ECNCDA 20: Đánh nhau
Duẫn Nhi thuê một căn phòng cách trường học không xa, cách phố ăn vặt ở cổng sau 500 mét về hướng Đông, xuyên qua nhiều con ngõ nhỏ ẩm ướt, sẽ có một khu chung cư ba tầng cũ.
Tuy chung cư có tuổi đời rất lớn, nhưng cũng may giá cả phải chăng, cách trường cũng rất gần, hơn nữa không cần thuê chung với người khác, mà là cho thuê phòng đơn, dùng nước dùng điện đều rất tiện. Chỉ có duy nhất một chỗ không tốt, là cảnh vật xung quanh tương đối lộn xộn.
Hàng xóm vàng thau lẫn lộn, có rất nhiều cô gái làm massage ở tầng dưới, cũng có người làm công nhân viên đến từ tỉnh lẻ, cũng có người làm âm nhạc, mỗi ngày gảy đàn ghi-ta ồn ào đến tận khuya......
Những cái đó, cô đều có thể chấp nhận, chỉ cần có thể có chỗ đặt chân.
Người khác đều nói, thủ đô là nơi bắt đầu ước mơ. Ở chỗ này, cô mới cảm nhận được sâu sắc cay đắng và vất vả phía sau những lời này.
Mỗi một người công nhân đến từ tỉnh lẻ, đều hy vọng có thể thực hiện hoài bão của mình ở đây, nhưng hiện thực lại là bọn vừa bóc một gói mỳ ăn liền, vừa nói với người thân trong điện thoại, bản thân rất tốt, hiện tại đang ăn cơm tiếp khách trong khách sạn lớn.
Không phải mỗi người đều có may mắn thực hiện được ước mơ.
Duẫn Nhi cầm sách tiếng Anh trong tay, muốn học thêm từ đơn trong lúc lấy nước ở phòng giặt quần áo công cộng.
Sau khi đổ đầy nước, cô một tay xách thùng nước ra ngoài, khi lên tầng, bên cạnh có một gã đàn ông đi ngang qua, thấy cô vất vả xách nước, dứt khoát nhận lấy thùng nước.
"Tầng mấy, tôi giúp cô mang lên."
"Tầng 3, cảm ơn anh."
Gã đàn ông này dáng người thấp bé, ước chừng chỉ khoảng 1m7, đi dép lào, diện mạo bình thường, hơi béo, nhìn trông khá phúc hậu.
Lên tầng ba, gã đàn ông lại hỏi: "Cô sống ở phòng nào."
Cô vốn định nói, đặt cầu thang là được, tự cô sẽ xách về, nhưng gã đàn ông này kiên quyết muốn giúp cô xách tới cửa, cô không thể thoái thác, đành phải dẫn gã đi đến cửa phòng mình.
Cô không lập tức lấy chìa khóa phòng thuê ra, mà nói với gã lùn kia: "Cảm ơn anh, đặt ở đây là được rồi."
Gã lùn thấy cô cẩn thận như vậy, cười cười, nói: "Cô gái nhỏ, tôi không phải người xấu."
Duẫn Nhi thấy mình bị chọc đúng tâm tư, thoáng ngượng ngùng: "Tôi biết, cảm ơn anh lần nữa nhé."
Gã lại hỏi: "Cô sống một mình hả?"
Duẫn Nhi vội vàng nói: "Không phải, tôi sống với bạn trai."
"Hì, tôi ở tầng dưới, để ý cô đã lâu, cô làm gì có bạn trai chứ." Gã lùn cười ha hả nói: "Cô là học sinh nhỉ."
Trong lòng cô giật thót, liên tục nói: "Tôi, tôi có bạn trai."
Gã kia không thèm để ý, chỉ nói: "Tôi ở 218, họ Lý, ngươi nếu cô có chuyện gì thì cứ tới tìm tôi, đừng khách khí, một người ở bên ngoài, cũng không dễ dàng."
"Cảm ơn Lý tiên sinh." cô khẽ nói.
Khoé miệng vị Lý tiên sinh kia cong lên tươi cười, lại quan sát cô một lúc lâu, bấy giờ mới bước chầm chậm xuống tầng.
Nghe tiếng bước chân đã đi xa, lúc này Duẫn Nhi mới lấy chìa khóa mở cửa phòng, sau khi vào nhà lập tức cắm vào khóa trái, dựa lưng vào tường thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh mắt của vị tiên sinh họ Lý kia nhìn cô, làm cô cảm giác cả người như muốn nổi da gà.
Duẫn Nhi nhìn váy áo phơi trên ban công của mình, vội vàng thu về phòng.
Còn cảm thấy không yên tâm, dứt khoát đi xuống siêu thị dưới tầng mua mấy cái quần lót đàn ông, treo ngoài ban công, chứng tỏ trong nhà cũng có đàn ông.
*****
Hai ngày sau, Lộ Bạch nói cho cô, video ca hát tối hôm đó của cô đã vượt qua lượt xem và lượt bình chọn video tham gia cuộc thi singer của Tống Mạt.
"Ban đầu tớ định giúp cậu đăng ký tham gia thi đấu, nhưng ban tổ chức yêu cầu ca sĩ phải lộ mặt."
Lộ Bạch rất tiếc nuối: "Cậu có giọng hát hay như vậy, không truyền ra cho nhiều người nghe thấy, thật sự quá đáng tiếc, cậu nhìn Tống Mạt xem, video âm nhạc vừa hát vừa múa của bọn họ đã lên top 5 hot search trên web rồi."
Duẫn Nhi không để ý nhún vai: "Sau này sẽ có cơ hội."
Cô tin vào một câu nói của mẹ, nếu là vàng kiểu gì cũng sẽ có một ngày sáng lên, không phải vội, không phải sợ, từng bước từng dấu chân phải thật chắc chắn.
"Duẫn Nhi, có phải cậu không thích bị cộng đồng mạng nhìn thấy mặt của mình nên mới không chịu quay video đúng không?"
Duẫn Nhi gật đầu.
"Cái này thì dễ rồi." Lộ Bạch vội vàng nói: "Chúng ta có thể ghi âm mà."
Tô Bắc Bắc chen vào một câu: "Không phải cậu muốn tăng độ hot sao, độ hot của ghi âm sao cao được bằng video, rất khó nổi tiếng."
Lộ Bạch nhụt chí: "Cũng đúng."
Hiện trang độ phổ biến của trang web ghi âm không bằng trang web video, mọi người không chỉ muốn nghe nhạc mà còn muốn xem biểu diễn, cho nên nhóm Tống Mạt mới có thể vừa hát vừa múa, cũng là để thu hút.
"Thôi thôi." Lộ Bạch sờ đầu cô "Học tập đi bé ngoan, tớ không quấy rầy cậu chuyện này nữa."
"Ừ." Duẫn Nhi gật đầu, cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế chủ động đề nghị: "Cuối tuần có thời gian, chúng ta có thể cùng đi KTV hát, cả ba chúng ta."
"Được."
*****
Tháng năm, trong không khí mang theo hương vị gió hè, các bạn học sinh đều mặc áo ngắn tay, thậm chí còn có không ít bạn nữ đã mặc váy.
Quần áo mùa hè của Duẫn Nhi đa số đều là đồ thể thao tối màu rộng thùng thình, bởi vì đây là kiểu quần áo giấu được dáng người nhất.
Mấy ngày nay cô cảm thấy ngực căng căng, hình như lại lớn thêm.
Tuy mỗi ngày đều cầu mong, đừng to thêm đừng to thêm, nhưng bây giờ là thời điểm dậy thì mạnh nhất, cơ thể giống như con ngựa hoang đứt cương, căn bản không thể kiểm soát bằng ý thức.
Có vẻ lại tăng thêm một cup.
Cô gần như sụp đổ.
Ngực phát triển không mang lại niềm vui cho cô, hoàn toàn ngược lại, điều này khiến cô vô cùng bối rối.
Cô không thích bị mọi người vây xem, đặc biệt là ánh mắt thích thú của các bạn nam, làm cô cảm thấy vô cùng đáng ghét.
Cô rất hâm mộ Lộ Bạch, nhỏ đến mức gần như không có, cũng sẽ không có bạn nam nào nhìn lâu.
Vào một buổi trưa oi ả giữa tháng sáu, Tống Giang xảy ra tranh chấp với mấy bạn nam lớp khác, bị túm cổ đến phòng giám thị nghe cảnh cáo, hình như bố của anh còn bị mời tới trường.
Khi cô ôm sách bài tập tới văn phòng chủ nhiệm, nghiêng đầu nhìn thấy bố của anh, đó là một người đàn ông trung niên tuổi ngoài bốn mươi, bộ dáng tương đối khôi ngô tuấn tú, cao lớn thẳng tắp, mặc bộ vest màu đen, rõ ràng là vừa từ công ty tới, đi lại vội vàng.
Tống Giang đứng bên tường, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói một lời.
Người đàn ông kia xảy ra tranh chấp với Tống Giang, đúng lúc Duẫn Nhi ôm sách rời khỏi văn phòng, người đàn ông kia nhấc chân đá vào đầu gối anh.
Tống Giang mất thăng bằng lảo đảo lùi ra sau, ngã rầm xuống đất.
Cô hét lên một tiếng, vội vàng buông sách bài tập, chạy tới nâng anh dậy.
Sắc mặt anh xanh mét, banh mặt. Anh hung hăng trừng bố của mình một cái, hất tay cô ra, tự đứng lên, phủi quần, đứng bên cạnh không nói lời nào.
Tràn ngập tức giận.
"Suốt ngày gây rắc rối, tại sao ông đây có thể sinh ra một thằng khốn nạn như mày được nhỉ!"
Dường như bố anh cũng là một người có tính tình nóng nảy, đi đến đây định đánh tiếp, cô vội vàng che trước mặt Tống Giang, cho dù anh tức đến mức nào, cô vẫn nắm chặt cổ tay anh.
Làn da anh nóng đến độ sắp bùng cháy.
Chủ nhiệm lớp Tôn Bình cũng vội vàng khuyên nhủ: "Tống tiên sinh, đừng đánh thằng bé, có chuyện gì từ từ nói."
"Tôi không có lời nào muốn nói với thằng khốn nạn này cả, Tống Sâm tôi không dạy ra đứa con ngoan như vậy." Bố anh nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm lớp Tôn Bình vội vàng đuổi theo, chuyện nhà trường trừng phạt bằng ghi tội, thầy còn phải trao đổi với Tống Sâm nữa.
Trong văn phòng chỉ còn hai người, lúc này cô mới dám ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng và khóe mắt anh đều có vết bầm tím.
Thế này vẫn tốt chán, nghe nói bạn nam đánh nhau với anh còn bị đưa vào bệnh viện.
Cô nhặt sách bài tập rơi trên mặt đất lên, quay đầu lại nói với anh: "Đi, đi học thôi."
Tống Giang không nhúc nhích, sắc mặt âm u đến đáng sợ.
Cô hiểu sự phẫn nộ của anh giờ phút này, bởi trong nhà cô, cũng có một ông bố ngang ngược vô lý, thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Cô ôm sách bài tập, đi tới kéo góc áo anh: "Đi thôi."
Tống Giang rũ mắt nhìn cô, lúc này đôi mắt đen không còn hung ác đáng sợ như trước mà dịu dàng hơn rất nhiều.
Anh cùng cô đi ra khỏi văn phòng, tiện tay ôm chồng sách bài tập thật dày trên tay cô.
*****
Về nguyên nhân Tống Giang đánh nhau, các bạn trong lớp bàn tán xôn xao, cách giải thích đáng tin cậy nhất là ——
Tống Giang ghen tị.
Bởi vì bạn nam bị đánh đến mức vào bệnh viện, là một đại ca lớp 9, gần đây đang điên cuồng theo đuổi Tống Mạt, tặng hoa tặng sữa tặng bánh kem cho cô ta, ba ngày hai lần lại tạo điều bất ngờ.
Tống Mạt thích Tống Giang, tuy Tống Giang đối xử với cô ta không lạnh không nhạt, nhưng người đàn ông như anh, trong lòng suy nghĩ điều gì cũng không ai biết được.
Ghen... Không phải là không thể.
Lộ Bạch thở ngắn than dài, ban đầu cô ấy còn tự mình đa tình cho rằng Tống Giang có ý với cô ấy, tóm lại luôn có cảm giác Tống Giang cố ý nhìn về phía các cô ấy.
Xem như ngọn lửa nhỏ hiện tại đã bị dập tắt, hoá ra Tống Giang thật sự thích Tống Mạt.
Sau khi Tống Mạt biết chuyện này đã gửi tin nhắn cảnh cáo bạn nam kia, bảo cậu ta đừng dính lấy cô ta nữa, đời này cô ta không thể thích cậu ta.
Tống Giang thích Tống Mạt, Duẫn Nhi hoàn toàn không cảm giác nhận được, thật khó thể tưởng tượng một người như anh, thích người khác sẽ có bộ dạng gì.
Che giấu? Tỏ tình? Hình như khả năng này không lớn.
Có khả năng nhất là dọa cô ấy một trận.
Cô đồng tình nhìn Tống Mạt, thật hy vọng cô ta có một trái tim kiên cường, đừng để Tống Giang dọa khóc.
Tan học, Thời Tự rủ Duẫn Nhi đi ra phố ăn. Duẫn Nhi hỏi cô ấy chuyện của Tống Giang.
"Không sao đâu, chỉ thanh toán tiền viện phí và tiền bồi thường, bố mẹ bạn nam bị đánh cũng không truy cứu, bên phía nhà trường cũng không dám làm gì Tống Giang, dù sao người ta cũng có một ông bố tốt."
Từ miệng Thời Tự, cô biết được bố của Tống Giang chính là Tống Sâm chủ tịch tập đoàn Tống thị đứng đầu thành phố, trước đây chỉ biết anh có một người mẹ mạnh mẽ giỏi giang, không ngờ bố anh chính là Boss của tập đoàn Tống thị mỗi xuất hiện trong bản tin tài chính hàng ngày, người đàn ông đứng đầu top doanh nhân giàu có nhất Trung Quốc.
Tên này, thật sự là công tử nhà giàu.
Đương nhiên, cô điều quan tâm nhất vẫn là tin đồn Tống Giang thích Tống Mạt.
Không nghĩ tới Thời Tự lại cười ha ha: "Trời ạ, các bạn lớp cậu cũng tưởng tượng siêu thật, thế mà cũng có thể liên hệ với nhau."
Duẫn Nhi khó hiểu: "Đánh nhau không phải do ghen à?"
"Đương nhiên không phải! Ăn dấm gì chứ, lời này của cậu mà để Tống Giang biết." Thời Tự run lên: "Tốt nhất đừng để cho cậu ấy biết."
Duẫn Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, làm một quần chúng ăn dưa: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thời Tự thần bí liếc cô một cái: "Phải nói, chuyện này có phần liên quan đến cậu đấy."
"Tôi?" Duẫn Nhi kinh ngạc: "Tôi làm sao."
Thời Tự chần chừ: "Không cho cậu biết đâu."
"......"
Lời đã đến bên miệng, lại không cho cô biết, thế có khác gì cấm người khác ăn đâu.
Cô ghé sát vào Thời Tự, kéo tay cô ấy cầu xin: "Cậu nói nhỏ cho tôi đi, tôi không truyền ra ngoài đâu."
Thời Tự nhìn quanh bốn phía, nói nhỏ: "Thôi, nói cho cậu cũng không sao, nhưng cậu đừng để cậu ấy biết là tôi nói."
"Tôi hứa đấy." Duẫn Nhi giơ ngón tay hướng lên trời.
"Lúc ấy tôi cũng ở sân thượng, Caesar đang chơi freestyle cùng với Thanh Nhi và A Nhiên, sau đó nghe thấy trong góc có mấy bạn nam vừa hút thuốc, vừa bàn tán về gái xinh khối mình, có nhắc tới người đẹp họ Tống."
"Thế nên cậu ấy ghen tị?"
"Cái gì chứ, đến mí mắt Caesar cũng không thèm nâng lên."
"Sau đấy không biết như thế nào, mấy tên kia lại nói đến lớp 3 mới có một bạn nữ chuyển đến, là một em gái ngực to, muốn kéo nhau đến xem..."
Mặt Duẫn Nhi đỏ ửng, khẽ hỏi: "Sau... Sau đó thì sao?"
"Sau đó à." Thời Tự uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Lúc ấy Caesar chợt nổi giận, nếu không có bọn tôi ngăn cản, chắc chắn Caesar đã trực tiếp móc mắt của mấy tên kia ra rồi, bọn tôi quen cậu ấy đã nhiều năm, trước nay chưa từng thấy cậu ấy tức giận đến mức đó."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro