LNTLA 43: Tương lai
Tương Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Chu: "Này, cậu có cảm thấy hay không, Hiện ca thay đổi rồi?"
Tùng Dụ Chu nhìn bóng dáng dần biến mất của Đáo Hiện, ánh nắng khiến cho bóng hình cậu kéo dài trên đường quốc lộ.
"Hiện ca của chúng ta không phải thay đổi, mà chính là đã rơi vào bể tình."
**
Duẫn Nhi mời Tử Dị đi uống trà sữa, cám ơn anh ta đã cho cô tài liệu để ôn tập. Từ trong tiệm trà sữa bước ra, hai người nói tạm biệt với nhau.
Cô còn chưa kịp ngồi lên xe đạp thì tài liệu tham khảo trong túi giấy đã bị người khác cướp đi.
Cô xoay người lại thì nhìn thấy Đáo Hiện lấy tài liệu tham khảo lật ra xem, tài liệu rất phong phú, có ghi chú, cũng có vẽ phác thảo và mấy bài thi điểm rất cao.
"Cậu... Trả lại cho mình!"
"Khẩn trương như vậy làm gì?"
Đáo Hiện lui về phía sau hai bước, không để cô lấy được.
"Lý Đáo Hiện!"
Duẫn Nhi có chút nóng nảy, cô sợ cậu sẽ xé nát đống tài liệu cũ này mất: "Cậu trả nó cho mình!"
"Tại sao hắn ta lại cho cậu sách cũ đã dùng qua."
"Đây là tài liệu ôn thi đại học, rất quan trọng đó."
Hắn lấy ra một cuốn Notebook, trang đầu tiên có in dòng chữ S Đại.
"Cậu muốn thi đại học S?"
Đáo Hiện nhíu mày nhìn cô: "Vài người nổi danh của khóa trước đều không thi nổi đại học S."
Duẫn Nhi đương nhiên biết, S Đại là trường đại học top đầu cả nước, thành tích của cô tuy không tính là quá xấu, kỳ thi vừa rồi cũng nằm trong top 30.
Nhưng lấy thành tích bây giờ của cô, muốn vào được đại học S cơ hồ chính là không có khả năng, cho nên cô mới cố gắng đó chứ, không chỉ muốn thi đỗ đại học mà còn phải thử sức với trường học top đầu cả nước. Còn một năm nữa, nhất định có thể.
Đáo Hiện nhìn dòng chữ S Đại, có chút thất thần. Vì vậy, túi tài liệu tham khảo đã dễ dàng bị cô đoạt về. Duẫn Nhi cẩn thận cất nó vào trong cặp.
Hắn hình như cũng không có ý định tranh đoạt với cô.
Duẫn Nhi nhìn cậu một chút, cậu đứng dưới ánh tịch dương, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt kinh ngạc, không biết là đang nghĩ cái gì.
"Đáo Hiện, cậu làm sao vậy?"
Đáo Hiện hỏi cô: "Vì sao muốn thi S Đại, bởi vì người nam nhân kia cũng ở đó à?"
"Nói cái gì thế không biết, mình chỉ muốn thi đậu một trường đại học tốt mà thôi."
"Từ trường đại học danh tiếng đi ra, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Mình làm sao biết được." Duẫn Nhi dắt xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện: "Mấy ngàn nhỉ? Nếu cậu học giỏi thì trên mấy vạn cũng rất có khả năng."
"Bây giờ lão tử có thể cả đêm kiếm được mấy ngàn, nếu có nhiều người đến thách đấu, một đêm mấy vạn cũng có thể. Cậu cảm thấy như vậy... Không thể so sánh với việc cậu tốn vài năm để học đại học hả?"
Ánh mắt cậu rất sâu, những lời này nói ra thật nhẹ nhàng, không chút đắn đo, suy nghĩ.
Duẫn Nhi dừng bước lại, nhìn cậu: "cậu có thể đánh quyền một đời được không? Chờ cậu đến 30 tuổi, 40 tuổi, đánh không nổi nữa, lại không thắng được ai thì cậu nên làm cái gì bây giờ?"
"Sẽ có biện pháp." hắn liếm môi, cố chấp nói: "Có tiền thì tôi có thể dùng tiền sinh nhiều tiền hơn, tóm lại, cậu theo tôi, tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ."
"..."
Một trận gió lạnh lất phất thổi qua, mang đến chút hương thơm nhàn nhạt của hoa anh đào, từng cánh hoa thi nhau rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên bờ vai của cậu thiếu niên.
"Tiền thật sự rất quan trọng nhưng con người lại không thể dựa vào nó mà sống cả đời."
Duẫn Nhi nhẹ nhàng than thở một câu, nghiêm túc nhìn hắn, ôn nhu nói: "Đáo Hiện, chờ đến ngày cậu bước ra khỏi khoảng thời gian thiếu niên khinh cuồng thì cậu lấy cái gì để an thân lập mệnh?"
Đáo Hiện dừng chân lại, cậu chăm chú nhìn cô gái nhỏ ngồi lên xe đạp, nhấc chân đạp đi về phía xa.
Tối hôm đó, Đáo Hiện một đêm mất ngủ, cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, im lặng nhìn ánh đèn nơi thành thị phồn hoa.
Lời nói của cô lập đi, lập lại vô số lần trong tiềm thức của cậu.
Chờ đến ngày cậu bước ra khỏi khoảng thời gian thiếu niên khinh cuồng thì cậu lấy cái gì để an thân lập mệnh?
**
Sáng hôm sau, Tùng Dụ Chu đến trường và ngoài ý muốn nhìn thấy, Đáo Hiện thế nhưng lại không có nằm ngủ, cậu mở sách giáo khoa tiếng Anh, cau mày, khó khăn viết ra mấy từ vựng.
Tùng Dụ Chu vô thanh vô tức ngồi xuống, trợn mắt há hốc mồm mà quan sát, sau đó mới xác định được Đáo Hiện thật sự đang nỗ lực viết từ vựng.
Tương Trọng Ninh và vài người khác cũng xông tới, kinh ngạc nhìn chằm chằm "hành động quái dị" của hắn.
Tùng Dụ Chu nhìn bọn họ ra hiệu im lặng: "Xuỵt, Hiện ca đang mộng du."
Đáo Hiện chẳng thèm để ý đến cậu ta, một tay đẩy mặt của Tùng Dụ Chu sang bên kia, tiếp tục viết: h-o-n-e-s-t.
"Không phải chứ? Đáo Hiện, cậu nói xem, sao lại bắt đầu học tập rồi?"
Đáo Hiện đặt quyển tiếng Anh xuống bàn, không chút để ý ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh: "Tôi muốn thi vào S Đại."
Lời vừa nói ra, mấy nam sinh nọ đều cảm thấy choáng váng.
"Cậu nói S Đại... là cái trường nghề kỹ thuật S ấy hả?"
Đáo Hiện mặt không đổi sắc ném một quyển sách vào người Tùng Dụ Chu nhưng cậu ta đã nhanh nhẹn tránh được: "Hắc, hắc, chỉ đùa một chút thôi."
"S Đại, chính là đại học S"
"Không phải chứ? Hiện ca, cậu thật sự đã tỉnh ngủ chưa đấy?" Tùng Dụ Chu ngồi xuống bên cạnh: "Cậu có biết điểm thi vào S đại là bao nhiêu không?"
Tương Trọng Ninh nói tiếp: "Cứ xem như năm nay chúng ta đạt hạng nhất toàn khối thì cũng không nhất định có thể thi vào được S Đại, với cái thành tích này của cậu..."
Đáo Hiện hỏi: "Cần bao nhiêu điểm?"
Tùng Dụ Chu lấy di động ra kiểm tra: "Năm trước là 688 điểm."
Tương Trọng Ninh kề sát đầu lại, hỏi: "Kia, Hiện ca cần bao nhiêu điểm?"
Tùng Dụ Chu bấm máy tính: "Tùy ca... Cần phải có thêm 680 điểm nữa."
"..."
"Hiện ca, kỳ thi cuối kỳ lần trước, cậu có 8 điểm?"
"Tùy ca không nộp giấy trắng thì đã may mắn lắm rồi, cậu ấy chỉ đến thi một môn toán mà thôi, vừa lúc được 8 điểm."
Mấy thiếu niên nhịn không được mà cười đến ngã trái, ngã phải, Đáo Hiện mặc kệ bọn họ, cậu cúi đầu tiếp tục viết từ.
Loại vấn đề học hành này, một là có lòng nhưng không đủ sức, hai là có sức nhưng lại không đủ lòng.
Đáo Hiện đều thuộc cả hai dạng người này. Thứ nhất, khi nhìn một rừng từ đơn tiếng Anh và một dãy hàm số toán học thì đầu của cậu đã bắt đầu run lên.
Thứ hai, sau khi tan học, cậu lại đi đánh quyền, đua xe kiếm tiền, đến khi về đến nhà đã là một, hai giờ khuya, mệt đến rã rời, chỉ biết lăn đùng ra ngủ.
Mặc dù thế, hắn vẫn mỗi ngày đấu tranh với mệt nhọc, lên lớp cố gắng nâng đầu nhìn lên bục giảng.
Đáo Hiện bị hỏng rất nhiều kiến thức, nhất thời muốn hiểu được cũng là chuyện không thể nào, thầy giáo nói cái gì, cậu hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng rất lâu sau, chỉ cần cậu chăm chú lắng nghe thì cậu cũng có thể biết được, bản thân mình không phải là không có thuốc nào chữa khỏi, nói như vậy...
Dù cho chỉ là hi vọng xa vời, nhưng tóm lại cậu cũng có chút xíu cơ hội được ở cùng cô.
Cuối tuần, Đáo Hiện đến thư viện thành phố để mượn mấy cuốn từ điển tiếng Anh.
Thư viện rất ít người, hắn từ giá sách bên cạnh bước ra thì nhìn thấy một đôi trai gái đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Duẫn Nhi mặc váy dài, khoác thêm một một chiếc áo mỏng màu vàng nhạt, tóc cột đuôi ngựa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, làm cho gương mặt cô càng thêm trắng nõn, xinh đẹp.
Cô lật sách bài tập, chốc lát lại quay sang hỏi Tử Dị một số vấn đề.
Đáo Hiện dựa lưng vào kệ sách bên cạnh, con ngươi đen nhánh cuồn cuộn gợn sóng, cậu xoa mũi, xoay người muốn rời đi nhưng bất quá đi được hai bước thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của cô.
Sự tức giận trong nháy mắt xông lên tận đỉnh đầu, Đáo Hiện m xoay người đi đến trước mặt hai người họ.
Khi cậu ngồi xuống đối diện Duẫn Nhi, cô vẫn vùi đầu cầm bút viết biểu thức số học, vẫn chưa phát hiện ra bất cứ điểm kỳ quái nào.
Đáo Hiện đẩy ghế dựa, đặt chân lên bàn, tùy tiện lấy ra một bao thuốc lá, châm lửa.
Quả nhiên là rất giống phong thái của một lão đại giang hồ.
Tử Dị nhíu mày: "Bạn học này, ở đây là thư viện."
"Ai mẹ nó là bạn học của anh?" hắn giọng điệu vô cùng bất thiện.
Đôi mắt trong veo của cô quét qua người cậu một chút, Đáo Hiện hơi nâng cằm, thoải mái đối mắt với cô, tỏ ra bản thân đang vô cùng ghen tị và bất mãn.
Duẫn Nhi thở dài, nói ra: "Đáo Hiện, bỏ chân xuống đi."
Thanh âm của cô rất mềm mại, mỏng manh.
Hắn cọ đầu lưỡi vào hàm răng ước chừng bốn năm giây, rốt cuộc vẫn phải nghe lời, đặt cặp chân dài xuống.
Điếu thuốc lá trong tay khói bay lượn lờ, cậu mơ hồ nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Duẫn Nhi dừng lại trên điếu thuốc, bất đắc dĩ, hắn đành phải đứng lên đi đến thùng rác bên cạnh, tức giận vứt nó đi.
Đáo Hiện nghiêng mình dựa lưng vào giá sách gần đó, khoanh hai tay lại, nhíu mày nhìn chằm chằm vào hai người đối diện.
Tử Dị nhỏ giọng hỏi cô "Em quen cậu ta?"
"Đúng vậy, là bạn học của em."
Tử Dị ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo một chút phức tạp.
Nửa giờ sau, Duẫn Nhi đi đến kệ sách trả sách về chỗ cũ thì bị Đáo Hiện trực tiếp nắm lấy cổ tay, mạnh mẽ lôi kéo đến kệ sách cuối phòng, đặt lên tường.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa kính vừa lúc chiếu đến gương mặt của cậu, nhìn có chút thâm sâu, khó lường.
Duẫn Nhi không biết cậu muốn làm gì, chỉ biết khẩn trương phòng bị nhìn cậu.
Đáo Hiện mím chặt môi, không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn cô chăm chú, dưới đáy mắt là cảm xúc thô bạo, cuồn cuộn.
Duẫn Nhi bị cậu nhìn như vậy, bất tri bất giác ửng hồng cả vành tai.
"Đáo Hiện, cậu thả mình ra."
Cô hạ giọng, hoang mang nhìn xung quanh, thật may mắn vì không có ai nhìn thấy.
Cô đẩy cậu nhưng người đối diện vẫn không nhúc nhích, ngược lại làm cho cậu càng nắm chặt tay cô hơn, thô bạo đặt lên trên đỉnh đầu.
Cái tư thế này, làm cả người của cô đều kề sát lên cơ thể của cậu, cánh một lớp quần áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận được sự nóng cháy từ cơ thể của người đối diện.
Vầng trán cô có một lớp mồ hôi mỏng.
"Cậu và hắn ta đang làm gì?" Giọng điệu cậu rất trầm.
"Không phải cậu đã nhìn thấy rồi sao? Tử Dị đang giúp mình học thêm."
Hai người thật ra chỉ là cùng nhau ngồi ôn tập, không có làm bất cứ chuyện gì khác, nhưng cậu chính là phát ghen, cậu ghen tị khi nhìn đến cảnh cô và hắn ta ngồi cùng một chỗ, quả thật đầu óc muốn nổ tung.
"Cậu không được cùng hắn ta lui tới nữa." Sắc mặt cậu buông xuống, ánh mắt thâm trầm: "Không nên tiếp xúc với hắn ta."
"Đáo Hiện, cậu có đừng vô lý như vậy được không? Thực quá phận"
Yêu cầu này quá phận sao, có lẽ là cô chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng thực sự quá phận của cậu.
Đáo Hiện ngắm nhìn đôi môi của cô, thật lâu sau, cậu bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, cúi đầu, dứt khoát hôn xuống.
Nụ hôn này, Duẫn Nhi hoàn toàn không có cơ hội né tránh, tay của cô bị cố định trên đỉnh đầu, chỉ biết trơ mắt nhìn gương mặt ngày càng phóng to của thiếu niên từ từ sát lại, nhẹ nhàng mà ngậm lấy môi cô.
Bờ môi của cậu rất mềm, dịu dàng run rẩy bao bọc lấy đôi môi ngọt ngào của cô, mang theo chút xúc cảm ươn ướt, lạ lẫm.
Cô có thể nghe rõ được nhịp tim của bản thân và của cậu đan xen với nhau, tựa như một khúc giao hưởng cuồng loạn, nóng cháy.
"Ưm..."
Cô phát ra tiếng kêu rất nhỏ, cố gắng nghiêng mặt đi nhưng lại bị một tay cậu giữ lấy cằm, cậu hơi dùng lực niết một chút, bức bách cô há miệng ra nghênh hợp, cậu muốn thử đưa đầu lưỡi qua thăm dò...
Kết quả đầu lưỡi lại phát đau, Đáo Hiện bị cắn một cái, mùi máu tươi tanh nồng từ trong khoang miệng tản ra.
Cậu mở mắt, đôi mắt vốn băng lãnh, sắc bén đã nhanh chóng hoá mềm, bây giờ, trong ánh mắt cậu chỉ còn lại sự nhu tình, hai má mất tự nhiên mà đỏ ửng.
Cô gái dưới thân cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ lên xương quai xanh của cậu, hô hấp cũng mềm mại hẳn đi.
"Cắn tôi?" Đôi môi mỏng của cậu còn lưu lại một vệt máu nhỏ.
"..."
Ánh mắt của cô bỗng nhiên đỏ lên, con ngươi đen nhánh cũng ngấn nước, ủy khuất nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ: "Ai bảo cậu như vậy... Khi dễ người khác."
Cậu làm sao có thể ở đây... làm chuyện như vậy với cô?
Trong lòng cậu tuy mềm đến rối tinh rối mù, cậu biết mình làm vậy là sai nên vội vàng buông tay cô ra, Duẫn Nhi thấy vậy liền hoảng hốt che kín môi.
"Duẫn Nhi..."
Đúng lúc này, có người đi qua kệ sách bên cạnh, Duẫn Nhi lập tức kéo dãn khoảng cách với cậu, giả vờ như không có việc gì xảy ra.
Sau khi người nọ rời đi, Đáo Hiện đau lòng dùng chóp mũi cọ cọ lên gò má cô, thân mật vài giây rồi luyến tiếc xoay người bỏ đi.
Duẫn Nhi im lặng đứng ở chỗ cũ một lúc lâu.
Dưới cái nắng dịu dàng từ bên ngoài cửa kính, cái không khí yên tĩnh của thư viện, cô quay đầu nhìn lên trên kệ sách bên cạnh, trên đó đã mất đi vài quyển từ điển tiếng Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro