LNTLA 49: Xứng đôi
Đoạn thời gian đó, Đáo Hiện quả nhiên giữ lời hứa, cậu không đi đến phòng quyền anh nữa.
Tên quản lý đã gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại, nói muốn tăng tiền thưởng cho cậu nhưng Đáo Hiện vẫn không chịu lộ diện.
Ít nhất trong khoảng thời gian này thì không thể, cậu không thể để gương mặt bản thân lại bị tổn hại thêm một lần nào nữa.
Buổi chiều cuối tháng ba, còn vài giờ nữa là bắt đầu buổi tiệc từ thiện, Duẫn Nhi đi đến nhà cậu, ngắm nhìn bộ âu phục mà cậu khen là rất đẹp kia.
Thiếu niên đứng ở trước gương, thân hình cao ngất, trông rất có tinh thần. Tuy rằng khuôn mặt tràn ngập hơi thở của một cậu trai trẻ nhưng dáng người của Đáo Hiện lại vô cùng trưởng thành và thành thục.
Cậu bình tĩnh bỏ áo sơ mi vào quần, cúi đầu điều chỉnh lại vạt áo, dưới ánh đèn điện, ngũ quan cậu có chút thâm thúy và quyến rũ lạ thường.
Cậu nhìn cô gái nhỏ đứng ở phía sau, thấp thỏm hỏi: "Đẹp trai không?"
"Rất đẹp." Duẫn Nhi thay cậu vuốt thẳng nếp gấp trên áo.
Thật sự nhìn rất đẹp, Đáo Hiện vốn có dáng người cường tráng, sau khi mặc bộ âu phục vào, sự lưu manh thường ngày cũng không còn nữa, thay vào đó lại xuất hiện một chút hương vị của sự cấm dục.
Cô kéo cậu qua, cẩn thận ngắm nhìn, vết bầm trên khóe môi đã tan đi không ít nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết.
Duẫn Nhi suy nghĩ một lát, sau đó lại lấy từ trong túi xách ra một hộp phấn phủ.
Đáo Hiện có dự cảm không ổn, liền nhanh chóng lui về phía sau, phòng bị hỏi: "Làm gì?"
Cô lấy ra một ít phấn, sau đó nói: "Em giúp anh trang điểm lại, che vết bầm đi."
"Lão tử tình nguyện chịu chết."
Đáo Hiện kiên quyết cự tuyệt, cậu không muốn cô bôi cái thứ này lên mặt của mình, thật giống một tiểu bạch kiểm, tuyệt đối không được, tuyệt đối, tuyệt đối không được!
Cậu tình nguyện đi chết!
...
Mười lăm phút sau, Đáo Hiện buồn bực ngồi trên ghế, cam chịu để cho cô cầm lấy bông phấn, đánh tới đánh lui trên mặt cậu.
Nội tâm của cậu sớm đã chết lặng, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Sau khi cậu đã che khuyết điểm, Duẫn Nhi liền cảm thấy vô cùng hài lòng, cô chỉ sử dụng màu tối, hoàn toàn sẽ không để cho cậu biến thành tiểu bạch kiểm.
Nhưng đối với nội tâm của một thẳng nam mà nói, cậu thật sự chịu không nổi, cậu nghĩ rằng bản thân sớm đã biến thành tiểu bạch kiểm.
Bất quá, cậu không lay chuyển được Duẫn Nhi, cậu đã từng nói, cái gì cũng đều nghe theo cô.
Nam nhân nuốt lời còn đáng sợ hơn chuyện trang điểm này nữa.
Đáo Hiện cân nhắc trên dưới, sau đó mới quyết định để cô biến mình thành một tiểu bạch kiểm.
"Đã xong chưa?"
"Nhanh thôi, đừng gấp." cô tỉ mỉ bôi một lớp phấn mỏng lên da của cậu, vừa che khuất vết bầm ở khóe miệng, vừa khiến cho khí sắc của cậu tốt lên không ít.
Hôm nay, ánh đèn ở tiệc tối vô cùng chói mắt, vì vậy hiệu quả chắc hẳn sẽ phi thường tốt.
Duẫn Nhi nâng mặt cậu lên, hài lòng thưởng thức tác phẩm của mình, màu da trắng nõn của cậu giờ lại trắng hơn trước một chút, dưới ánh đèn nhìn có vẻ vô cùng nổi bật.
Ngũ quan tuấn dật đến mức khiến người ta không thể nào dời mắt.
Duẫn Nhi niết cằm cậu, càng làm cho cậu có cảm giác chính mình là một tiểu bạch kiểm thích ăn cơm mềm. Cậu quyết định đảo khách thành chủ, nhanh nhẹn bắt lấy cằm và chiếc eo thon thả của cô gái nhỏ.
Thân thể cô có chút run rẩy, Duẫn Nhi vội vàng lui về phía sau: "Anh đang sờ loạn đi đâu vậy?"
Không khí càng ngày càng mập mờ, hai người trai đơn gái chiết ở chung một phòng, bên cạnh là một chiếc giường lớn, cậu không biết bản thân có thể nhịn được đến lúc nào.
Cậu thu liễm tâm tình, vội vàng rút tay về, quy củ không hề chạm vào cô nữa.
Thân thể cậu đang sôi trào khát vọng và dục niệm... Nhưng cậu vẫn nên ẩn nhẫn, khống chế nó.
Cô còn quá nhỏ, mềm mại giống như một đoá hoa thủy tinh, cậu thậm chí vô cùng luyến tiếc dùng lực ôm chặt cô, càng không nói đến muốn cùng cô làm cái chuyện dã man kia.
Duẫn Nhi nhìn thấy cậu bỗng nhiên thay đổi, cô thoáng yên tâm.
Buổi tiệc từ thiện của tập đoàn Lâm Thị được tổ chức ở hoa viên của khách sạn Thế Kỷ, khách mời đều là những người có thân phận và địa vị cao sang, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Cô diện một bộ lễ phục xinh đẹp cùng với Đáo Hiện một thân tây trang, giày da bước vào.
Tuấn nam mỹ nữ vô luận là đi đến đâu cũng đều thu hút sự chú ý của người khác, càng không nói đến một tổ hợp cặp đôi có giá trị nhan sắc phi thường nổi bật như thế này. Mọi người dồn dập ghé mắt, thấp giọng nghị luận.
"Là cháu gái nhỏ nhất của Lâm lão phu nhân, Lâm Duẫn Nhi phải không?"
"Không phải chứ, buổi tiệc hằng năm lần trước cô ấy vẫn đi theo bên cạnh lão thái thái, xem ra là rất được sủng ái đây."
"Vị soái ca bên cạnh cô ấy là thiếu gia của nhà nào? Trước kia sao tôi chưa từng gặp vậy?"
"Không biết, tôi cũng chưa từng gặp."
"Hai người thật sự vô cùng xứng đôi, là tình nhân à?"
"Hẳn chỉ là bạn bè đi, Duẫn Nhi còn đang đi học đó."
...
Duẫn Nhi bị những người xung quanh tò mò bàn tán nhưng cô vẫn bình thản kéo tay cậu, rúc vào bên cạnh cậu, cùng cậu thấp giọng trò chuyện.
Thân hình Đáo Hiện cao ngất, vì vậy mỗi lần nghe cô nói chuyện đều phải kiên nhẫn cúi đầu, hoàn toàn không có nhận ra bản thân đã làm cho rất nhiều cô gái trẻ xung quanh dồn dập trồng hoa si.
"Anh khẩn trương?"
"Làm sao có thể."
Đáo Hiện tuy không chịu thừa nhận nhưng khi cô nhìn đến sắc mặt cứng đờ của cậu thì cũng đã biết được bản thân cậu đang rất là hồi hộp.
Đáo Hiện là lần đầu tiên được tham gia một buổi tiệc xa hoa như thế này, vì thế mà cậu vẫn còn kém rất xa so với những thiếu gia sớm đã quen thuộc mọi trường hợp xã giao kia.
Duẫn Nhi cũng không cùng người khác nói chuyện phiếm, cô vẫn bồi bên cạnh cậu, chỉ cùng cậu nói chuyện, khiến cho tâm tình của cậu thoáng thả lỏng không ít.
Kỳ thật, nếu như cô muốn thừa kế tập đoàn Lâm Thị thì bản thân cô đối với các trường hợp xã giao này nên biểu hiện thật xuất sắc và càng thêm chủ động mới phải, tỷ như vị chị họ Tịch Tĩnh cách đó không xa, chị ta đang cùng các vị chủ tịch công ty trò chuyện khá vui vẻ.
Tịch Tĩnh mặc một thân lễ phục khéo léo, trong tay cầm một ly Champagne ung dung cùng các vị trưởng bối nói chuyện.
Mà bên cạnh chị ta chính là Tử Dị.
Tử Dị chú ý tới Duẫn Nhi, hướng cô giơ ly rượu lên, mỉm cười.
Duẫn Nhi cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.
Bất quá, khi Tử Dị nhìn đến Đáo Hiện, con ngươi đen nhánh hiện lên một tia kinh ngạc.
Đáo Hiện nhìn thấy cô và Tử Dị đang mỉm cười chào hỏi lẫn nhau thì sâu trong lòng lại đặc biệt khó chịu.
Cậu đi đến bên cạnh cô, dùng thân ảnh cao ngất của mình chắn ngang tầm mắt của Tử Dị, ngăn cản hai người họ.
"Làm sao vậy?" Duẫn Nhi thấp giọng nói: "Thật là không lễ phép."
Đáo Hiện cố chấp thẳng thắn nói: "Anh không thích em tiếp xúc với anh ta."
"Em và anh Tử Dị chỉ là bạn bè thôi."
"Anh ta không phải là bạn bè của em, bạn của em chỉ có anh và những cô gái khác."
Khoé miệng Duẫn Nhi co rút.
Cậu luôn luôn ích kỷ và bá đạo, tâm tư thì nhỏ xíu, chỉ chứa đủ một cô gái nhỏ, Đáo Hiện thật sự không chịu nổi cảnh tượng một nam nhân khác đối với cô sinh lòng mơ ước.
"Trong lòng em chỉ có thể chứa được một người là anh." Cậu ngang ngược vô lý nói: "Nếu em dám cùng với người khác, anh sẽ giết chết hắn ta."
Duẫn Nhi nhìn cậu, thấp giọng nói: "Anh là một ông vua ăn dấm chua."
Đáo Hiện xoa cánh mũi: "Lão tử chưa từng ăn dấm chua."
Mắt thường cũng có thể nhìn ra được là đang ghen tị, đã thế còn sống chết không chịu thừa nhận, cô mím môi cười cười, vẫn nói ra: "Em cam đoan rằng mình sẽ không đi theo người khác, có được chưa?"
Đáo Hiện bị nụ cười của cô làm cho mềm nhũn cả người, cảm xúc bất mãn nhanh chóng hóa thành hư không.
Rất nhanh, Lâm lão phu nhân đã đi ra, xuất phát từ lễ phép, Duẫn Nhi liền lôi kéo cậu đi đến trước mặt lão phu nhân giới thiệu với bà: "Bà nội, đây là bạn học của con, Lý Đáo Hiện."
"Cháu chào bà."
Lâm lão phu nhân đánh giá cậu, hài lòng gật đầu, nửa cười, nửa đùa nói: "Khó trách Duẫn Nhi ngay cả tên tiểu tử Tử Dị kia cũng cự tuyệt, thì ra bản thân đã tìm được một bạn trai đẹp trai đến như vậy."
Duẫn Nhi vội vàng nói: "Bà nội!"
Nhìn thấy cháu gái đỏ mặt, Lâm lão phu nhân cũng không trêu ghẹo cô nữa, chỉ dặn dò: "Thoải mái một chút, đêm nay cứ chơi thật vui, không cần câu nệ."
Sau khi lão phu nhân rời đi thì vẻ mặt Đáo Hiện đong đầy ý cười thấu hiểu, cậu kéo dài âm thanh: "À ~~~ "
"Anh à cái gì?"
"Anh chỉ tùy tiện à một chút."
...
Tịch Tĩnh đi đến chỗ Duẫn Nhi chào hỏi.
Duẫn Nhi lễ phép đáp lại chị ta, đồng thời cũng gật đầu với Tử Dị.
Tịch Tĩnh đối với soái ca bên cạnh Duẫn Nhi tương đối có hứng thú, chị ta từ trước đến giờ chưa từng gặp qua cậu, hẳn là không phải thiếu gia của những công ty khác đúng không? Chị ta không dám xác định.
"Duẫn Nhi, không giới thiệu một chút à?"
"Cậu ấy là Lý Đáo Hiện, bạn học của em."
Đáo Hiện liếc mắt nhìn cô, vì vậy cô lại bổ sung thêm một câu: "Cũng là bạn bè tốt nhất."
Cậu tựa hồ đối với câu trả lời này tương đối hài lòng, phàm là bỏ thêm hai chữ "Tốt nhất" đều trở thành độc nhất vô nhị.
Tay cậu đặt lên hông Duẫn Nhi, đem cô ôm vào lòng.
Động tác này nếu là ngày thường có lẽ sẽ nhìn hơi thân mật một chút, nhưng hiện tại, cậu đã là bạn trai của cô, thân mật cũng là chuyện đương nhiên.
Duẫn Nhi bất động thanh sắc nhéo lòng bàn tay của cậu.
Người này muốn làm vậy trước mặt Tử Dị để trả thù đúng không?
Tịch Tĩnh thoải mái chào hỏi: "Xin chào, tôi là Lâm Tịch Tĩnh, là chị họ của Duẫn Nhi."
Đáo Hiện thản nhiên lên tiếng: "Xin chào."
Tịch Tĩnh đề nghị Duẫn Nhi cùng chị ta đi đến chỗ vài người bạn của mình, nếu tự nhiên dẫn theo Đáo Hiện thì cũng không ổn cho lắm, cô lo lắng nhìn cậu một chút: "Cậu ở đây chờ mình."
Đáo Hiện thúc giục cô cứ đi xã giao bình thường, đưa cho cô một cái ánh mắt yên tâm.
Tử Dị đứng ở bên cạnh cậu, khóe miệng khẽ nhếch, ý vị thâm trường khen một câu: "Bộ tây trang này không sai, thực sự rất hợp với cậu."
Đáo Hiện mẫn cảm nhíu mày, cậu nhìn Tử Dị, trong con ngươi lộ ra một tia khó hiểu, dường như anh ta đã biết cái gì đó thì phải.
"Bộ tây trang mấy vạn như thế này, kiểu dáng cũng rất tốt." Tử Dị bình luận: "Bất quá cậu vẫn là một học sinh, có thể tự kiếm tiền đã là tương đối khá."
Đáy mắt Tử Dị có chút địch ý, Đáo Hiện đương nhiên cũng biết phần địch ý này là từ đâu mà đến.
Chính là giống như cậu một dạng, theo bản năng luôn xem Tử Dị là một sự uy hiếp. Giữa giống đực, cũng có cái gì đó gọi là sự cảm ứng lẫn nhau.
Đáo Hiện trầm giọng nói: "Ngày đó lúc diễn ra trận quyền anh, anh cũng có mặt ở đó?"
Tử Dị mỉm cười có chút khắc chế, anh ta vỗ nhè nhẹ lên áo cậu: "Dùng mệnh đổi lấy thể diện, đáng giá không?"
Đáo Hiện nghiêng người tránh ra. Cậu nhìn đến cô gái đứng trong đám người đối diện, ánh đèn nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, vài sợi tóc tinh tế mềm mại rũ xuống trước trán, yên lặng mà tốt đẹp.
Cậu không phải dùng mệnh để đổi lấy thể diện, mà là dùng mệnh để đổi lấy thể diện đứng bên cạnh cô.
**
Duẫn Nhi đi theo chị họ Tịch Tĩnh gặp không ít tiểu thư khuê các, cô dùng cử chỉ khéo léo cùng với khí chất thu liễm của mình đã đổi lấy được không ít hảo cảm từ những người bạn đồng trang lứa.
Cô và Tịch Tĩnh rất khác biệt, Tịch Tĩnh các phương diện đều thực sự ưu tú, tâm cao khí ngạo, bạn cùng trang lứa kết giao với chị ta khó tránh khỏi cảm thấy áp lực, nhưng Duẫn Nhi thì khác, cô khiêm tốn, lại ấm áp, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức nhu hòa.
Vài cô gái cùng Duẫn Nhi trao đổi số điện thoại, hi vọng có thể giữ liên lạc, sau này có khi lại trở thành bạn tốt.
Tịch Tĩnh cũng phát hiện, trong quá khứ, khi chị ta đứng trước các buổi tiệc xã giao như thế này thì đều là nhân vật trung tâm tỏa sáng nhất, rực rỡ nhất, bọn họ đều ủng hộ chị ta, nịnh hót chị ta, nhưng sẽ không bao giờ có thể tâm sự thân mật với chị ta.
Mà khi bọn họ gặp được Duẫn Nhi, càng giống như bạn bè thân thiết đã lâu, nói nói, cười cười đến vui vẻ.
Không chỉ là nữ sinh, ngay cả khi đối mặt với trưởng bối, thậm chí là chủ tịch công ty, Duẫn Nhi đều có thể ứng phó như cá gặp nước, cử chỉ thong dong và phóng khoáng, hoàn toàn không giống với quá khứ.
Dần dần, Tịch Tĩnh cũng không hề chủ động giới thiệu mọi người cho Duẫn Nhi làm quen nữa.
Ý thức cạnh tranh mãnh liệt, nhạy bén nói với chị ta rằng, Duẫn Nhi là một loại uy hiếp với chị ta.
Duẫn Nhi so với người khác có được nhiều hơn bảy năm thời gian, bảy năm không phải là lâu lắm nhưng cũng không tính là quá ngắn.
Cô có bảy năm để nhìn ra được lòng người dễ thay đổi, cũng rõ ràng hết thảy những khó xử nhất của lòng người, bảy năm cực khổ đã khiến cho tốc độ trưởng thành của người con gái nhân lên gấp hai lần.
Cô biết rõ những người này yêu thích cái gì và tính tình của họ như thế nào, đồng thời cũng biết được hướng đi tương lai của bọn họ, ai sẽ thành công, ai sẽ xuống dốc, ai đáng giá để kết giao, ai là kẻ hai mặt...
Nhiều hơn người khác bảy năm thời gian cũng đủ để cô bảo vệ được chính mình.
Nếu như cô thật sự muốn gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt quyền thừa kế thì cô tuyệt đối có lòng tin vào bản thân.
Trong khi xã giao, thỉnh thoảng cô sẽ quay đầu lại nhìn Đáo Hiện.
Đáo Hiện ngồi một mình ở quầy bar bên cạnh. Quanh người cậu là khí chất lãnh liệt, phi thường không hòa hợp với không khí xung quanh, nhưng cho dù là như thế, vẫn có không ít cô gái bị dung nhan anh tuấn của cậu hấp dẫn, luôn tìm cách đến gần cậu bắt chuyện.
Đáo Hiện không có ý định nói chuyện phiếm, nói không đến vài câu, các cô gái liền thức thời bỏ đi.
Vô luận cậu có tản ra khí chất mê người cỡ nào đi chăng nữa, thì ánh mắt cũng chỉ nhìn đến cô gái nhỏ trong lòng.
Duẫn Nhi nhìn cậu, ra hiệu: "Muốn đi không?"
Cậu lắc đầu: "Không cần."
Cô chính là sợ cậu nhàm chán đây mà, Đáo Hiện biết bản thân đã làm gia tăng gánh nặng cho cô nên cậu chỉ đơn giản một mình đi đến bàn ăn bên cạnh, bỏ vào bụng chút gì đó.
Duẫn Nhi thoáng yên tâm, xoay người ứng phó xung quanh.
Đáo Hiện vừa bưng đồ ăn lên thì đã nhìn thấy trong đám người cách đó không xa, có một vị phu nhân xinh đẹp cùng với một người đàn ông chậm rãi đi đến.
Đáo Hiện ngây ngẩn cả người.
Đó là mẹ của cậu, Trình Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro