LNTLA 26: Hút thuốc
Duẫn Nhi về đến nhà, cảm thấy không khí đêm nay có chút kỳ quái.
Dì giúp việc đã bưng thức ăn lên bàn nhưng cha mẹ và Phi Phi vẫn còn ngồi trên sô pha, dường như cố ý chờ cô.
Trước kia, bọn họ ăn cơm chưa bao giờ chờ cô, chỉ cần Phi Phi tan học về nhà, trong nhà liền có thể ăn cơm.
Dựa theo cách nói của Đào Gia Chi thì là thân thể Phi Phi không tốt, phải đúng giờ ăn cơm, cô cũng phải hiểu, phải chịu trách nhiệm.
Tối hôm nay, cả nhà ngồi trên sô pha chờ Duẫn Nhi, hiển nhiên, cũng không phải vì chờ cô ăn cơm chiều.
Cô suy đoán, hơn phân nửa là bởi vì vụ việc cộng điểm đại học.
Giám thị nói rất rõ ràng, việc cộng điểm đã được quyết định, Phi Phi và cha mẹ khẳng định đã sớm biết.
Cô nhìn tư thế mọi người bày trận địa sẵn sàng đón quân địch này, chắc là cho rằng cô phát điên sẽ về nhà cãi lộn, vậy nên mới sớm có phòng bị chờ cô.
Cô cũng không muốn tranh cãi ầm ĩ, bởi vì cha mẹ xưa nay bất công, luôn thiên vị Phi Phi, tranh cãi ầm ĩ và nước mắt không có bất kì ý nghĩa nào.
Cô không có lưu luyến ở phòng khách, sau khi vào nhà lập tức tới bàn, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Người một nhà trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, không rõ Duẫn Nhi muốn làm gì trong hồ lô.
Phi Phi thiếu kiên nhẫn, đi đến trước bàn ăn, nói với cô: "Chị biết trong lòng em khó chịu, có cái gì không hài lòng, em nói thẳng đi."
Duẫn Nhi còn không nhìn chị ta, nói: "Em có chút đói bụng, cha mẹ, hai người không lại đây ăn cơm?"
Minh Chí và Đào Gia Chi xô xô đẩy đẩy, ngồi xuống, thấp thỏm nhìn: "Duẫn Nhi, chắc hẳn việc cộng điểm thi đại học, thầy đã nói với con rồi."
"Rồi." cô thấp giọng nói: "Chị là bệnh nhân, con phải nhường cho chị."
Cha mẹ vốn đã chuẩn bị trọn vẹn lý do thoái thác, định nếu Duẫn Nhi kịch liệt phản kháng, bọn họ liền mặt nặng mày nhẹ, bức bách cô đi vào khuôn khổ.
Bộ dạng không sao này của Duẫn Nhi, làm cho bọn họ cảm giác rất không đúng.
Đào Gia Chi nhanh chóng bới cơm cho cô, ôn nhu nói: "Duẫn Nhi không phải đói bụng sao, nhanh, ăn nhiều một chút."
Minh Chí cũng ngồi xuống, mặt đầy vui mừng: "Xem ra Duẫn Nhi thật sự trưởng thành, hiểu chuyện như vậy."
Phi Phi thấy cha mẹ đều bị Duẫn Nhi "thu mua", trong lòng có chút mất hứng, vừa nãy rõ ràng nói hay lắm, chờ Duẫn Nhi trở về, cùng nhau "đối phó" nó, khẳng định làm nó cam tâm tình nguyện tiếp thu sự thật này, không nghĩ đến cha mẹ lại gục nhanh như vậy.
Phi Phi phòng bị nhìn: "Đến cùng là em có âm mưu gì?"
Duẫn Nhi cầm đôi đũa đâm đâm cơm trắng trong bát, thản nhiên nói: "Em có thể có âm mưu gì."
"Bằng sự hiểu biết của chị đối với em, em tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ, em khẳng định đang âm thầm tính kế."
"Em không có." cô bình tĩnh nói: "Chị, từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ không phải em vẫn luôn nhường chị sao, hôm nay cũng giống vậy, cộng điểm thi đại học, em nhường cho chị, chị còn bất mãn cái gì."
"Cái gì gọi là em nhường chị! Chị có thể có được mọi thứ, đều là chị nên có được!"
Duẫn Nhi cười lạnh một tiếng, không định gây lộn với chị ta, cô quá biết rõ kịch bản của Phi Phi, chị ta chính là muốn bức cô cãi nhau cùng mình, sau đó sẽ khóc, chị ta vừa khóc, cha mẹ liền sẽ cảm thấy cô khi dễ chị ta.
Đứa con khỏe mạnh khi dễ đứa con sinh bệnh! Vì thế đều thành lỗi của cô.
Kịch bản như thế, Phi Phi dùng từ nhỏ đến lớn, mà lần nào cũng hiệu quả.
Cô trong quá khứ quá ngốc nên để cho Phi Phi leo lên đầu mình không ít. Hiện tại, cô sẽ không diễn theo kịch bản đó nữa.
Phi Phi thấy cô không chịu tiếp chiêu, vì thế lại chuyển hướng về phía cha mẹ của chính mình.
"Cha mẹ, hai người tuyệt đối không nên bị nó lừa! Tối hôm nay chúng ta phải xét hỏi thẩm định nó, phải hiểu rõ đến cùng nó muốn làm cái gì!"
Đột nhiên một tiếng "Ba" vang lên, Minh Chí đã nhẫn nại rất lâu đập lên bàn, phẫn nộ quát: "Đủ rồi! Em nó cũng đã thoái nhượng đến tình trạng này, con còn muốn thế nào! Chạy về trong phòng của con, tỉnh táo lại đi!"
Phi Phi khó có thể tin nhìn cha: "Cái gì, nó thoái nhượng, rõ ràng là âm mưu của nó! Các người không nên bị nó lừa!"
"Phi Phi, tại sao con biến thành cái dạng này!" Minh Chí giơ lên tay chuẩn bị cho cô một bàn tay, Đào Gia Chi tay mắt lanh lẹ, chặn tay ông: "Ông bình tĩnh một chút."
Minh Chí lắc đầu, thất vọng nói: "Nó đúng là bị bà chiều hư!"
Đào Gia Chi nhìn về phía Phi Phi, biểu tình nghiêm túc: "Phi Phi, con thật quá đáng, về phòng của con đi, suy nghĩ cho kĩ càng! Nếu còn chưa tỉnh lại thì khỏi phải đi ra ăn cơm!"
Lần này, Phi Phi thật sự khóc, cô đâu chịu nổi ủy khuất như thế, đá văng cái ghế bên cạnh, thở phì phì lên lầu.
"Tính tình này của con còn ai chịu nổi!" Minh Chí chỉ về phía cô lớn tiếng nói: "Tin cha hiện tại lập tức gọi điện cho trường học, bãi bỏ điểm cộng của con không!"
Phi Phi dừng bước chân, quay đầu lại nói: "Ông không có tư cách làm như vậy!"
"Lúc trước thi hạng nhất là làm thế nào có được, là em con độc tấu đàn violoncello lấy xuống, cái điệu nhảy kia của con hình dáng ra sao, con tưởng người khác không có mắt nhìn sao!"
"Đừng nói nữa!" Đào Gia Chi lôi kéo góc áo ông: "Phi Phi là bệnh nhân! Ông đừng nói!"
Phi Phi tức giận trở về phòng, "Rầm" một tiếng khép cửa phòng lại, gào khóc.
Tay cô run rẩy lấy điện thoại di động, mở weibo ra, gõ những dòng chữ vô cùng ác độc nguyền rủa Duẫn Nhi, nhưng nghĩ đến vụ weibo lên hot search bị tuột người theo dõi lần trước, Phi Phi khống chế tay mình đang muốn nhấn đăng lên.
Cô ném điện thoại ra ngoài, táo bạo gầm nhẹ một tiếng.
Duẫn Nhi ngồi ở trên bàn, im lặng ăn một bữa cơm không ngon, Đào Gia Chi và Minh Chí gắp đồ ăn cho cô, lòng tràn đầy áy náy và thua thiệt.
Minh Chí thậm chí rục rịch, muốn gọi điện cho hiệu trưởng Trần.
Hai đứa đều là con gái của ông, ông làm sao lại không biết mình quá mức thiên vị với Phi Phi, làm Duẫn Nhi thua thiệt.
Lòng cha mẹ đều biết, nhưng bọn họ không có biện pháp để công bằng, làm sao có khả năng công bằng, Phi Phi sinh ra đã bệnh máu trắng, nhất định phải coi trọng và nuông chiều hơn.
Duẫn Nhi rất rõ ràng, cho nên cô không hề trông cậy vào cha mẹ có thể hồi tâm chuyển ý, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đêm dài vắng lặng, cô ngồi trên bàn làm bài tập.
Thi đại học được cộng nhiều nhất là mười điểm, cô phải cố gắng nhiều hơn nữa, dù không có mười điểm này, cô vẫn có thể tự mình thi đậu đại học.
Cô chỉ là không cam lòng, tại sao Phi Phi vẫn có thể yên tâm thoải mái cướp đoạt thứ vốn nên thuộc về cô.
Duẫn Nhi đặt bút xuống, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào phòng, cô nắm chặt áo, thâm trầm nhìn trăng rằm sáng trong trời đêm.
Văn kiện cộng điểm cho Phi Phi đã báo danh đến Bộ Giáo Dục, mặc kệ hiện tại cô ầm ĩ với cha mẹ hay tìm trường học khiếu nại, cũng không có tác dụng gì.
Nghe giám thị Tần nói, qua vài ngày nữa sẽ có phóng viên truyền thông lại trường tiến hành thăm hỏi Phi Phi, đến lúc đó, lãnh đạo Bộ Giáo Dục cũng sẽ có mặt.
Cô nhìn video Phi Phi trộm đàn trong di động đến phát ngốc.
Tâm tình phiền muộn, cô chuẩn bị đi ra ngoài một chút.
Đêm khuya, cha mẹ và Phi Phi đã đi vào giấc ngủ, không có người nào phát hiện Duẫn Nhi đi khỏi nhà.
Bây giờ mới là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, trên đường ngựa xe như nước, đôi lúc vài người đi bộ vội vội vàng vàng.
Trải qua hai kiếp người, không người nào hiểu được cô, cảm giác cô độc đầy trời làm cô sắp không thở nổi.
Mỗi khi bừng tỉnh từ ác mộng, cô giống như lại trở về kiếp trước, đang tuyệt vọng chờ đợi tử vong phủ xuống.
Đường đời gian nan, sống có lẽ không dễ, nhưng cô không muốn chết.
Cô quẹo vào cửa hàng tiện lợi, mua một bao thuốc lá dành cho nữ và một cái bật lửa.
...
Đáo Hiện và bạn bè từ phòng quyền anh đi ra, mấy tên con trai cười đùa chuẩn bị đi ăn khuya, Tương Trọng Ninh bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thuận miệng nói:
"Đường đối diện có cô gái đang hút thuốc, trông hơi giống Duẫn Nhi ban 1."
Tùng Dụ Chu nói: "Cậu mù rồi, Duẫn Nhi là cô gái ngoan ngoãn, sao có thể ở giữa đêm khuya thanh vắng không ngủ được chạy đến đầu đường hút thuốc."
"Thật sự rất giống đó."
Đáo Hiện nhìn tới con phố đối diện.
Cô gái đứng bên cạnh cửa tiệm đóng chặt cửa, áo lông rộng rãi tùy ý bọc lấy vóc người nhỏ nhắn, cô mặc áo liền mũ, cổ áo lông xù che khuất nửa khuôn mặt cô, ánh mắt chôn sâu trong bóng mờ, trên cánh mũi in bóng của hàng mi dài.
Trong tay cô đúng là cầm một điếu thuốc dài loại của nữ, môi hồng nhuận nhẹ nhàng phun ra một làn sương trắng, quanh người cô trở nên không rõ ràng mông lung.
Có lẽ là bởi vì thân thể không thích ứng, Duẫn Nhi sặc một hơi thuốc, ho khan lên, mới giật mình nghĩ đến cô của bây giờ chưa từng hút thuốc.
Trọng lúc cô ho khan, cây thuốc trong tay bị cướp đi, cô giương mắt, nhìn Đáo Hiện lạnh mặt đứng trước người cô.
Hắn chỉ mặc áo thun mỏng cổ chữ V, phác họa rõ thân hình cường tráng.
Dưới ngọn đèn đường, đáy mắt thâm thúy của hắn hiện ra ý lạnh.
"Cậu đang làm gì?" Hắn trầm giọng hỏi.
Đột nhiên bị phát hiện làm chuyện xấu, cô cảm thấy rất mất mặt, cô nhìn điếu thuốc trong tay hắn, thấp giọng nói: "Không phải cậu đã thấy sao."
Đáo Hiện tức giận, hắng giọng hỏi: "Ai dạy cậu."
Không phải là cậu dạy sao.
Cô thiếu chút nữa thốt ra, mới giật mình nhớ tới, đã là chuyện kiếp trước.
Kiếp trước, thời điểm cô và Đáo Hiện ở cùng một chỗ, hắn suy sụp hơn hiện tại rất nhiều.
Duẫn Nhi liếm môi, hỏi: "Cậu hỏi cái này để làm gì."
"Lão tử giết chết hắn."
"..."
Cô chột dạ hít một hơi, lại có chút muốn cười, thầm nói trong lòng, cậu muốn giết chết chính cậu hả.
Đáo Hiện nhìn cây thuốc ốm dài trên tay, có hơi chút thấm ướt.
Hắn kiềm nén hai lần, nhịn không được, ngậm điếu thuốc lên miệng.
Duẫn Nhi bất lực ngôn từ: "Cậu làm gì vậy."
Hắn nhả ra một miệng khói, trực tiếp dùng đầu ngón tay dập tắt thuốc lá ——
"Tôi không cho phép cậu hút thuốc."
"Sao phải để ý đến tôi."
"Làm bạn tốt nhất của cậu, tôi có quyền quản."
Đáo Hiện vỗ vỗ cái gáy của cô, hung dữ uy hiếp: "Lại để tôi lần nữa thấy được, tôi thật sự sẽ đánh cậu, không nói đùa đâu."
Lời này của hắn giống như người cha đang giáo huấn con gái mình.
Duẫn Nhi đẩy tay hắn ra, người này thật sự khó hiểu.
"Cậi có thể, tôi không thể, thật là bá đạo."
"Tôi có thể, cậu không thể." hắn đúng lý hợp tình vỗ nhẹ cô, ánh mắt phá lệ nghiêm túc: "Chúng ta không phải người cùng một dạng, Duẫn Nhi."
Một tiếng cuối cùng "Duẫn Nhi" vang lên, mang theo hương khói nhàn nhạt, đặc biệt gợi cảm.
Cô cảm thấy hắn rất cố tình gây sự, cô đẩy hắn ra, xoay người muốn rời đi, nhưng Đáo Hiện vẫn thật không yên lòng, đuổi theo cô, nắm lấy cổ tay thon dài ấy: "Duẫn Nhi, cậu nghe tôi nói, đừng hút, thật sự không tốt."
Cô luôn luôn không phát hiện, lúc Đáo Hiện không tàn khốc cũng không phóng khoáng thì lại rất lải nhải.
"Được, không hút." cô kiên nhẫn nói: "Buông tôi ra đi."
"Tôi không đùa giỡn với cậu." hắn vẫn không yên tâm, gắt gao nói với cô: "Nếu cậu dám lén tôi hút, tôi..."
Hắn nghĩ ngợi từ uy hiếp nào có thể làm cho bé gái ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Thật lâu sau, Đáo Hiện kéo cô gần lại mình, hung ác nói từng từ.
"Lại để tôi bắt quả tang tại trận..."
Hắn kéo tay cô đụng vào dây thắt lưng cứng rắn phía dưới của mình: "Tôi sẽ không ôn nhu đối với cậu, hiểu không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro