ACLM 11: Tâm tư

Nhìn thấy hành động thân mật của hai người, trong lòng Văn Dương cảm thấy không thoải mái, nhưng rốt cuộc là vì sao, anh ta không nói rõ được.

Anh ta không thích Duẫn Nhi, nhưng cô gái này đã quen biết anh ta rất lâu, tính tình đơn thuần, lại tích cực lạc quan.

Hừm, đương nhiên anh ta sẽ không thừa nhận mình xem cô như lốp xe dự phòng... Nhưng cô tốt như vậy, tương lai nếu lấy về làm vợ, cũng không phải không được.

Dù sao thì cô đã đi xem mắt vài lần nhưng thất bại, cũng không dễ có bạn trai.

Đương nhiên, mấy lời này chỉ có thể giữ kín trong lòng, không thể nói ra trước mặt người ngoài.

Nhưng cũng thật không ngờ, mới mấy tháng không gặp, cô đã có bạn trai, còn ở chung với nhau, vậy cũng quá nhanh rồi.

Trong lòng Văn Dương khó chịu.

Mà đôi mắt thâm sâu ngạo nghễ của Cung Tuấn, đã nhìn thấu tâm tư của Văn Dương, chỉ cảm thấy buồn cười, Văn Dương còn tệ hơn cả anh.

Đàn ông tệ cũng có nhiều loại, anh là kẻ chơi đùa với cuộc đời, cũng tự đánh giá mình không phải là dạng đàn ông si tình gì, nhưng chắc chắn sẽ không chơi trò lừa dối phụ nữ.

Cung Tuấn anh chưa từng yêu đương, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu thật sự muốn bắt đầu, tất nhiên anh sẽ lựa chọn người mình yêu, có kéo dài được hay không thì nói sau, ở bên nhau anh sẽ toàn tâm toàn ý, nỗ lực vì nửa còn lại.

Duẫn Nhi không phát hiện hai người đàn ông đang có ý đồ xấu bên cạnh, cô nhìn xung quanh, thấy văn phòng và phòng tập vắng tanh, hỏi Văn Dương: "Mọi người đi đâu rồi?"

Văn Dương thở dài, "Rời đi rồi."

"Rời đi?" cô không hiểu, "Sao lại rời đi?"

"Nhà hát chuẩn bị phá bỏ, chuyển đi nơi khác. Hơn nữa mấy buổi diễn vừa rồi, người xem rất ít, tiền lãi chẳng bằng tiền đầu tư, cũng không phát được nhiều tiền lương, phần lớn diễn viên trong đoàn đều rời đi, tự kiếm sống.

Lần trước bọn anh tới tìm em, chính là muốn bàn bạc với em chuyện này, dạo này đoàn kịch thiếu người sắp xếp lời thoại, là do thiếu nhân viên, ngay cả diễn viên còn không đủ người, bọn anh muốn hỏi em có rảnh không, đến đây hỗ trợ."

Hóa ra lần trước mọi người tới tìm cô, là muốn thương lượng chuyện này.

Ở phòng tập có vài người, trên sân khấu đang diễn lại một vở kịch nói, không nhiều diễn viên lắm, chỉ có ít ỏi bốn, năm người.

Duẫn Nhi đi vào, Minh Cẩn phản ứng đầu tiên, nhảy xuống sân khấu, chạy về phía cô.

Vai diễn của cô ấy là mụ phù thủy trong "Nàng Tiên Cá", hiện giờ cô ấy đang mặc áo choàng phù thủy màu tím rách tả tơi, tóc vuốt đầy keo, đi đôi tất cao thấp không đồng đều, trông như một người điên.

"Duẫn Nhi, cuối cùng em cũng tới, ôi chao, sớm biết soái ca kia cũng tới đây, chị sẽ không hóa trang."

Minh Cẩn cười nói: "Để anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí nhất rồi."

Minh Cẩn có vóc dáng cao gầy, phong thái trưởng thành, ở đoàn kịch cũng thường diễn những vai phụ nữ thành thục, ví dụ như vai diễn Phồn Y trong "Dông Tố". Cô ấy không già, nhưng do hay diễn những vai trưởng thành, nên có cảm giác của người phụ nữ quyến rũ trưởng thành.

Cung Tuấn cười nhạt: "Không sao, ngoại trừ Duẫn Nhi, trong mắt tôi không có cô gái khác."

Duẫn Nhi:...

Muốn show ân ái cùng tôi trước mặt mọi người phải không, người đàn ông này lại dám nói mấy lời ngon ngọt, dù thế nào cô cũng không tin!

"Ôi, Duẫn Nhi, em còn nói không có quan hệ gì, em xem soái ca của em, trong mắt chỉ có mỗi mình em."

"Em cũng không biết hôm nay anh ta trúng gió gì."

Mấy người bạn ở đoàn kịch cũng nhảy xuống sân khấu, người này còn trừng mắt lớn hơn người kia, ánh mắt đánh giá Cung Tuấn tỉ mỉ.

"Soái ca của Duẫn Nhi, mau bỏ khẩu trang xuống."

"Mũi anh ấy hơi khó chịu, không bỏ xuống được." Duẫn Nhi giải thích, nói: "Mau nói chuyện chính đi."

"Đi, tới văn phòng."

...

Hiện tại đoàn kịch chỉ còn một vài diễn viên, Văn Dương, Minh Cẩn thì không phải nói. Còn có cô em gái ham mê diễn kịch của Minh Cẩn - Minh Giác, sau đó là Lục Vô Khuyết và một vài diễn viên nhỏ.

Cô thấp giọng, giới thiệu Cung Tuấn với mọi người, lúc Cung Tuấn nghe tới cái tên Lâm Giang Trí, không khỏi tò mò, "Anh ta cũng họ Lâm? Có quan hệ gì với cô?"

Duẫn Nhi giải thích, "Người đứng đầu đoàn kịch là bà Lâm, bà ấy là người nhận nuôi tôi, Lâm Giang Trí là cháu trai của bà, xem như một nửa anh trai của tôi, tuy không phải ruột thịt, nhưng bà đối xử với tôi còn tốt hơn cả cháu ruột. Bởi vì tuổi bà lớn, dần rời khỏi đoàn kịch, hiện tại người đứng đầu đoàn kịch là Lâm Giang Trí.

Cung Tuấn ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Giang Trí.

Giang Trí khôi ngô, nhìn khá có thiện cảm nhưng tuổi hơi lớn, vì đang đứng cạnh diễn viên nhí, trông hai người như hai cha con, trên người cũng có khí chất trầm ổn thành thục.

Sắc mặt anh ấy không chút thay đổi, dường như còn có địch ý với Cung Tuấn.

Anh khẽ hỏi Duẫn Nhi: "Anh trai cô vẫn luôn lạnh lùng vậy sao?"

Duẫn Nhi lắc đầu: "Không, chẳng qua là anh ấy khó chịu với anh thôi."

Cung Tuấn:...

Lẽ ra là không nên hỏi.

"Duẫn Nhi, giờ em có tham gia được không?" Giang Trí mở miệng hỏi.

"Còn vài cảnh diễn nữa là hết, khi nào xong, em sẽ quay về hỗ trợ đoàn kịch."

"Vừa kịp, hiện tại đoàn kịch rất cần người, số lượng diễn viên không đủ." Giang Trí nói, "Sau khi diễn xong, em về hỗ trợ đi."

Duẫn Nhi nhìn mọi người, ánh mắt nhìn vào bộ tóc giả vàng hoe trên đầu Minh Giác, xem ra cô ấy diễn vai nàng tiên cá.

Nếu nói về khả năng diễn xuất của cả đoàn kịch, cô và Minh Giác xếp ở vị trí thứ nhất, thứ hai.

Tuy vậy ai đứng thứ nhất, thật ra vẫn còn tranh cãi, từ nhỏ hai người đã tôi luyện kĩ năng diễn trên sân khấu, hơn nữa đều cực kì thích diễn xuất.

Tuy vậy Minh Giác lại may mắn hơn cô, tuổi cô ấy còn nhỏ, ngày thường cũng lanh lợi, rất nhiều diễn viên muốn diễn cùng cô ấy, nếu cô ấy đồng ý tham gia showbiz, tuyệt đối có thể là hoa đán.

Nhưng Minh Giác lại không thích, cô ấy một lòng một dạ đứng trên sân khấu kịch, cosplay, đây mới là thứ Minh Giác thích.

Minh Cẩn chỉ tiếc rèn sắp không thành thép, nói cô ấy không làm việc đàng hoàng, lãng phí tài năng, nhưng nói thế nào cũng vô dụng, Minh Giác thích chính là thích.

Mọi người tụ lại bàn bạc một lát rồi đi dàn dựng sân khấu.

Giang Trí kéo Duẫn Nhi tới hành lang, lấy thái độ của anh trai mà chất vấn, "Duẫn Nhi, rốt cuộc em và người đàn ông kia là thế nào?"

Lúc này tâm của cô chỉ đặt ở sân khấu, thế nào đám Minh Cẩn cũng lôi Cung Tuấn lên sân khấu, dạy anh diễn kịch, trong đầu cô tràn ngập bất an, sợ anh bị người khác nhận ra.

"Lâm Duẫn Nhi m." Giọng Giang Trí thấp xuống vài decibel, "Có phải cậu ta là bạn trai của em không?"

"Hả?" Lúc này cô mới phản ứng lại, liên tục xua tay, "Không phải."

"Không phải bạn trai, vậy sao cậu ta lại ở nhà em?"

"Anh ấy..." cô không biết giải thích với anh trai thế nào, chỉ nói: "Anh ấy gặp chút khó khăn, em giúp đỡ anh ấy. Anh à, anh đừng quản em, em đã trưởng thành rồi, biết bản thân đang làm gì."

Sắc mặt Giang Trí không tốt, "Duẫn Nhi, từ nhỏ em đã đơn thuần thiện lương, anh không yên lòng, sợ em bị người ta chiếm tiện nghi, tên kia vừa thấy đã biết không phải là người tốt. Minh Cẩn của em vừa thấy cậu ta, mắt liền sáng lên, loại đàn ông này, chỉ biết tán tỉnh phụ nữ."

Duẫn Nhi cười nói, "Anh à, anh đang gián tiếp khen anh ấy đẹp trai đó."

Không đẹp trai thì đâu thể khiến Minh Cẩn thích, ánh mắt cô ấy rất cao.

"Anh cảm thấy cậu ta không đàng hoàng." Giang Trí mất tự nhiên nói: "Anh hy vọng em có thể tìm được người thật thà, người đàn ông yêu em, cho dù có xấu một chút cũng không sao."

Duẫn Nhi hơi khó chịu, nói: "Có vài người đàn ông, xấu cũng không đàng hoàng."

Ví dụ như Văn Dương.

"Dù sao thì em thà chọn những người đẹp trai, cho dù bị lừa, em cũng cam tâm tình nguyện."

Giang Trí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu, "Thật sự không cứu vãn được!"

"Ôi chao, anh nghĩ nhiều rồi." cô vỗ vai Giang Trí, "Đàn ông như Cung Tuấn, sao có thể tán tỉnh em, là em tán tỉnh anh ấy mới đúng."

"Em gọi cậu ta là gì?"

Duẫn Nhi tỉnh táo lại, nói tên của giả của anh ra.

"Anh ấy... tên là Cung Trạch." cô vội sửa miệng.

Giang Trí hừ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều. Duẫn Nhi nhẹ nhàng thở ra, cô biết anh trai một lòng một dạ đặt vào đoàn kịch, rất ít quan tâm tới tin tức internet, vân vân.

"Em bảo cậu ta... sớm chuyển ra ngoài, một người đàn ông ở trong nhà một người phụ nữ, vậy thì còn ra thể thống gì."

"Anh à, anh đừng quản, em tự hiểu mà."

"Trong đầu em hiểu, anh biết hết, em chỉ nhìn dáng vẻ đẹp trai của cậu ta, anh nghe Minh Cẩn nói, body cậu ta, từng múi cơ bắp giống như thanh chocolate."

Duẫn Nhi:...

Lời này giống như chính mắt anh trai nhìn thấy vậy.

"Đúng rồi, anh. Em nghe Văn Dương nói, nhà hát của chúng ta sắp bị phá bỏ, phải không?"

Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt Giang Trí trở nên u sầu, "Đúng vậy, chúng ta ở thành phố, lại ở vị trí trung tâm, nghe nói chính phủ muốn cải tổ lại, chiêu mộ nhà đầu tư, có kế hoạch xây dựng hội sở giải trí ở đây, nhà hát của chúng ta phải phá bỏ."

"Tiền phá bỏ và phí đền bù cũng không ít." Duẫn Nhi nói: "Nhà hát lớn như vậy, không thể ít hơn tám con số."

"Em nằm mơ đi, nhà hát này do nhà nước kiến tạo thành nhà hát công cộng vào những năm tám mươi, thuộc về nhà nước, người ta không phá, chúng ta có thể dùng, bây giờ người ta muốn phá, chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, chuyển ra ngoài."

"Vậy thì không được, anh, nếu chuyển đi, chẳng phải đoàn kịch Huỳnh Chúc sẽ giải tán sao?" cô ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

"Em cảm thấy giờ có khác gì giải tán không?" Giang Trí ủ rũ, "Hơn một nửa đã rời đi, chỉ còn lại vài người, cũng vì không nỡ thôi, chỉ cần Cung thị vẫn muốn lấy nhà hát của chúng ta, chuyện giải tán là sớm muộn."

Duẫn Nhi đang muốn thở dài, đột nhiên phản ứng lại, cầm cổ tay Giang Trí, "Anh nói gì? Tập đoàn Cung thị?"

Giang Trí không rõ vì sao cô lại kinh ngạc như vậy, nói: "Công ty của Cung thị trúng thầu, hôm qua còn cử người tới đây thúc giục, bảo chúng ta nhanh chóng dọn ra ngoài"

"Chẳng... chẳng phải giám đốc của họ vẫn đang mất tích sao?" cô nói năng không lưu loát, "Sao có thể làm chuyện này được?"

"Giám đốc mất tích, chuyện lớn không ai làm chủ. Nhưng chuyện của chúng ta là chuyện nhỏ nhặt, lông gà vỏ tỏi, cũng không thể lùi lại."

Duẫn Nhi thầm nói, giám đốc của Cung thị, giờ còn đang ăn của cô, dùng của cô đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona