Trên phim trường, đạo diễn ra lệnh một tiếng, bắt đầu quay cảnh thứ hai mươi ba.
Bụi đất đỏ bay đầy trời, giữa đống tro bụi, một chiếc xe cảnh sát chạy tới khe núi nhỏ, dừng trước sân nhà Trâu Dung.
Tân Thành mặc đồng phục cảnh sát màu đen, lộ đôi chân dài thẳng tắp, anh ôm một đứa trẻ trong ngực, đến gần Duẫn Nhi, "Nào, tới đây nhìn xem, xem có phải con cô không."
Lúc này tinh thần Trâu Dung đã có vấn đề, cô kinh ngạc nhìn anh, sau đó đột ngột chạy tới, giành lấy đứa trẻ sơ sinh trong lòng anh, chạy vội vào trong nhà.
Mấy người cảnh sát đứng ở trong sân, hai mặt nhìn nhau, mấy phút sau, Duẫn Nhi ôm đứa bé đi ra, quát to với anh "Đây không phải con tôi! Các anh tìm nhầm rồi, mau tìm lại đi!"
"Chính cô nhìn lại đi, sao không phải con cô?" Tân Thành nói: "Bọn buôn người khai đây chính là con cô."
Lúc này, người diễn vai chồng của Trâu Dung đi tới, nói với anh, "Đúng vậy, thưa đồng chí cảnh sát, đây chính là Cẩu Đản nhà tôi, vất vả cho đồng chí cảnh sát rồi. Các anh vào đây uống chén trà, nghỉ ngơi một chút."
"Không cần, chúng tôi còn có việc, phải đi ngay bây giờ."
"Không được đi!" cô nắm tay áo Tân Thành, vẻ mặt gấp gáp, "Anh đã đồng ý sẽ giúp tôi tìm con, nhất định phải mang Cẩu Đản về, anh là cảnh sát, sao có thể nói không giữ lời!"
Tân Thành cũng rất bất đắc dĩ, "Cô Trâu Dung, đây chính là Cẩu Đản nhà cô."
"Đây không phải! Không phải!" Cô quát lớn, "Trên mông Cẩu Đản có vết bớt, giống như trăng non màu hồng, đứa bé này không có! Nó không phải Cẩu Đản! Không phải!"
Tân Thành nhíu mày: "Nhưng chồng cô đã nói..."
"Con đàn bà điên này! Mày làm mất con, ông đây còn chưa tính sổ với mày, mau cút về nhà đi."
Chồng Trâu Dung đi tới, tát vào má Duẫn Nhi, chỉ một tiếng "bốp", nửa khuôn mặt của cô đã sưng lên.
Vì tính chân thật, đây là đánh thật.
Tân Thành cau mày, có hơi đau lòng, nhưng làm một diễn viên chuyên nghiệp, anh vẫn không quên vai diễn của mình, vội vàng kéo chồng Trâu Dung lại, "Có gì từ từ nói, không được phép động thủ."
Chồng Trâu Dung nói với anh "Đồng chí cảnh sát, từ sau khi mất con, đầu óc con đàn bà này trở nên không bình thường, mụ ta điên rồi, anh đừng nghe mụ ta nói hươu nói vượn. Đây chính là Cẩu Đản!"
"Cô ấy nói vết bớt là sao?"
Chồng Trâu Dung liên tục xua tay, "Làm gì có cái bớt nào, đầu óc con đàn bà này có vấn đề đấy. Đồng chí cảnh sát, đứa bé này một trăm phần trăm là Cẩu Đản nhà chúng tôi, không tin anh đi hỏi người trong thôn xem, tất cả mọi người đều nói như vậy!"
Lúc Tân Thành rời đi, nói với chồng Trâu Dung, "Cứ vài tháng trẻ sơ sinh lại thay đổi dáng vẻ, tuy bọn buôn người khai đây là con anh, nhưng để đề phòng, vẫn nên dẫn cháu đi xét nghiệm ADN."
Khi rời đi, bụi đất gió dữ bay đầy trời.
Trong bụi đỏ, người đàn ông đứng trên sườn núi, trong mắt có ý cười lạnh lẽo.
...
Duẫn Nhi bị tát đau, trợ lý lấy khăn bọc đá tới xoa lên mặt cô, diễn viên đóng vai chồng Trâu Dung cũng đi tới, áy náy xin lỗi cô.
Thật ra trong lúc diễn, đa phần cảnh đánh đều là giả, nhưng vẫn có rất nhiều cảnh là thật. Dù sao giả với thật khác biệt rất lớn, ví dụ như vẻ mặt của diễn viên, hay là cảnh cắt trên màn ảnh...
Trước khi quay phim, đạo diễn đã hỏi ý kiến diễn viên, Duẫn Nhi đồng ý đánh thật, bởi vì việc này sẽ giúp hình ảnh càng thêm chân thật, dễ tạo cảm xúc.
Đương nhiên, lần diễn này phải đặc biệt cẩn thận, một lần rồi thôi, nếu không cô sẽ phải chịu tội.
Thuốc mỡ mát lạnh được đặt xuống bàn trang điểm của cô, cô ngẩng đầu, đón nhận nụ cười ấm áp của Tân Thành.
"Tiền bối." cô ra hiệu cho trợ lý, mang ghế tới cho anh ngồi.
"Còn đau không?"
"Một chút."
"Bôi thuốc vào, nhanh hết thôi." Tân Thành cảm thấy đau lòng, dịu dàng nói: "Cô cũng thật liều mạng, thật ra người xem cũng không để ý đâu là đánh thật, đâu là đánh giả."
"Nhưng họ nhìn ra được." cô nhìn anh, thấp giọng nói: "Người xem rất thông minh, anh xem video trên mạng mà xem, chỉ cần có chút sơ hở, nhất định họ sẽ soi ra."
"Nói cũng đúng." anh bất đắc dĩ nói, "Bây giờ người xem rất thông minh tinh tường."
"Đúng vậy!" Đây mới là chuyện cô để ý, cô nói: "Nếu chúng ta diễn không tốt, sẽ không có cách nào thuyết phục người xem đây là chuyện có thật."
Tân Thành nhìn vào đôi mắt đang nhìn anh, nhắc nhở cô, "Người xem đều biết phim là giả."
"Cho nên chúng ta dùng hành động thật, thuyết phục họ đây là sự thật."
Anh nhìn được sự cố chấp nơi đôi mắt cô, trong nháy mắt, anh và cô như có cùng cảm xúc.
"Cô thắng rồi." Tân Thành cười khổ, "Hẳn là tôi nên học tập cô."
"Tiền bối đừng nói vậy."
"Lúc trước tôi đã nói rồi, không cần gọi tôi là tiền bối, nếu cô ngại gọi tôi là "Anh Tân Thành", có thể gọi thẳng tên."
Duẫn Nhi thấy gọi trực tiếp tên cũng không ổn, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn cô, lại là tiền bối có kinh nghiệm, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn gọi một tiếng "Anh Tân Thành."
Đuôi mắt anh nhướng lên, khiến người ta không khỏi xiêu lòng vì nụ cười ấy, thần bí kể cho cô, "Thật ra tôi và biên kịch từng nói chuyện với nhau, nghe ông ấy kể rằng《 Lời nói dối chốn đất đỏ 》cũng có dựa vào ít chuyện có thật."
Duẫn Nhi kinh ngạc nói: "Dựa trên chuyện có thật? Chẳng lẽ đây là chuyện có thật, có nhân vật Trâu Dung này sao?"
"Đương nhiên câu chuyện đã được qua tay biên kịch, nhưng ông ấy kể cho tôi, nhiều năm trước, có một nhân viên công trường đã "lấy con báo đổi công chúa""
"Gì mà lấy con báo đổi công chúa?"
Anh thấy Duẫn Nhi có hứng thú, thế là tựa như anh trai kể chuyện cho em gái trước khi đi ngủ, ngồi xuống kể cho cô.
"Ông ấy cũng chỉ nghe một công nhân công trường đó kể lại trong lúc say, không thể chứng thực được, nhưng trước kia có một cô con gái gia đình giàu có bị bắt cóc, kẻ bắt cóc phát hiện con gái của hắn ta giống hệt cô con gái nhà giàu, vì thế nảy ra tà tâm, phá hủy gương mặt của tiểu công chúa, sau đó đổi con gái của hắn thành con gái nhà giàu, vậy nên mới có câu chuyện "lấy con báo đổi công chúa"".
Duẫn Nhi há hốc, vô cùng bất ngờ, "Hóa ra người không cùng huyết thống nhưng giống hệt nhau lại có trên đời này?"
Tân Thành cười nói: "Thế giới to lớn luôn có điều bất ngờ, cô nhìn Chương Tử Di và Đồng Dao mà xem, chẳng phải rất giống nhau sao?"
"Ừm, đúng là rất giống." Duẫn Nhi hỏi lại, "Sau đó thì sao?"
"Đây là câu chuyện được biên kịch ấp ủ nhiều năm, giờ mới viết xong, cuối cùng trở thành phim điện ảnh."
Duẫn Nhi nghi ngờ, hỏi: "Tôi nói cô gái kia cơ, sau này có bị gia đình nhà giàu phát hiện không?"
Tân Thành lắc đầu, "Đều là lời đồn, nói không chừng chỉ là nhà đầu tư tự bịa ra, sao có thể là thật, hơn nữa thời cổ đại không có kỹ thuật cao, vậy nên mới có chuyện "lấy con bảo đổi thái tử", hiện tại đã có xét nghiệm ADN tìm thân nhân, sao có thể có chuyện này được nữa?"
Duẫn Nhi bướng bỉnh nói: "Nhưng trong《 Lời nói dối chốn đất đỏ 》, cũng đâu có ai tin Trâu Dung."
"Đó là do nông thôn lạc hậu, họ không có năng lực, cũng không ý thức được việc phải làm ADN kiểm tra."
Cô gật đầu, không tranh cãi với anh nữa.
"Nhưng bọn buôn người cũng thật đáng hận." Tân Thành tức giận nói: "Trước kia em gái tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy, trở về như thay đổi thành một người khác, không nhớ rõ rất nhiều chuyện."
"May là không sao. Có lẽ là do sợ hãi, cũng chỉ là trẻ con mà thôi, để lại bóng ma tâm lý, không nhớ rõ cũng tốt."
"Không nói nữa." Tân Thành nói: "Mau bôi thuốc đi, đỡ để người nhà lo lắng."
"Đúng nha!" cô vội cầm lấy thuốc mỡ, bôi lên mặt mình, "Nếu như anh ấy thấy, chắc chắn sẽ bị hỏi, đến lúc đó rất khó giải thích."
"Anh ấy?"
Tân Thành mẫn cảm nghe được chữ này, cười hỏi: "Bạn trai?"
"À..." Duẫn Nhi không biết nói thế nào, bây giờ hôn nhân của cô vẫn đang là bí mật, "Là một người, nhưng quan hệ tốt hơn...."
"Thì gọi là bạn trai."
Cô không phủ nhận, chỉ nở nụ cười ngọt ngào.
Thật kì lạ, ban đầu Tân Thành nghĩ mình thích cô, nhưng hiện tại nghe cô kể về bạn trai của mình, cười ngọt ngào như vậy, anh lại không hề cảm thấy buồn.
Cho nên đây không hẳn là tình yêu nam nữ, chỉ là đơn thuần muốn ở bên cạnh cô, tựa như anh trai với em gái vậy.
Tân Thành cố ý nói, "Vậy cần phải cẩn thận, bây giờ cô rất hot, đừng để phóng viên báo lá cải chụp được, truyền ra chuyện xấu lại không hay."
"Vâng, tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn anh Tân Thành."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, mặc dù động tác rất thân mật, nhưng Duẫn Nhi cũng không bài xích.
"Anh." Giọng nữ bén nhọn đột ngột vang lên.
Tân Thành đứng dậy, nhìn về phía cửa studio, kinh ngạc hỏi: "Dư Hi, sao em lại tới đây?"
Cô gái đứng cạnh cửa mặc chân váy ngắn màu nhạt, trên người khoác áo choàng lông thỏ, tóc dài màu hạt dẻ xõa ngang vai, phần đuôi uốn cụp.
Cô gái trông rất xinh xắn, làn da trắng trẻo, mịn màng tự nhiên, chắc là được chăm sóc rất tốt, trông như búp bê vậy.
Đôi mắt của cô ta rất to, có phần cảnh giác, ánh mắt vô cùng tức giận.
Cô ta hếch cao cằm, nhìn Duẫn Nhi với vẻ mặt kiêu ngạo và tư thái của một cô tiểu thư nhà giàu.
Nhưng nhìn sang Tân Thành, cô ta như chim nhỏ nắm tay anh, nũng nịu nói: "Anh, em tới thăm anh."
"Anh đã bảo em đừng tới đây, ở đây nhiều người, anh lại bận, không thể để ý đến em."
"Anh!" Cô ta buông tay anh ra, bĩu môi, giả vờ tức giận, "Anh không thích em tới đây sao, sợ em quấy rầy chuyện tốt của anh à?"
Lúc nói lời này, cô ta không hề lễ phép, lườm Duẫn Nhi một cái.
"Đừng nói bậy."
Tân Thành hết cách với cô em gái này, trong nhà là tiểu ma nữ, được mọi người yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên dù có điêu ngoa vô lễ, nhưng mọi người trong nhà vẫn bao dung.
"Đây là bạn anh, Lâm Duẫn Nhi." anh giới thiệu cô với Dư Hi, "Chắc em nhỏ hơn cô ấy, mau gọi chị."
Dư Hi nhìn Duẫn Nhi từ trên xuống dưới một cách thiếu tôn trọng, giờ cô đang hóa trang thành Trâu Dung, mặt mày vàng vọt, da mặt sần sùi.
Dư Hi khinh thường cười lạnh, "Chị gái này trông khá lớn tuổi. Anh, loại gà già thế này mà anh cũng ăn à."
"Em nói bậy gì đấy!" Tân Thành tức giận, "Ra nước ngoài du học bao nhiêu năm, không được giáo dục sao! Trước kia bố mẹ dạy em ra sao?"
Trước kia Dư Hi luôn là hòn ngọc quý trong nhà, bố mẹ dốc lòng dạy cô ta, bảo cô ta phải lễ phép, phải thục nữ. Nhưng tính khí Dư Hi rất lớn, tất cả lời bố mẹ nói đều là gió thoảng bên tai.
Trước kia cô ta nói gì Tân Thành nghe nấy, chưa bao giờ cô ta thấy anh trai ôn hòa của mình tức giận, hôm nay, trước mặt bao nhiêu người lại rống lên với cô ta!
Khuôn mặt nhỏ trắng mịn lập tức đỏ bừng.
Duẫn Nhi xấu hổ, vội vàng đứng dậy nói: "Không sao, tôi chưa tẩy trang, nhìn già, thảo nào em gái này nhận sai."
"Ai là em gái của cô! Đừng có ở đây nhận thân thích, người phụ nữ xuất thân đê tiện như cô xứng làm chị tôi sao."
Dư Hi không dám tức giận với Tân Thành, vì thế toàn bộ phẫn nộ đều nhắm vào Duẫn Nhi, "Mấy nữ minh tinh các cô, không có người nào tốt, muốn quyến rũ anh trai tôi! Muốn gả vào nhà giàu sao, đúng là tính toán tốt thật, anh tôi mới không thèm nhìn cô đâu, đồ rẻ tiền..."
"Đủ rồi!"
Tân Thành trực tiếp tát vào má Dư Hi, đương nhiên là lực rất nhẹ, chỉ lướt qua một cái, không dám đánh mạnh, chỉ là chút dạy dỗ nho nhỏ.
"Em phá phách ở nhà, anh không nói, nhưng giờ đang ở trước mặt nhiều người, em điêu ngoa không nói đạo lý, người khác sẽ không coi em là công chúa, chỉ coi em là thứ con gái chanh chua không được dạy dỗ."
Dư Hi ngây ra, không ngờ anh trai vẫn luôn dung túng yêu thương lại xuống tay với mình, trong mắt tràn đáy nước mắt oan ức, nhíu mày nhìn anh.
"Anh vì con gà già này mà đánh em?!"
Tân Thành hối hận vì cái tát xúc động này, nhưng giờ có nhiều người, càng nói nữa thì càng xấu hổ, vì thế xoay người gọi điện thoại cho trợ lý.
Trợ lý nhanh chóng tới đây, vừa lừa gạt vừa dỗ dành dẫn Dư Hi đi.
Cô ta đột ngột tới đây làm loạn, anh cũng rất đau đầu, áy náy nhìn Duẫn Nhi "Xin lỗi, em ấy là...em gái tôi, mới đi du học Mĩ về, ở nước ngoài học thói hư tật xấu, cũng không được giáo dục, thật sự... có lỗi."
Duẫn Nhi thầm nói, học thói hư tật xấu chẳng phân biệt trong nước hay nước ngoài, cô diễn kịch đóng phim nhiều năm như vậy, biết hoàn cảnh gia đình tác động rất lớn tới tính cách con người, nhưng cũng có người, trời sinh đã có tính cách như vậy.
Giống như xuất thân gia thế vậy, tính cách cũng được chọn.
Nhưng cô không nói ra, chỉ lắc đầu với anh, "Không sao, cô ấy còn nhỏ."
"Thật ra cũng không nhỏ, giống cô, năm nay hai mươi tư tuổi."
Nhưng tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, một người là tiểu công chúa kiêu ngạo vẫn chưa lớn, một người đang cố gắng trên con đường thực hiện ước mơ của mình.
"Cô ấy chính là người bị bắt cóc?"
"Ừ, sau lần đó, tính cách em ấy cũng thay đổi, trước kia là cô bé...." Đôi mắt anh trở nên dịu dàng, "Trước kia là cô bé ngoan ngoãn nghe lời, rất giống cô."
...
Buổi tối, Duẫn Nhi đắp mặt nạ, kể cho Cung Tuấn nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Anh ngồi vào bàn làm việc, tùy tay mở quyển sách, bàn tay trắng trẻo cầm lấy quyển sách, lông mi cong dài vểnh lên, lộ ra đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp.
Anh nhàn nhã nói, "Anh đã nói với em rồi, ít tiếp xúc với Trương Tân Thành thôi."
"Vì sao không được tiếp xúc?" cô ghé vào giường, ôm Ipad, lướt nhìn trang báo điện tử, thuận miệng hỏi, "Tổng giám đốc Cung ghen sao?"
Cung Tuấn hừ nhẹ một tiếng, "Sao có thể?"
"Không dám thừa nhận."
Duẫn Nhi ngồi dậy, bắt đầu vận động, "Nhưng tính tình anh ấy rất tốt, rất tao nhã, vì sao tính tình cô em gái lại tệ như thế, cứ một câu là con gà già, đồ rẻ tiền. Thật không lễ phép!"
Chỉ nghe một tiếng "bộp" vang lên, quyển sách trong tay Cung Tuấn bị đóng lại rất mạnh, "Cô ta gọi em là gì?"
Duẫn Nhi hoảng sợ, "Hả, không có gì."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt vốn dịu dàng nay lại lạnh băng, nhìn mà khiến người ta sợ hãi.
"Cô ta gọi em là gì?"
"Thật sự không có gì, không nói nữa, anh đừng quản mà, Tân Thành đã dạy dỗ cô ấy rồi."
Gương mặt Cung Tuấn sa sầm, có vẻ vô cùng tức giận.
Duẫn Nhi vội vàng đứng dậy, nghiêm túc nói: "Vị đại boss này, anh đừng có nhúng tay vào."
Thứ nhất nếu anh bất bình thay cô, quan hệ của hai người sẽ lộ ra ngoài ánh sáng.
Thứ hai cô vẫn còn phải quay phim với Tân Thành, cô không muốn mối quan hệ giữa cô và anh ấy trở nên khó xử, ảnh hưởng tới công việc.
Thấy Cung Tuấn bình tĩnh không nói lời nào, cô nhanh chân chạy tới cạnh anh, ôm cổ anh từ phía sau, giải thích với anh lần nữa, ngàn vạn lần đừng có nhúng tay vào, chuyện này cô có thể xử lý được.
"Nếu sau anh còn xúc động như vậy, em sẽ không kể cho anh nữa."
"Em còn dám uy hiếp anh."
"Em dám uy hiếp anh đấy." cô kéo tai anh, "Anh để em tự giải quyết, em đã trưởng thành rồi, nói một câu rồi lại bị mắng hai câu là sao, hôm nay em còn bị tát một cái đấy, có sao đâu?"
"Ai đánh em?"
Duẫn Nhi:...
Cô thật muốn tát vào mồm mình một cái.
"Không, không có ai! Là diễn theo kịch bản, chỉ là đánh giả, không xuống tay thật."
Sắc mặt anh hòa hoãn, kéo cô lại gần, "Đừng khiến anh lo lắng, được không?"
Duẫn Nhi như học sinh đang bị giáo viên dạy dỗ, đứng trước mặt thầy giáo, liên tục gật đầu, "Vâng."
"Anh đồng ý với em, chuyện anh không biết thì anh sẽ không nhúng tay, chính em tự giải quyết. Nhưng cẩn thận một chút, bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để người ta bắt nạt."
Nói chuyện yêu đương với người đàn ông trưởng thành, chỗ tốt chính là đây, anh xử sự đúng mực, biết tiến lùi, không bao giờ để cô rơi vào hoàn cảnh khó xử.
"Em biết rồi." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
"Đúng rồi, Trương Dư Hi kia..."
Anh còn chưa nói xong, Duẫn Nhi đã nhắc nhở, "Chính là thanh mai trúc mã của anh."
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cô ta không phải."
Cô nhướn mày, "Cũng đúng, người bạn thanh mai trúc mã, luôn luôn ở bên cạnh anh phải là Lâm Xuyên mới đúng."
Đúng lúc này, Lâm Xuyên đi tới cửa, nghe thấy vậy, suýt nữa trượt chân vấp ngã.
Cung Tuấn ngẩng đầu hỏi, "Chuyện gì?"
"Đại tổng, bác sĩ Lawrence hỏi lịch khám."
"Bảo anh ấy thứ sáu tuần này."
"Được."
Cô liếc nhìn Lâm Xuyên một cái.
Anh ấy dùng khẩu hình nói với cô, "Tôi không phải thanh mai trúc mã của Cung Tuấn."
Cung Tuấn nhìn sang, Lâm Xuyên lập tức xoay người chuồn đi, giám đốc và phu nhân cãi nhau, sao mình luôn là người chịu trận.
Duẫn Nhi ngồi cạnh anh, "Em nghe mẹ nói, trước kia hai người chơi đùa rất thân thiết, anh còn mang cô ấy tới biệt thự xem mèo con đấy."
Cung Tuấn vẫn như trước kia, gặp nguy hiểm cũng không sợ hãi, thản nhiên nói: "Anh không nhớ rõ."
"Em thách anh dám nhớ lại đấy."
"Chỉ là chuyện trước đây thôi, em so đo làm gì?"
Cung Tuấn nhìn cô, trên mặt chỉ có hai chữ "Nhàm chán".
"Trước đây hai người đều bị bắt cóc? Cùng nhau bị bắt?" cô tò mò hỏi.
Anh lật trang sách, "ừ" một tiếng.
"Hồi đó anh còn nhỏ, chắc là rất sợ hãi." cô bắt chước thám tử, vuốt cằm, gật đầu phân tích, "Cho nên tình tính kì quặc của cô ta có thể lý giải được, em không so đo với cô ta."
Cung Tuấn ngẩng đầu, nhéo mặt cô, "Trong lòng em vẫn tức giận, vậy nên phải tìm lý do thuyết phục mình không tức giận nữa, đúng không?"
Duẫn Nhi bị anh nắm đau, vung tay nhéo mặt anh "Không phải anh cũng kì quặc sao, hay thay đổi sắc mặt, còn có hai nhân cách! Nhiều lúc em tức muốn chết, đã thấy em ghét bỏ anh chưa!"
Cô ngồi lên bàn anh một lúc lâu, thấy có người gọi video đến để mở họp, anh mới buông cô ra.
Cung Tuấn thường phải tham gia họp buổi tối, chủ yếu để sắp xếp với thời gian của đối tác nước ngoài.
"Xuỵt." Anh giơ tay lên trước môi, ra hiệu cho cô không được lên tiếng.
Duẫn Nhi nhẹ nhàng đi tới giường ngồi, tiếp tục xem tạp chí, cố gắng không phát ra tiếng động, gây ảnh hưởng tới anh.
Anh dùng giọng nói trầm ấm của mình nói một tràng tiếng Anh lưu loát, vẻ mặt nghiêm túc thận trọng.
Cô rất thích dáng vẻ lúc anh đang làm việc, cho dù gặp phải tình huống nào, anh cũng không hề mất bình tĩnh, tựa như thế giới này không có khó khăn nào có thể làm khó anh.
Một Cung Tuấn nghiêm nghị trầm ổn như vậy luôn khiến người ta tín nhiệm hơn bất cứ điều gì.
Duẫn Nhi cầm tạp chí trong tay, không nhịn được mà nhìn anh.
Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn màn hình, khi lại nhìn văn kiện trong tay.
Trên ngón tay cầm chiếc bút máy màu bạc. Caravat thắt nơi cổ, trông cẩn thận nghiêm túc, bộ tây trang lại phô bày được khí chất tao nhã.
Lúc đang bàn luận, toàn thân anh toát ra khí chất lạnh lùng trong trẻo, không ai dám lại gần.
Thi thoảng anh cũng ngước mắt lên khỏi màn hình, nhìn về phía cô, đôi mắt hơi xoay chuyển.
Vì thế Duẫn Nhi bắt đầu nghịch ngợm, cố ý làm chuyện xấu, vén chiếc váy ngủ mỏng manh lên, lộ ra đôi chăn trắng trẻo thon dài.
Khóe mắt anh híp lại, đôi môi cũng cong lên.
"Louis, are you laughing?" (Louis, anh đang cười sao?)
Đối tác nước ngoài hỏi.
"No, of course not." (Đương nhiên là không)
Anh khụ một tiếng, lập tức ngừng cười, nhìn Duẫn Nhi cảnh cáo.
Cô che miệng cười, lăn qua lăn lại.
Lúc anh thấy người con gái kia, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
"Louis, I"m sure you"re laughing, What"s going on?" (Louis, tôi chắc chắn là anh đang cười. Có chuyện gì vậy?"
Lần này Cung Tuấn không che dấu nữa, cười nói: "It"s my cat, she is rolling on the bed." (Là con mèo của tôi, nó đang lăn trên giường)
"Unbelievable! You have pet?!" (Thật khó tin! Anh nuôi thú cưng sao?!)
"Yes."
Anh nhanh chóng họp xong, ngón tay thon dài kéo caravat, sải bước đi tới chỗ cô.
Duẫn Nhi thầm nghĩ không ổn, vội ôm gối chạy ra ngoài, "Ôi, buồn ngủ quá, hôm nay em ngủ ở phòng cho khách, ngủ ngon!"
Cung Tuấn nắm cổ váy cô từ phía sau, túm cô về, trực tiếp ném lên giường, trầm giọng nói, "Vợ yêu."
"Ôi chao, nói gì thì nói, đừng có động thủ, anh là phần tử tri thức, phải nói đạo lý chứ!"
"Nói đạo lý." Anh nhíu mày, "Vừa rồi hại anh suýt nữa bẽ mặt, đạo lý nên nói thế nào bây giờ?"
"Làm gì có." cô ngồi dậy, dựng ngón tay cái với anh, "Anh biểu hiện rất tốt, không hề thất thố."
"Em chắc không?"
Cô liếc xuống dưới, nhìn đũng quần anh.
Quả nhiên, lão đại không thất thố, nhưng lão nhị thất thố.
Cô hoảng sợ.
"Đêm nay... hay là thôi đi, ngày mai em còn phải đóng phim đấy!"
Cô còn chưa dứt lời, anh đã hôn cô, đầu lưỡi tiến vào, khiến người nào đó không thể nói được nữa.
Lời kháng nghị của cô, bị nụ hôn này quét mất như vậy.
"Là do em không ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro