ACLM 60: Về ngủ
Cả đám đàn ông trong phòng chưa từng thấy tình cảnh này, Cung Tuấn nói gì nghe nấy với phụ nữ như thế từ khi nào?
Nhưng những người đàn ông đó cũng là tay già đời lăn lộn xã giao nhiều năm, không dám biểu hiện quá hứng thú với với sinh hoạt cá nhân của Cung Tuấn, kêu người chỉnh tối đèn, nên uống rượu thì uống rượu, nên hát thì hát, vô cùng náo nhiệt như cũ, làm không khí sôi động lên, để hai người kia ngồi trong góc tối.
Duẫn Nhi ngồi bên cạnh anh, vuốt bàn tay anh: "Vừa rồi anh đến đón em à?"
"Không." anh mất tự nhiên lấy tay đi, không cho cô kéo.
"Em nhìn thấy xe anh rồi." cô lại để tay lên đầu gối anh: "Tân Thành chỉ đưa em về nhà mà thôi."
"Mà thôi? Em còn muốn thế nào nữa?"
"Em đâu phải loại người đứng núi này trông núi nọ, cũng đã kết hôn rồi."
"Em còn biết là mình kết hôn rồi?"
Duẫn Nhi biết anh ghen tuông cũng vì để ý, cho nên tính tình tốt lạ thường, dỗ dành anh: "Đừng giận."
Hai chân anh bắt chéo, người quay về phía bên kia.
Thật ra vừa rồi thấy cô, bao nhiêu tức giận của anh đã tiêu hơn nửa. Cô không hề cố kỵ đi vào như thế, thật ra đã tuyên bố quan hệ giữa hai người với mọi người.
Anh cũng không để ý chuyện công khai, anh chỉ để ý việc sự nghiệp của cô có chịu ảnh hưởng hay không.
Mà Duẫn Nhi bằng lòng đến câu lạc bộ đêm tự mình đón anh về nhà, việc này nói lên, so với sự nghiệp, cán cân trong lòng cô, thật ra là nghiêng về phía anh nhiều hơn một chút.
Anh biết cô thích đóng phim cỡ nào, nhưng bây giờ, phân lượng của anh trong lòng cô, hình như đã nặng hơn một chút.
Nghĩ đến đây, anh còn có thể tức giận gì nữa?
Anh chỉ banh mặt, muốn cô dỗ mình mà thôi.
Dĩ nhiên là tính tình Duẫn Nhi tốt, cô kéo cánh tay anh, thấy anh không phản kháng, thế là thò lại gần, bóp cằm anh: "Về nhà, hôm nay em tự mình xuống bếp làm cơm cho anh, đều là mấy món anh thích ăn."
Cung Tuấn nắm cằm cô, cúi đầu hôn, lưỡi chen vào hàm răng cô, cùng cô liều chết quấn quýt, sau đó cắn nhẹ, trách móc: "Không có lần sau."
"Ừ, không có lần sau."
Vì thế anh đứng dậy, ôm cô đi, mấy người đàn ông xung quanh vội vàng đứng dậy tiễn, Cung Tuấn kêu họ dừng bước: "Chi phí đêm nay cứ ghi dưới danh nghĩa của tôi."
"Cảm ơn tổng giám đốc Cung, tổng giám đốc Cung đi thong thả, cô Lâm cũng đi thong thả."
Hai người rời đi, lúc Lâm Xuyên xoay người đóng cửa, nói với mọi người: "Chuyện đêm nay..."
"Trợ lý Lục cứ yên tâm, chuyện đêm nay, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."
Lâm Xuyên gật đầu: "Vậy thì tốt."
Sau khi về nhà, Duẫn Nhi đút canh giải rượu cho anh, rồi lại kêu giúp việc hâm nóng đồ ăn, cùng anh ăn cơm tối.
Vừa rồi ở trước đối tác làm ăn của anh, cô bận tâm đến mặt mũi của anh, có vài lời nghẹn trong lòng không nói, chuyện gì cũng theo anh, giờ nếu đã về nhà...
Cô lùa cơm, thong dong nói: "Người đã kết hôn, còn xem mặt với người khác, thế thì có tính là ngoại tình không nhỉ?"
Lời vừa nói ra, bàn tay gắp đồ ăn của Cung Tuấn hơi khựng lại, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, quay đầu hung hăng trừng mắt với Lâm Xuyên một cái.
Vẻ mặt Lâm Xuyên tuyệt vọng, anh có nói gì đâu chứ!
Lúc này cô giương mắt nhìn Lâm Xuyên: "Lâm Xuyên, anh nói xem, loại người này, có phải là rất không có nhân phẩm không?"
Lâm Xuyên đột nhiên bị chú ý, rơi vào tình thế khó xử, nhưng nhanh chóng hiểu được tình hình từ vẻ mặt cam chịu của Cung Tuấn.
Ở nhà, dù là chuyện gì, vĩnh viễn là phu nhân đúng, phu nhân nói là khuôn vàng thước ngọc, cho nên... Anh ấy cần phải đứng về phía phu nhân.
"Tôi cảm thấy hành vi như vậy thật sự rất quá phận." Lâm Xuyên dõng dạc nói: "Dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, giấu diếm vợ để gặp người phụ nữ khác, loại hành vi này phải bị phỉ nhổ!"
Duẫn Nhi gật đầu: "Nói rất đúng."
Cung Tuấn nhìn hai người kẻ xướng người họa, rất bất đắc dĩ, giải thích: "Đúng là anh có đi ăn một bữa cơm cùng Dư Hi, chỉ vì bận tâm đến mặt mũi của nhà họ Trương và mẹ anh mà thôi, cũng đã từ chối cô ta rõ ràng."
Duẫn Nhi đang muốn mở miệng, anh lại không cho cô cơ hội: "Làm người đàn ông có gia đình, tham gia loại gặp mặt với mục đích là xem mặt này, đúng là không nên, đây là sai lầm của anh, anh thừa nhận, hơn nữa xin lỗi em."
Cô hừ nhẹ: "Bị phát hiện mới nói xin lỗi."
Cung Tuấn:...
Anh vỗ nhẹ gáy cô, mang theo chút trách móc, nhưng nhiều hơn vẫn là cưng chiều.
Nửa năm nay, Duẫn Nhi được anh nuông chiều, càng thêm nhanh mồm dẻo miệng, rất nhiều lúc có thể nói đến mức anh không nói lại được.
Lâm Xuyên làm người ngoài duy nhất ở đây, công bằng mà nói: "Đại tổng gặp Dư Hi, phu nhân để Tân Thành đưa về nhà, bù trừ lẫn nhau."
"Bù trừ gì mà bù trừ."
"Không bù trừ được."
Hai người gần như là đồng thời nói ra, sau đó phân cao thấp nhìn đối phương một cái.
Lâm Xuyên:...
Tôi cảm thấy mình có thể cáo từ rồi.
Vẻ mặt Cung Tuấn rõ ràng là không vui: "Tốt nhất là em nên giữ khoảng cách với Trương Tân Thành, ánh mắt anh ta nhìn em, căn bản không phải là bạn bè bình thường như lời em nói, bạn bè bình thường, anh ta sẽ nhìn em như vậy?"
Duẫn Nhi hiểu, chuyện anh để ý căn bản không phải là chuyện Tân Thành đưa cô về nhà, chuyện anh để ý là ánh mắt Tân Thành nhìn cô.
Cô biện giải: "Tân Thành không như vậy đâu, anh ấy biết em có bạn trai, còn hẹn cùng đi ăn một bữa cơm."
"Ăn cơm?" Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng: "Bạn trai em vì sao phải ăn cơm với anh ta, em là gì của anh ta, quản cũng rộng đấy."
"Anh ấy nói xem em như em gái."
"Chính anh ta có em gái, vì sao còn xem em như em gái?"
Lời vừa nói ra, Cung Tuấn đột nhiên dừng lại.
Đúng vậy, chính anh ta có em gái, vì sao còn xem Duẫn Nhi là em gái.
Anh nhìn Duẫn Nhi một lần nữa, từ từ đưa tay qua, chạm vào lông mày cô, vuốt dọc theo mặt cô, sau đó lại ấn môi cô.
Rất nhiều người nói cô và Dư Hi giống nhau, nhưng anh chưa từng suy xét vấn đề này.
Trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia chớp, đâm xuyên lớp sương mù dày đặc, rẽ mây thấy ánh mặt trời, dường như tất cả trở nên... Sáng tỏ thông suốt.
Duẫn Nhi rũ mắt, nhìn bàn tay đang nắm cằm mình: "Anh... Làm gì đấy?"
Cung Tuấn trực tiếp kéo cô đến bên cạnh mình, nâng mặt cô lên, nhìn đi nhìn lại, sau đó lại vuốt tóc mái cô lên, để lộ phần trán trắng mịn cùng vết sẹo hồng nhạt ở giữa, ngay trước mắt.
Thấy anh nhìn chằm chằm như thế, cô bối rối cúi đầu, muốn đưa tay che vết sẹo theo bản năng.
Anh ngăn tay cô lại, lòng bàn tay có vết chai nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo của cô, cảm giác trái tim mình như bị kim đâm, anh dịu dàng hỏi: "Sao lại bị thương?"
"Không phải nói với anh rồi sao, em không nhớ nữa, có lẽ là khi còn nhỏ nghịch ngợm bị ngã."
"Đây không phải vết sẹo do té ngã, chỉ có đồ sắc nhọn mới có thể tạo thành vết thương như vậy, để lại sẹo."
"Em thật sự không nhớ nữa, đều là chuyện hồi còn nhỏ."
"Em là cô nhi?"
"Không phải anh biết lâu rồi sao, còn hỏi."
"Bố mẹ là ai?"
"Em mà biết thì còn là cô nhi sao?"
Duẫn Nhi cảm thấy hôm nay chỉ số thông minh của anh hơi hạ thấp, chẳng lẽ là vì uống rượu?
"Nhiều năm qua, chẳng lẽ em không nghĩ đến chuyện tìm họ?"
"Nếu họ đã không cần em, còn muốn tìm làm gì." cô rầu rĩ nói: "Trước đây họ không cần em, giờ cũng sẽ không cần em, em không tìm."
"Sao em xác định là em bị họ vứt bỏ?"
Trong mắt cô hiện lên sự hoang mang: "Không phải vứt bỏ, vì sao nhiều năm qua họ không tìm em, nếu muốn thì nhất định đã tìm được rồi."
"Có lẽ họ cũng không biết con gái mình đang lưu lạc."
"Có bố mẹ nào mà lại như vậy, mất con cũng không biết."
Lúc này Lâm Xuyên đột nhiên nói: "Đại tổng, rất nhiều chuyện còn chờ kiểm chứng, giờ mà..."
Cung Tuấn lập tức im lặng.
Lâm Xuyên nói đúng, giờ còn rất nhiều chuyện cần kiểm chứng, chuyện không có chứng cứ, tạm thời không nên cho cô biết, lỡ mà không phải, chẳng phải càng khiến cô buồn lòng sao?
Cung Tuấn nhanh chóng ăn cơm tối, sau đó kêu Lâm Xuyên vào thư phòng, nói có việc muốn thương lượng.
Duẫn Nhi nhìn đồ ăn còn thừa đầy bàn, bĩu môi, thế này cũng quá qua loa rồi, chuyện gì mà ngay cả cơm cũng không ăn, lãng phí!
...
Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Trên bàn vẫn đặt hai bức ảnh Dư Hi còn nhỏ và bây giờ.
Cung Tuấn ngả lưng ra ghế, đầu ngón tay cầm một bức ảnh của Duẫn Nhi, cô gái trong bức ảnh mặc áo phông mỏng cùng quần đùi jean, đang cầm vòi nước tắm rửa cho chú chó lông vàng, chú chó lông vàng không ngừng vẩy lông, bọt nước văng khắp nơi, cô bị nó làm ướt cả người, cười như một đứa trẻ.
Bức ảnh này bị anh ở ban công lầu hai chụp được, vốn là lén lấy làm của riêng, đặt trong ví mình.
Lúc này, anh đang cầm bức ảnh, cũng cầm lấy bức ảnh Dư Hi chụp chung với anh khi còn nhỏ.
Anh hỏi Lâm Xuyên: "Trông có giống một người không?"
Lâm Xuyên cẩn thận nhìn hai bức ảnh, so với ảnh của Dư Hi hiện tại, Duẫn Nhi thật sự giống Dư Hi hồi nhỏ hơn.
"Đại tổng, chuyện này không nói lên được điều gì, bởi vì trẻ con lớn lên, bề ngoài sẽ thay đổi, nếu chỉ dựa vào ảnh chụp, tôi không thể nào phân biệt."
Cung Tuấn cũng biết, chỉ dựa vào suy đoán chủ quan, tùy ý đưa ra kết luận là tối kỵ.
Anh cẩn thận bỏ bức ảnh vào ví, nói với Lâm Xuyên: "Lúc điều tra chuyện mà tôi phân phó, thuận tiện điều tra thân thế của phu nhân luôn đi."
"Được."
Lúc Lâm Xuyên xuống tầng, thấy Duẫn Nhi một mình ngồi trên ghế ngoài sân, đang hóng mát, chú chó lông vàng nằm dưới chân cô.
Thấy Lâm Xuyên ra, cô ngẩng đầu chào một tiếng.
Duẫn Nhi thấy chỉ có mình anh ấy thì hỏi: "Cả ngày cứ dính lấy nhau như hình với bóng, sao anh không dứt khoát làm một đôi với ông chủ của anh luôn đi."
Lâm Xuyên:...
Cho nên vợ ông chủ ăn dấm của Dư Hi, giờ còn ăn dấm của anh sao!
Duẫn Nhi cởi giày, bàn chân trắng trẻo nhẹ nhàng đạp lên bụng chú chó, chú chó lật người qua, nằm ngửa trên mặt đất, chơi với cô.
"Hai người thương lượng chuyện quốc gia đại sự gì đấy?"
Lâm Xuyên không trả lời.
"Còn muốn giữ bí mật phải không?"
"Đúng là không tiện nói."
"Sợ tôi là gián điệp thương mại, bán đứng hai người à?"
"Vậy cũng không phải là không có khả năng." Lâm Xuyên hiếm khi nở nụ cười.
Duẫn Nhi phát hiện, anh ấy cười lên nhìn rất đẹp, tươi sáng vui vẻ, tựa như cơn gió lạnh trong đêm hè.
"Lại đây nói chuyện với tôi một lát."
Cô vỗ cái ghế hóng mát bên cạnh, vì thế Lâm Xuyên đi tới, ngồi xuống. Chú chó lông vàng thấy thế, lập tức hưng phấn nhào đến ôm đùi anh ấy.
Lâm Xuyên:...
"Tránh ra, này, con chó này sao thế!"
Duẫn Nhi nở nụ cười sang sảng: "Đại Mao, anh ấy là đàn ông, mày đừng như vậy."
Lâm Xuyên đẩy chú chó ra, nhíu mày nói: "Chú chó này quá háo sắc."
"Nó thích anh đấy."
"Vậy tôi có cần cảm ơn nó không?"
Cô tiếp tục cười, Lâm Xuyên nhìn gương mặt dịu dàng của cô, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
"Lâm Xuyên, anh nhớ bố mẹ mình không?"
Đôi mắt Lâm Xuyên chợt lạnh lẽo: "Mẹ tôi luôn xem tôi là lợi thế để tranh giành tài sản, còn bố tôi, ông ta chưa từng xem tôi là con trai của mình, người khác bắt nạt tôi, ông ta mắt nhắm mắt mở, chỉ vì là con trai riêng, tôi liền đứng thấp hơn một bậc, đây là đạo lý gì chứ?"
Duẫn Nhi vỗ vai anh: "Con trai ngoan, sau này Đại Mao chính là anh em của con."
Lâm Xuyên mỉm cười, không so đo với cô, nói: "Nếu cô muốn, Đại tổng có thể giúp cô tìm bố mẹ."
Duẫn Nhi hơi thổn thức: "Hay là thôi đi, không có họ, tôi cũng sống rất tốt."
"Chẳng lẽ cô không tò mò sao?"
"Tôi còn tò mò hơn là vì sao họ không cần tôi, hồi nhỏ tôi thường xuyên tự hỏi mình, tôi ngoan như thế, vì sao bố mẹ lại không cần tôi."
"Có lẽ là họ có nỗi khổ."
"Ai biết, có lẽ họ đã có đứa con gái khác rồi."
Lâm Xuyên không còn gì để nói.
...
Sau khi Lâm Xuyên rời khỏi, Duẫn Nhi ngẩng đầu, trên ban công tầng hai, người đàn ông kia đang cúi đầu nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau một lát, đôi mắt thâm thúy của anh nổi lên gợn sóng không dễ phát hiện.
"Về ngủ thôi."
"Được."
Tối hôm đó, cô cảm giác cảm xúc anh là lạ, anh rất dịu dàng, dịu dàng xưa nay chưa từng có, tỉ mỉ hôn khắp mặt cô, như muốn vỗ về tất cả nỗi đau của cô.
Rất nhẹ, rất chậm.
Đàn ông một khi đã dịu dàng nhu tình, phụ nữ rất khó thừa nhận sự dịu dàng như vậy.
Cô có thể từ nụ hôn của anh, cảm nhận được tình cảm ở chỗ sâu nhất trong lòng anh, nhiệt tình mà tha thiết.
"Cung... Cung Tuấn." Cô ngẩng mặt, khoảng khắc môi lưỡi bật ra tên anh, mũi chân co chặt lại.
Người đàn ông kia cúi người, dùng hết sức lực, ngay cả linh hồn cũng run rẩy.
"Ừm?"
"Anh yêu em không?"
"Em nói xem..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro