ACLM 58: Lộ tẩy
So với nhà họ Trương và nhà họ Cung, quy mô tập đoàn Lục thị nhỏ hơn, nhưng cũng xem như là công ty lớn ở thành phố.
Ba tập đoàn tạo thành thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau, có hợp tác cũng có cạnh tranh.
Nhà họ Trương chỉ có một người con trai và một người con gái, con trai đi làm diễn viên, con gái thì không nên thân, cũng may mấy năm nay sức khỏe Trương Túc Sơn tương đối tốt, có thể độc lập gánh vác sự phát triển của tập đoàn.
Con trai nhà họ Cung thì lại không chịu thua kém, cho nên Cung Ngôn mới có thể nghỉ hưu sớm, thanh thản hưởng phúc.
Nhà họ Lục nhiều con nối dõi, ba đứa con chính thống và một đứa con riêng, đều là con trai, nhưng cả ba đứa con trai đều không nên thân, đứa con trai nhỏ nhất, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chạy đi diễn kịch khắp nơi cùng đoàn kịch, dốt đặc cán mai chuyện làm ăn.
Hai đứa con trai lớn thì tính cách nóng nảy, hám lợi đen lòng chạy theo quyền thế, hai người chia cắt công ty dưới trướng tập đoàn, tính kế nghi ngờ lẫn nhau, làm cho tập đoàn chia năm xẻ bảy, ban quản trị tập đoàn và nhân viên cũng phân chia thành hai phái rõ ràng.
Giang sơn mà ông Lục nỗ lực, cực khổ gây dựng, có vẻ sẽ bị hủy hoại trong tay hai đứa con ngu ngốc vô năng.
Mặc dù Lục Vô Khuyết lải nhải muốn đối đầu với tập đoàn Cung thị, nhưng hai người anh cả ngày tranh đấu nội bộ căn bản sẽ không để trong lòng, họ theo đuổi nguyên tắc "Trừ ngoại thì phải an nội", hại chết đối phương trước đã rồi nói.
Cho nên Cung Tuấn không cần phải để chuyện này trong lòng, bây giờ chuyện anh tương đối lo là Lục Vô Khuyết sẽ sinh ra lòng hiếu kỳ với Lâm Xuyên.
Lục Lâm Xuyên được nuôi ở nhà họ Cung từ nhỏ, ngoại trừ ông Lục, cả nhà họ Lục không có người thứ hai biết, họ đều cho rằng, đứa con riêng không ai quan tâm này đã chết ở bên ngoài rồi.
Trên thương trường, Cung Tuấn chưa bao giờ là hạng người lương thiện, tâm lý vững vàng, biết nhìn xa, thủ đoạn lại sắc bén, tác phong cứng rắn tàn nhẫn, có dã tâm.
Anh và Lâm Xuyên đã sắp xếp một bàn cờ từ sớm, giờ sản nghiệp nhà họ Lục chia năm xẻ bảy, tài vụ tài sản ngày càng sa sút, giá cổ phiếu cũng điên cuồng tụt giảm, đúng là thời cơ tốt nhất để thâu tóm.
Nếu có thể mượn cơ hội này thu mua lại Lục thị, đối với tập đoàn Cung thị mà nói, trăm lợi không hại.
Đây cũng là thời cơ báo thù rửa hận tốt nhất của Lâm Xuyên, tất cả những nhục nhã mà anh ấy phải chịu, giờ phải trả lại tất cả.
Hiện tại Cung Tuấn đang ở giữa hai người con trai lớn nhà họ Lục, cả hai đều có ý đồ mượn tay anh đối phó với nhau, bởi vậy mà cung phụng anh.
Tình hình này tuyệt đối có lợi cho Cung Tuấn, Lâm Xuyên là phụ tá đắc lực của anh, thường xuyên tiếp xúc với nhân viên tập đoàn Lục thị, quan hệ không tồi.
Thế nhưng vào lúc mấu chốt nhất lại xảy ra chuyện, Cung Tuấn hơi giận, đương nhiên Lâm Xuyên cũng rất khó chịu.
Anh ấy thích Minh Cẩn, đây là chuyện căn bản không thể nào khống chế, ý định ban đầu của anh ấy chỉ là đi mừng sinh nhật cô ấy mà thôi, tất cả những chuyện xảy ra vào hôm qua, hoàn toàn không trong dự liệu.
Mà Duẫn Nhi hoàn toàn không biết gì về những sắp đặt của hai người đàn ông kia, sau khi kỳ nghỉ phép kết thúc, cô lại bắt đầu bận rộn tham gia những hoạt động công ty sắp xếp, đồng thời tiếp nhận một bộ phim cung đấu - 《 Phượng Loan 》.
Đối với cô, diễn phim cung đấu cũng xem như tương đối thuận buồm xuôi gió, dù sao thì cô cũng từng đóng《 Thái giám tổng quản thâm cung bí sự 》....
Quên đi, đoạn lịch sử đen tối, không đề cập đến cũng được.
Tóm lại, Duẫn Nhi vô cùng vui vẻ vì có thể nhận bộ phim này, kịch bản phim cung đấu đều có phần tương tự nhau, mưu kế tiền triều và hậu cung tranh đấu, con đường vươn lên của nhân vật nữ chính cũng gần như đã cố định.
Tú nữ vào cung, phải thông qua Thượng Cung Cục, bộc lộ bản thân, sau đó được nữ quan cấp cao, thậm chí là phi tần hậu cung thưởng thức, càng vì trí tuệ và mỹ mạo, cộng thêm hào quang của bản thân, nhận được sủng ái của Hoàng Đế.
Sau đó bị ép cuốn vào tranh đấu giữa các phi tần, bắt đầu giúp phi tử bạch liên hoa tranh sủng, nhiều lần thành công, càng thêm được Hoàng Thượng thích, cũng trở thành cái đinh trong mắt của phi tần hậu cung.
Vì thế bị vu oan hãm hại, tìm cơ hội phản kích, cuối cùng thăng cấp thành công, đi lên phi vị, thậm chí là hậu vị.
Kịch bản thì đã định, nhưng cốt truyện chệch đi khá nhiều. Bộ phim này không nặng nề như 《 Bạch trú chi thành 》 hay 《 Lời nói dối chốn đất đỏ 》, cốt truyện khá nhẹ nhàng, cho nên Duẫn Nhi diễn tương đối thoải mái, cốt truyện đơn giản không cần quá nhiều cảm xúc phức tạp, dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần kỹ thuật diễn của vai chính tốt, dù cốt truyện có thiểu năng trí tuệ thế nào cũng có thể cứu vớt được một phần.
Huống gì, kịch bản bộ 《 Phượng Loan 》 này do một biên kịch chuyên làm phim cổ trang tương đối nổi tiếng viết, cốt truyện cũng không tệ.
Chỉ nhìn kịch bản và đội hình diễn viên là có thể biết, chắc chắn bộ phim này có thể được chú ý.
Trong lúc cô đang bận rộn đóng phim, mẹ của Cung Tuấn - Mai Ngọc lại nhận được tin nhắn của phu nhân nhà họ Trương - Phạm Nhã Trân, hẹn chiều nay cùng nhau uống trà.
Quan hệ giữa hai nhà họ Trương và họ Cung rất tốt, phu nhân hai nhà cũng thường gặp nhau, hẹn đi uống trà hoặc đi xem phim, xem nhạc kịch gì đó.
Phạm Nhã Trân thường nói với Mai Ngọc, hy vọng hai đứa trẻ hai nhà có thể tiếp xúc nhiều hơn, tương lai nếu thành chuyện tốt, kết thành thông gia, sẽ là chuyện tốt đến mức nào.
Đương nhiên, đối với chuyện này, Mai Ngọc chỉ cười nói, giờ đâu còn chuyện cha mẹ sắp đặt hôn nhân cho con cái nữa, con trẻ có suy nghĩ của riêng mình, bố mẹ không nên can thiệp quá nhiều, nếu không sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Mỗi khi Phạm Nhã Trân nhắc đến chuyện làm thông gia, Mai Ngọc đều cười cho qua, trước kia là vì bà thật sự không thích vị đại tiểu thư ngang bướng điêu ngoa ai ai cũng biết của nhà họ Trương. Mà bây giờ, con của bà đã kết hôn, bà càng không thể đồng ý chuyện này.
Đương nhiên, chuyện Cung Tuấn kết hôn không công bố với bên ngoài, cho nên bà không thể nói thẳng ra được.
Hôm nay hẹn đi uống trà, Phạm Nhã Trân nhắc chuyện này với Mai Ngọc lần thứ hai, nói là hy vọng bố mẹ hai bên hợp tác, để hai đứa nhỏ cùng ăn một bữa cơm.
"Tôi nhớ hồi nhỏ Cung Tuấn không có nhiều bạn lắm, Dư Hi nhà chúng tôi khi đó cũng thích đi theo Cung Tuấn, Cung Tuấn đi chỗ nào nó cũng đi theo, vô cùng dính người, Cung Tuấn cũng rất thích Dư Hi, còn nói gì đó mà tương lai muốn cưới Dư Hi làm vợ đấy."
Lúc nói đến chuyện hồi nhỏ của con trẻ, Phạm Nhã Trân không dấu được nụ cười.
Mai Ngọc nhấp một ngụm trà nóng, xấu hổ mà nói: "Hai đứa trẻ còn nhỏ, nói chuyện không đúng mực, không cần cho là thật."
"Mấy lời của trẻ con, đương nhiên sẽ không là thật, bà thấy Dư Hi của chúng tôi du học nhiều năm như thế, không lui tới gì với Cung Tuấn, quan hệ mới trở nên xa lạ.
Giờ mấy đứa nhỏ đã lớn rồi, da mặt cũng mỏng, cứ thế này, không phải quan hệ giữa hai nhà chúng ta sẽ phai nhạt sao, cứ theo như tôi nói đi, loại chuyện này chỉ cần người lớn chúng ta thúc đẩy, hai đứa nhỏ thường xuyên qua lại, quen nhau rồi, thích hay không thích, phát triển thế nào thì xem ý chúng nó."
Phạm Nhã Trân đã hạ mình nói chuyện này với Mai Ngọc, nếu Mai Ngọc từ chối, đúng là thật sự không cho mặt mũi.
Rối rắm rất lâu, Mai Ngọc vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Chuyện con trai đã kết hôn, dĩ nhiên là không thể nói được, dù sao cũng liên quan đến việc thăng tiến của con dâu.
Mà bà cũng không tiện trực tiếp từ chối Phạm Nhã Trân, còn phải bận tâm đến mặt mũi của phu nhân nhà họ Trương, tuy bà không thích Dư Hi, nhưng quan hệ giữa hai nhà vẫn cần phải duy trì.
Cho nên chuyện này nói đến cùng, vẫn nên để Cung Tuấn tự mình giải quyết thôi.
Mai Ngọc khó xử gọi cho Cung Tuấn nói chuyện này, làm con trai, đương nhiên anh rất hiểu mẹ mình, chỉ nói với bà, chuyện này đồng ý cũng không sao, đến lúc đó anh trực tiếp từ chối là xong hết mọi chuyện.
...
Trong bộ phim cổ trang 《 Phượng Loan 》, Duẫn Nhi đóng vai nữ chính A Loan, bằng sự thông minh và trí tuệ của mình, từng bước từ một tú nữ, trở thành Quý Phi độc sủng hậu cung, mà người đóng vai Hoàng Đế, là Trương Tân Thành.
Thật ra ban đầu nam minh tinh mà đoàn phim ký hợp đồng không phải Tân Thành, nhưng nửa đường lại xảy ra mâu thuẫn, nam minh tinh kia hủy hợp đồng, giờ phim đã bắt đầu quay, nam số một trống, lại không tìm thấy nam diễn viên thích hợp để đóng vai nam số một, muốn mời nam minh tinh gạo cội nào cũng phải gửi lời mời trước ít nhất nửa năm, hẹn trước đàm phán.
Cho nên, lúc thấy bộ phim này có khả năng phải lùi lại vô thời hạn, người đại diện của Tân Thành đột nhiên tìm tới, nói anh bằng lòng đóng vai nam số một của《 Phượng Loan 》, chuyện này đối với toàn bộ đoàn phim mà nói là bất ngờ ngoài ý muốn.
Nam minh tinh cấp bậc ảnh đế như Tân Thành, lúc trước ngay cả mời cũng không dám mời, vậy mà anh lại chủ động yêu cầu diễn vai nam số một, chuyện này không khỏi quá sức tưởng tượng đi!
Bên Tân Thành cũng nói thẳng, đây là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, anh ấy và Duẫn Nhi là bạn rất tốt, cho nên thù lao vẫn cứ theo như mức chi trả cho nam số một trước là được.
Duẫn Nhi rất cảm kích anh, nếu không nhờ anh ấy, nói không chừng bộ phim này thực sự phải lùi vô thời hạn.
Cô thật sự thích diễn phim cổ trang, dáng vẻ vai chính lên giọng thực sự rất thú vị.
Cảnh A Loan và Hoàng Đế gặp nhau, cô và Tân Thành có cảnh diễn chung đầu tiên, không thể nghi ngờ, hai người phối hợp hết sức ăn ý, hoàn thành rất nhanh, quay xong, đạo diễn còn khen không dứt miệng.
Tính theo tuổi thì Tân Thành lớn hơn cô phải vài tuổi, nhưng anh ấy nhìn không hề già chút nào, có lẽ đây là chỗ thần kỳ của giới giải trí.
Thời gian có thể phai tàn tất cả, nhưng có vẻ hoàn toàn không có tác dụng trong giới giải trí.
Duẫn Nhi quan sát khuôn mặt anh ấy ở khoảng cách gần, đôi mắt hai mí hẹp dài rất đẹp, con ngươi màu nâu thẫm, trong veo sáng ngời, mũi cao thẳng, làn da trắng mịn, môi mỏng nhìn rất gợi cảm, dù là ai cũng có dục vọng muốn hôn lên.
Mặc đồ cổ trang, anh giống như người đàn ông bước ra từ tranh vẽ, rất đẹp.
Tân Thành chú ý đến cô đang nhìn mình: "Nhìn gì đấy?"
"Mặt anh đấy." cô nói: "Thảo nào anh lại nhiều fan như thế."
Tân Thành mỉm cười không nói gì.
"Lần trước em tới tham gia tiệc sinh nhật, em gái anh có khó chịu không?"
"Nó thì có gì mà không vui. Đây là chuyện của anh, nó không quản được."
"Vậy là tốt rồi."
"Nhưng bố mẹ anh rất thích em, mấy hôm trước còn kêu anh mời em đến nhà ăn cơm."
"Vậy thì... không tốt lắm đâu."
"Đương nhiên, anh đã giúp em từ chối rồi." Tân Thành cười nói: "Nhưng đôi khi anh thật sự nghĩ, nếu em là em gái anh, sẽ như thế nào đây?"
Duẫn Nhi nhướng mày: "Sao lại có suy nghĩ như thế?"
"Anh cũng không biết." anh than một tiếng rất nhỏ: "Dư Hi nó thật sự... Đôi khi anh thật sự cảm thấy con bé không giống như em gái anh, người em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện hồi nhỏ đã đi đâu, vì sao mấy năm qua, con bé lại biến thành thế này?"
Đây là lần đầu tiên Tân Thành mở rộng cửa lòng với cô, cô an ủi: "Dù thế nào, huyết thống tình thân là không thể nào chối cãi, cô ấy vẫn là em gái anh, cho dù tính tình không tốt, anh cũng nên bao dung cô ấy nhiều hơn."
"Làm anh, đương nhiên anh nên bao dung nó, nhưng anh... Rất khó để thích con bé như khi còn nhỏ."
Duẫn Nhi vỗ vai anh: "Đừng nghĩ nhiều nữa, trước đây thường xuyên nghe anh than phiền cô ấy lại gây ra họa, mấy ngày nay đâu có nghe anh nói gì."
Trên Mặt Tân Thành lộ ra vẻ xem nhẹ: "Gần đây chạy đến Hongkong mua sắm rồi, mẹ anh sắp xếp xem mặt cho nó, nó mua một đống lớn hàng hiệu xa xỉ."
"Xem mặt?" Duẫn Nhi kinh ngạc: "Gia tộc như các anh còn cần xem mặt sao?"
"Đương nhiên, thương nghiệp liên hôn, nói trắng ra là màn kịch che mắt của nhà tư bản mà thôi."
Tân Thành nói: "Nhưng anh cũng không hy vọng con bé ở bên người đàn ông kia, nghe nói anh ta không dễ ở chung, hơn nữa lấy tính cách của Dư Hi, ở bên anh ta, không chừng tương lai sẽ ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa."
Duẫn Nhi tò mò hỏi: "Là ai thế?"
"Chắc là em đã từng nghe rồi, tổng giám đốc Cung của tập đoàn Cung thị."
Duẫn Nhi bỗng nhiên sửng sốt, bàng hoàng hỏi: "Ý anh... là vị nào? Tổng giám đốc Cung nào?"
"Còn có tổng giám đốc Cung nào nữa, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cung thị, Cung Tuấn."
"Ý anh là Cung Tuấn... anh ấy sẽ xem mắt với em gái anh sao?"
Duẫn Nhi không thể tin nổi: "Anh chắc là Cung Tuấn chứ, anh em nhà họ Cung không ít, có thể là anh nghe nhầm không?"
"Nhà anh vẫn luôn có quan hệ tốt với nhà họ Cung, khi còn nhỏ, em gái anh và Cung Tuấn là bạn tốt, có điều sau khi lớn lên thì lại xa cách."
"Chắc chắn là anh ấy sao?"
"Đúng thế."
Duẫn Nhi dời mắt, không biết nói gì.
Tân Thành không hề cảm thấy Duẫn Nhi kỳ lạ, anh ấy không chút để ý, nói:
"Dư Hi vui vẻ mấy ngày rồi, mua rất nhiều váy áo xinh đẹp, nó rất thích Cung Tuấn, nhưng anh thấy người đàn ông kia lạnh như băng, không hề có hảo cảm với nó, đều là nó một bên tình nguyện thôi."
"Anh ấy với ai cũng lạnh như băng." cô mặt không biểu tình, nói: "Nếu không muốn thì sẽ không đồng ý xem mặt."
"Cung Tuấn là một nhà tư bản có dã tâm, trong mắt chỉ có ích lợi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn."
Tân Thành suy đoán: "Có lẽ là coi trọng tập đoàn Trương thị, không phải em gái anh."
"Có lẽ là thế."
Dù là thế nào thì cũng một loại kết quả, Duẫn Nhi cảm giác tim mình như bị kim đâm.
Cả ngày, trong đầu cô toàn là tiếng vọng của Tân Thành: "Cung Tuấn là một nhà tư bản có dã tâm, trong mắt chỉ có lợi ích, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn..."
Dư Hi là một cô gái có thể giúp được anh, nếu cô không xuất hiện, có lẽ Cung Tuấn sẽ kết hôn với người phụ nữ như vậy, lý trí như anh, nhất định sẽ chọn một người phụ nữ có thể giúp ích cho sự nghiệp của mình, mà trong cuộc hôn nhân này, hình như cô không hề giúp gì được cho anh.
Nghĩ đến đây, ngay cả dũng khí để mở miệng hỏi, cô cũng không có, chỉ có thể đè nén trong lòng.
Có lẽ là vì cảm xúc không được tốt, thái độ của cô với Cung Tuấn lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Đôi khi Cung Tuấn có hứng thú, muốn thân mật một lát, cô cũng biểu hiện sự kháng cự và xa cách rõ ràng, chỉ nói công việc quá mệt mỏi.
Tâm tư anh nhạy bén, đương nhiên phát hiện cô không ổn, nhưng anh không hỏi được nguyên nhân, nếu nói nặng, cô sẽ ôm chăn đến phòng cho khách ngủ.
Anh cũng không còn cách nào với người vợ yếu ớt hay giận dỗi này.
Cô giận dỗi, anh cũng dứt khoát lòng dạ hẹp hòi một lần, ai cũng không quan tâm ai.
Vì hậu viện cháy, tâm tình Cung Tuấn vô cùng tệ, không cho ai trong công ty sắc mặt tốt.
Đến cuộc hẹn do Phạm Nhã Trân sắp xếp, sắc mặt anh càng tệ hơn, cả quá trình chỉ yên lặng ăn cơm, không nói lời nào.
Hai người Phạm Nhã Trân và Mai Ngọc thì lại trò chuyện rất vui vẻ, vì quen biết đã lâu, lúc trẻ còn là bạn thân, đây cũng là nguyên nhân Mai Ngọc không tiện từ chối Phạm Nhã Trân.
Dư Hi tỉ mỉ trang điểm, cả người toàn hàng hiệu, trên mặt trang điểm kiểu thanh thuần, vừa ăn cơm vừa lén đánh giá Cung Tuấn.
Anh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh nhạt cùng quần tây đen, áo sơmi tùy ý sơvin nhưng vẫn ngay ngắn chỉnh tề, tư thế ăn tao nhã, dưới ánh sáng của nhà hàng, làn da anh trông càng thêm trắng, ngũ quan cũng sắc sảo hơn.
Dư Hi say mê nhìn anh, anh lại chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
Phạm Nhã Trân thấy không khí giữa hai đứa nhỏ rất gượng gạo, vì thế nói: "Dư Hi của cô, đừng thấy được nuông chiều từ nhỏ, thật ra vẫn rất có khả năng, năng lực độc lập rất mạnh."
Mai Ngọc phụ họa: "Không phải sao, nghe nói sơ trung đã du học, ở nước ngoài cho đến khi tốt nghiệp đại học, tuổi nhỏ đã rời xa cha mẹ, thật sự không dễ dàng, may là không học thói xấu."
Phạm Nhã Trân vừa nghe Mai Ngọc nhắc đến chuyện Dư Hi đi du học thì chột dạ, lập tức nói:
"Ôi, bên kia cũng có vài người giúp đỡ cho nó, bây giờ thì mấy đứa trẻ sao có thể độc lập hoàn toàn chứ, nhưng Cung Tuấn nhà bà thì không giống, thật sự rất ưu tú."
Dư Hi cảm thấy, mình và Cung Tuấn đều từng đi du học, là người trải đời, vội nói:
"Mẹ, mẹ nói gì đấy, tuy mẹ mời nhiều người hỗ trợ con, nhưng cũng không thể phủ nhận tất cả nỗ lực của con chứ, con dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu đại học mà."
Phạm Nhã Trân liên tục ra hiệu bằng mắt cho Dư Hi, để cô ta đừng nhắc đến chuyện đại học. Nhưng Mai Ngọc tò mò hỏi: "Dư Hi học trường gì thế?"
Dư Hi nói một chuỗi tiếng Anh.
Đương nhiên Mai Ngọc không quá hiểu mấy trường đại học, chỉ khen cô ta một tiếng, mà sắc mặt Phạm Nhã Trân lập tục thay đổi, liên tục kéo ống tay áo Dư Hi, để cô ta đừng nói nữa.
Cung Tuấn im lặng cười lạnh.
Phạm Nhã Trân vừa thấy vẻ mặt của Cung Tuấn, trong lòng liền hiểu, dù Mai Ngọc không biết mấy trường đại học này, nhưng Cung Tuấn đã từng đi du học ở Mỹ, sao có thể không biết đây là một khu đại học chui ở Mỹ, được ví như nhà xưởng cung cấp bằng đại học cho phú nhị đại Trung Quốc, bên trong hỗn tạp tạp nham, hoàn toàn không học gì.
Con gái mình không nên thân, ra nước ngoài không ngoan ngoãn học hành, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, chỉ có thể dựa vào tiền để học đại học, về nước thì lại đắc chí, cho mình là người được hưởng giáo dục tiên tiến, lại không ngờ rằng, trước mặt người có kiến thức, bằng cấp chân chính, đúng là một trò hề.
Mà Dư Hi còn hồn nhiên không biết gì, liên tục khoác lác những gì mình đã trải qua khi đi du học.
Phạm Nhã Trân không biết để mặt mũi vào đâu, bà thật sự không hiểu, rốt cuộc mấy năm nay con gái mình đã trải qua chuyện gì, sao lại biến thành cái dạng này, có thể nói là vứt hết mặt mũi của bà.
Chuyện hôn nhân của con gái, làm mẹ thì nên quan tâm, nhưng giờ thành thế này, bà thật sự cảm thấy rất mệt.
Cố gắng thì đã cố gắng rồi, con gái không có giáo dục lại thích khoác lác, chẳng trách người khác sẽ chướng mắt.
Cho nên bữa cơm này, Phạm Nhã Trân chưa ăn được mấy miếng đã nói buổi chiều có việc, muốn về trước.
Dư Hi cố gắng ra hiệu bằng mắt cho mẹ mình, nhưng Phạm Nhã Trân xem như không thấy, ăn cơm xong thì vội vàng rời đi, đương nhiên Mai Ngọc cũng đi cùng, xuất phát từ gia giáo, trước khi đi vẫn dặn dò Cung Tuấn, cùng cô Trương ăn hết bữa cơm.
Sau khi hai người mẹ rời khỏi, Dư Hi vốn đang muốn hẹn Cung Tuấn đi xem phim, anh lại đi thẳng vào vấn đề:
"Cô Trương, tôi nói thẳng, hôm nay tôi đến dùng cơm là suy xét cho cảm nhận của mẹ tôi, cô cũng không phải kiểu người tôi thích, sau này không nên gặp mặt nữa."
"Vì sao, em nghe mẹ em nói, lúc nhỏ anh rất thích em!"
"Cô nghe mẹ cô nói?" anh đang định đứng dậy, nghe vậy thì lại ngồi xuống, nhìn vào mắt cô ta: "Chính cô không tự nhớ được sao?"
Sắc mặt Dư Hi bỗng nhiên biến đổi, né tránh: "Chuyện này... Anh cũng biết đấy, xảy ra chuyện như thế, em không nhớ được rất nhiều chuyện nữa."
Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô ta, phán đoán mỗi sự thay đổi trên mặt cô ta: "Là mất trí nhớ hay là không nhớ rõ?"
Dư Hi bị đôi mắt như chim ưng của anh nhìn chằm chằm, tâm hoảng ý loạn, căng thẳng nói: "Là... Là không nhớ rõ."
Mất trí nhớ thì hơi tuyệt đối, cô ta chỉ có thể lấp lửng trả lời như vậy.
"Nói cách khác, chỉ là quên đi vài phần ký ức đúng không?"
Dư Hi căng da đầu gật đầu, lập tức bổ sung: "Nhưng phần lớn mọi chuyện em đã quên mất."
Vẻ mặt Cung Tuấn đột nhiên trở nên dịu dàng, anh cười nhẹ, nói: "Hồi nhỏ lúc bố tôi đi Nhật Bản về, có mang theo một hộp chocolate, tôi không thích ăn đồ ngọt nên đã tặng nó cho cô. Kết quả cô lại ăn sạch cả hộp, bị đau bụng, còn nhớ không?"
Dĩ nhiên Dư Hi không có ấn tượng gì, chuyện này căn bản là không thuộc về ký ức của cô ta, tất cả đều thuộc về cô bé mang váy công chúa xinh đẹp kia, chỉ tiếc là cô bé kia đã chết.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, Dư Hi cho rằng anh đang gợi nhắc về những chuyện thú vị khi còn nhỏ với cô ta, nếu nói không nhớ rõ, có thể sẽ phá hư không khí không?
Vì thế cô ta nở nụ cười tươi: "Lạ quá, em không nhớ rất nhiều chuyện, nhưng mấy chuyện thú vị liên quan đến anh, em vẫn nhớ, bởi vì là chocolate anh đưa nên em rất thích, ăn hết sạch, kết quả buổi tối náo loạn đau bụng. Giờ nghĩ lại những việc này, cảm thấy thật vui vẻ."
"Phải không?" Nụ cười nơi khóe môi Cung Tuấn tắt dần, sắc mặt cũng càng ngày càng tối sầm, anh đứng lên, nhìn:
"Chẳng lẽ cô quên rồi sao, cô bị dị ứng với chocolate, lúc trước chỉ ăn một miếng nhỏ, toàn thân đã nổi mẩn, sao có thể ăn hết toàn bộ rồi bị đau bụng?"
Dư Hi mở to hai mắt, khóe môi mấp máy, muốn biện giải: "Là vì lâu quá rồi, em không nhớ rõ nữa!"
Cung Tuấn lấy một viên chocolate trong túi, đưa tới trước mặt cô ta: "Muốn nếm thử không?"
Dư Hi nhìn viên chocolate kia, toàn thân như bị nhìn thấu, run bần bật, thấy bí mật chôn sâu trong đáy lòng sắp không giữ nổi, sao lại không căng thẳng.
"Đúng là em bị dị ứng với chocolate, căn bản là không ăn chocolate được, có thể là nhớ nhầm, anh Cung Tuấn, anh đừng nhìn em như thế, sợ lắm."
Khóe môi Cung Tuấn nhếch lên, tự mình bóc giấy thiếc bọc ngoài chocolate: "Dị ứng chocolate là tôi bịa đấy."
"Bộp" một tiếng, chiếc đũa trong tay cô ta rơi xuống đất: "Anh lừa tôi!"
Anh gài bẫy cô ta, mà cô ta lại... Lặp đi lặp lại nhiều lần câu đó!
Ánh mắt Cung Tuấn dần trở nên lạnh lùng sắc bén: "Bởi vì cô đang nói dối, cô căn bản không phải là Trương Dư Hi."
Nếu chuyện thời thơ ấu, có thể lấy lý do không nhớ để qua loa, nhưng chuyện dị ứng chocolate, đây chính là triệt để nói dối.
Vì sao lại làm như vậy, cô ta đang muốn che dấu chuyện gì?
Rốt cuộc Dư Hi cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, cô ta giống như người điên, thét chói tai chạy ra khỏi nhà hàng.
Cung Tuấn nhìn ánh mắt kinh ngạc của khách khứa xung quanh, bỏ chocolate vào miệng mình, ngậm nó, vị cacao quanh quẩn nơi đầu lưỡi.
Thật ra...
Dư Hi thật sự không dị ứng với chocolate, mà là hạnh nhân, vì thế có một lần anh đưa chocolate cho cô, Dư Hi ăn xong thì nổi mẩn, vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng cô không nỡ vứt quà anh cho mình, hộp chocolate kia được cô bỏ vào hộp sắt, chôn dưới cây bạch quả trong sân.
Cô bé trân trọng tấm lòng của người khác kia mới là Trương Dư Hi chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro