnh giường đã có thuốc và băng gạc, nàng tự mình băng bó cho Cung Khánh, Tiêu Chiến một mực yên lặng đứng bên cạnh chờ.

Cho đến khi nàng băng bó xong, Tiêu Chiến mới chậm rãi mở miệng: "Duẫn Nhi, đi theo ta."

Nàng nhìn thoáng qua Cung Khánh đang mê man, quả quyết lắc đầu:

"Tiểu sư phụ, ta cho tới tận bây giờ đều không ủng hộ việc ngươi mưu phản, ngươi cũng biết rồi. Chỉ là ta không biết tại sao ta lại không ủng hộ ngươi, cho đến khi ta ở cùng một chỗ với A Khánh, ta mới hiểu được. Tiểu sư phụ, Duẫn Nhi chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề.

"Vấn đề gì?" Ánh mắt hắn hiện lên sự ngạc nhiên. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, Duẫn Nhi của hắn bây giờ không còn là tiểu nha đầu chỉ biết chơi đùa trước kia nữa.

"Ngươi mưu phản, ngươi muốn làm vua, mục đích là gì?"

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Báo thù, phục quốc."

"Sau đó thì sao?"

Hắn không hiểu được nàng muốn hỏi cái gì, chỉ là dùng ánh mắt ôn hòa chứa nghi hoặc nhìn nàng.

"Sau đó, vì ân oán cá nhân của ngươi mà máu chảy thành sông." nàng bình tĩnh nhìn hắn tiếp tục chậm rãi nói:

"A Khánh nói, hắn biết làm cách nào để làm một vị vua tốt, chính là làm cho trên đường không còn trộm cướp, không có ai phải đi ăn xin. Tiểu sư phụ, ngươi xem hiện tại, tất cả cái đó không phải là tứ hải thái bình, dân chúng ấm no ư? Cho dù A Khánh bây giờ chưa đạt được mục tiêu đó, nhưng mà hiện tại A Khánh vẫn đang cố gắng."

"Cái dân chúng cần, không phải là tiền triều mà một cuộc sống yên ổn! Cho dù người chiếm được thiên hạ thì sao, không kể đến có bao nhiêu người phải hi sinh, mất đi tính mạng, mà người muốn tốn bao nhiêu năm thời gian mới khôi phục thế cục yên ổn như hiện giờ."

"Tiểu sư phụ, Duẫn Nhi không biết cái gì là việc lớn, chỉ dựa vào cảm nhận của mình để làm việc, Duẫn Nhi hi vọng tiểu sư phụ người... thu tay lại đi." Ánh mắt kiên định của nàng nhìn vào Tiêu Chiến.

Hắn nhìn vào mắt của nàng, chứng kiến từ đầu đến cuối.

Duẫn Nhi nàng đã thực sự trưởng thành. Nhưng mà hắn còn có thể thu tay lại được không? Đến tận lúc này, hắn còn có thể thu tay lại sao?

Đúng lúc này, phía ngoài điện truyền tới từng đợt âm thanh hò hét. Hắn biết Thần Vực đã tấn công vào hoàng cung

"Báo... Hoàng Thượng..." Thời điểm thị vệ trực ban vội vàng chạy vào báo, chỉ thấy trong phòng có Duẫn Nhi và Tiêu Chiến, còn có người nằm mê man trên giường rồng, Cung Khánh.

Đây là, đây là, đây là chuyện gì? Tên thị vệ trợn tròn mắt nhìn ba người trong phòng. Chẳng lẽ là... có kẻ tiếp tay cho kẻ thù bên ngoài?

Tên thị vệ ngạc nhiên tại chỗ, Tiêu Chiến vung tay lên, rên một tiếng tên thị vệ ngã xuống đất.

"Nếu như hắn không chết, ngươi ắt hẳn bị nghi ngờ." ánh mắt Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh như vậy.

"Hoàng nhi! Hoàng nhi!" Bước chân lo lắng vội vàng của thái hậu vang lên ngoài cửa, trước khi thái hậu tiến vào, Tiêu Chiến phi thân một cái biến mất vào màn đêm.

"Duẫn Nhi, nàng yên tâm, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng." là tiểu sư phụ dùng thiên lý truyền âm.

Thân ảnh thái hậu hoảng sợ vội vàng xông vào, nhìn thấy vết thương trên vai trái của Cung Khánh, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Khánh nhi vì sao lại bị thương?"

"Là ngươi, có phải ngươi làm cho nó bị thương?" Thái hậu nhấc tay định đánh nàng lại bị nàng nắm chặt cổ tay.

"Thái hậu nương nương, ta xem bây giờ chúng ta đang cùng một bên chiến tuyến, cái cần bây giờ là ứng phó với những người tài giỏi bên ngoài kia kìa." Ánh mắt nàng lạnh lùng, làm cho lòng thái hậu không khỏi phát run.

Đúng vậy, kẻ thù bên ngoài đang đánh vào hoàng cung, vì sao trước đó không có bất kỳ một dấu hiệu nào!

Nhưng mà khác, hiện tại hoàng nhi lại....

Cánh tay thái hậu không khỏi mềm nhũn: "Người đâu, nhanh chóng phái người cầm lệnh bài xuất cung, cầu viện binh."

"Không còn kịp nữa rồi." Duẫn Nhi xoay người đi ra ngoài cửa, bốn góc hoàng cung đã nổi lên ánh lửa, bọn họ ra ngoài không được.

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Thái hậu sốt ruột.

"Đợi." Trong lòng Duẫn Nhi chỉ có một ý niệm trong đầu, nàng biết rằng Cung Tuấn nhất định sẽ đến.

"Đợi? Đợi lát nữa phản quân đã xông vào được tận đây giết người rồi!"

Duẫn Nhi trầm mặc không nói, nàng đánh cuộc rằng Cung Tuấn nhất định sẽ đến.

"Bẩm...Thái hậu nương nương, Thuận vương gia mang binh chặn phản quân chủ lực ở phía tây, Minh tướng quân cũng mang theo quân, hiện ở mạn đông hoàng cung cùng phản quân giao chiến. Chính Cảnh Thu mang binh phá vòng vây, tiến cung cứu giá."

Thị vệ bẩm báo xong, liền yên lặng nghe ý chỉ, nào biết thái hậu trầm mặc không nói.

Duẫn Nhi xoay người chậm rãi nhìn thái hậu: "Nếu như A Tuấn muốn làm phản, hắn đã sớm mưu phản rồi. Sẽ không chờ cho tới hôm nay. Ta không biết giữa người và A Tuấn rốt cuộc ân oán như thế nào, nhưng mà ít nhất bây giờ, chúng ta đang cùng trên một trận tuyến. Ngươi không còn lựa chọn nào khác, phải tin tưởng vào chàng thôi."

Ánh mắt thái hậu kinh hoàng chậm rãi xoay người nhìn nàng: "Trong lòng của ngươi, nếu như chỉ có Cung Tuấn, vậy tại sao vẫn tiến cung?"

"Ta không phải muốn tiến cung, là A Khánh bảo ta tiến cung. Với lại, ta chưa bao giờ nói muốn ở lại."

Thái hậu nhẹ gật đầu: "Rất tốt!". Ánh mắt hơi động một chút, liền có thị vệ tiến lên, đem đại đao sáng loáng gác lên cổ Duẫn Nhi.

"Nếu như Cung Tuấn không mưu phản, ai gia sẽ không đả thương ngươi. Nếu như hắn chỉ cần có một chút ý nghĩ muốn soái vị, vậy thì chờ nhặt xác ngươi đi!" Giọng thái hậu trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Duẫn Nhi lạnh lùng nhìn thoáng qua thái hậu: "Đến tận bây giờ, người còn chẳng phân biệt được địch - ta. Ta thấy người làm như vậy không phải là để uy hiếp Cung Tuấn mà là đang buộc hắn mưu phản. Thôi, dù sao giờ ta có nói gì người cũng nghe không lọt, tùy người thôi!"

Nàng quay lại bên giường, lau mồ hôi cho Cung Khánh.

Một lát sau, ánh lửa trong hoàng cung dần dần bị dập tắt. Mà hai bóng người đang giao chiến trên không trung đồng thời đáp xuống bên ngoài tẩm cung hoàng thượng.

Tiêu Chiến và Cung Tuấn mặt đối mặt, Tiêu Chiến vẫn đạm bạc phiêu dật như vậy, mà Cung Tuấn toàn thân bao phủ hơi thở nghiêm nghị. Hai ánh mắt đồng thời nhìn về phía trong đại điện.

Phía ngoài điện, quân cận vệ cầm trong tay hàn thương giàn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Cảnh Thu thúc ngựa tiến lên, xoay người xuống ngựa, rơi xuống cạnh bên người Cung Tuấn, ở bên tai hắn nói nhỏ một câu. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

"Bảo họ đưa Duẫn Nhi ra đây, nếu không, ta lập tức thu binh." Cung Tuấn thu vũ khí, hướng về phía đại điện.

Tiêu Chiến cũng lập tức nhận ra điều gì, đồng thời thu vũ khí, hướng về phía đại điện:

"Thuận vương gia thu binh, tại hạ cầu còn không được."

Trong đại điện, một mảnh yên tĩnh. Cuối cùng, Duẫn Nhi bị người dùng đại đao kề cổ ép đi ra.

Nhìn đại đao trên cổ nàng, ánh mắt hai người đồng thời lạnh đi vài phần.

"Cung Tuấn, giết chết kẻ phản nghịch kia cho ai gia, ai gia tự nhiên sẽ bỏ qua cho nàng." Giọng thái hậu từ sau lưng Duẫn Nhi vang lên

Cung Tuấn mỉm cười: "Xem ra, thái hậu vẫn chưa hiểu rõ bổn vương cho lắm."

Ánh mắt Duẫn Nhi và Cung Tuấn giao nhau, có một loại ăn ý không cần nói.

Cung Tuấn hiểu rõ, tiểu nha đầu tin tưởng hắn.

Lòng Tiêu Chiến bỗng nhiên chìm vào đáy biển.

"Cung Tuấn, ngươi đừng có cho là trong tay ngươi nắm binh quyền thì sẽ có gì đó đặc biệt hơn người. Ngươi và nữ nhân này phạm vào tội khi quân, ai gia hiện tại có quyền giết nàng!"

Thái hậu giận dữ đứng cạnh Duẫn Nhi, đại đao trên cổ nàng nhấn thêm vài phần.

Tiêu Chiến đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Ngươi cười cái gì?" Thái hậu giận dữ.

"Ta cười, ta là kẻ phản quân thì lại không để ý, còn các ngươi lại ở đây tranh chấp nội bộ.

Tất cả xem xem, đây chính là vương triều của các ngươi. Đây chính là thái hậu của các ngươi? Hoàng đế đâu?

Vì sao không thấy Cung Khánh ra đây? Đối mặt với kẻ thù bên ngoài, các người rõ ràng lại nội chiến, thái hậu như vậy, hoàng đế như vậy, có thể đem lại thái bình yên ổn cho các người ư?

Không bằng các ngươi trở giáo quy về phía ta. Một khi thành việc, mỗi người các ngươi đều là công thần."

Quân sĩ bốn phía, chỉ phút chốc sĩ khí lung lay.

Thái hậu lần này thật sự nổi giận.

Bây giờ, nếu thả người thì quá mất thể diện. Không thả người, cái mất đi chỉ sợ là cả vương triều.

Khi thái hậu còn đang do dự có nên thả người hay không, một giọng nói trầm đục như chuông trong điện vang lên: "Thả người!"

Giọng nói uy nghi làm cho tất cả mọi người tự giác mở một con đường.

Sắc mặt Cung Khánh có chút tái nhợt, nhưng đi lại vững vàng, sắc mặt âm u. Lực uy hiếp không giảm.

"Trẫm bảo các ngươi bỏ đao xuống!" Cung Khánh quát lên một tiếng, vô cùng dũng mãnh, đám vệ quân ngượng ngập bỏ đao xuống.

"Hoàng nhi.." Thái hậu muốn nói gì đó bị hắn giơ tay ngăn lại lời muốn nói.

"Cung Tuấn, ngươi hộ giá có công, trẫm vô cùng khen ngợi, ngươi có bất kỳ điều kiện gì trẫm đều đáp ứng ngươi, nhưng mà trước hết thay trẫm giết chết tên phản đồ này."

Tiếng Cung Khánh vang lên, từng chữ rõ ràng, Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn hắn, thật vậy sao? Cung Tuấn yêu cầu bất kỳ điều gì hắn đều sẽ đáp ứng?

Nàng bỗng cảm thấy bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona