LNTLA 53: Điều kiện
Quả thật đúng như Duẫn Nhi suy đoán, cô chuyển ra bên ngoài bất quá mới một tuần lễ, Đào Gia Chi và Minh Chí liền lôi kéo Phi Phi đi đến khách sạn Thiên Hạ, tự mình đón cô về nhà.
Phi Phi nhìn căn phòng mà Duẫn Nhi đang ở, thế nhưng so với căn phòng của mình còn thật sự thoải mái hơn, điều này khiến Phi Phi có chút không thể thích ứng.
Cô ta vốn cho rằng Duẫn Nhi sẽ sống trong một cái nhà trọ bình thường ở bên ngoài trường học, bản thân cô ta còn nói với cha mẹ rằng không cần quản cô, cho cô ở bên ngoài ăn chút đau khổ mới có thể nhận ra được sai lầm của mình.
Lại không nghĩ rằng, Duẫn Nhi ở nơi này sinh hoạt thật thoải mái và tự tại, không như trong tưởng tượng của Phi Phi, bữa sáng lo chưa xong, bữa tối cắn răng chịu đựng, hoàn toàn là một bộ dạng đáng thương.
Minh Chí và Đào Gia Chi cũng là hôm qua mới biết, Duẫn Nhi được lão thái thái che chở, bước vào khách sạn Thiên Hạ.
Trong điện thoại, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão thái thái phát hỏa lớn đến như vậy.
"Ta cứ tưởng rằng, không bao lâu nữa anh chị sẽ đi tìm Duẫn Nhi về nhà, không nghĩ đến đã một tuần trôi qua, anh chị thế nhưng nửa điểm động tĩnh cũng không có."
"Nó không phải là con của anh chị sinh ra sao? Bỏ nhà ra đi mà anh chị không nóng nảy chút nào à?"
"Người làm bà nội như ta, thật sự vô cùng xấu hổ thay anh chị."
"Nếu như người trốn đi là Phi Phi, anh chị có còn vững vàng như núi Thái Sơn giống bây giờ hay không?"
Lâm lão thái thái chất vấn như pháo nổ bên tai không ngừng, khiến cho đầu óc hai người đều choáng váng, bọn họ không nghĩ đến chuyện này cư nhiên sẽ ầm ĩ đến tai lão thái thái.
"Không phải như vậy, mẹ... Người nghe con giải thích, là Duẫn Nhi, chính nó... Chính nó muốn đi."
"Nó vẫn là con nít, chẳng lẽ anh chị vẫn còn chưa lớn hay sao?"
"Mẹ..."
"Ta cho anh chị thời gian một ngày, lập tức đón Duẫn Nhi trở về! Không thì... Anh chị tự hiểu lấy!" Lâm lão thái nói xong, nặng nề mà cúp điện thoại.
Vì thế nên bọn họ đành nài ép, lôi kéo Phi Phi cùng đi đến khách sạn Thiên Hạ, mang theo "Thành ý tràn đầy" tới đón Duẫn Nhi về nhà.
Bọn họ không dám không nghe theo lời nói của lão thái thái, vốn con cái ở Lâm gia rất đông, Minh Chí cũng không được coi trọng, vẫn luôn là lão thái thái dang tay giúp đỡ cái công ty kinh doanh nhỏ bé của bọn họ, nếu làm lão thái thái mất vui, vậy thì bọn họ chính là bùn nhão không thể trét được tường.
"Duẫn Nhi, con theo cha mẹ về nhà đi, là cha mẹ không tốt, trước đó không nên nói với con như vậy."
Duẫn Nhi biết, bọn họ cũng không phải thật lòng nhận sai, chẳng qua là ngại bà nội nên mới cúi đầu với cô mà thôi.
Cô cũng không thèm để ý tới Minh Chí và Đào Gia Chi, ánh mắt cô dừng lại trên người Phi Phi, bình tĩnh hỏi: "Chị nói thử xem?"
Phi Phi đang quan sát căn phòng của cô, đây quả nhiên là phòng vip của khách sạn Thiên Hạ, cô ta còn chưa hề được đặt chân đến đâu.
"Cha mẹ, con thấy em gái ở trong này rất thư thái, nếu như trở về nhà chúng ta chỉ sợ là sẽ sống không quen, căn phòng của em ấy so với nơi này làm sao lớn bằng được chứ!"
Phi Phi mang ý châm chọc nhìn: "Chim chóc luôn hướng đến nơi cao mà bay lượn, làm sao có thể còn nhớ đến nơi đã từng sinh ra mình."
Chính xác, căn phòng của Duẫn Nhi ở nhà là căn phòng nhỏ nhất, mà Phi Phi lại được sống trong căn phòng ngủ chính lớn nhất.
Không chỉ căn phòng, trong suốt quá trình trưởng thành, những thứ tốt đẹp nhất đều được tiêu hao trên người Phi Phi, Duẫn Nhi ăn uống, sử dụng, tất cả đều là những thứ mà Phi Phi không cần.
Năm đó khi chuyển vào nhà mới, Phi Phi chính là người được chọn phòng đầu tiên, chị ta chọn căn phòng ngủ lớn nhất, sau đó lại lấy luôn phòng âm nhạc, đem căn phòng dành cho bảo mẫu nhỏ nhất để lại cho Duẫn Nhi.
Từ những chuyện này, có thể dễ dàng nhận ra được sự bất công, Duẫn Nhi sớm đã chết lặng, cho nên chưa từng có ý muốn tranh chấp bất kỳ cái gì, bởi vì vô dụng nên cô cũng không muốn hơn thua với Phi Phi.
"Em đúng là có chút sống không quen căn phòng ở nhà." cô nhìn Phi Phi, thản nhiên nói: "Vậy không bằng chị hãy nhường phòng của mình cho em đi?"
Lời vừa nói ra, Phi Phi liền câm miệng.
Cô ta vốn muốn châm chọc Duẫn Nhi, không nghĩ đến lại bị nó biết trước kịch bản.
Minh Chí nói: "Con muốn ở phòng của chị gái?"
Duẫn Nhi vốn không nghĩ đến chuyện này, nếu như Phi Phi đã tự mình đề nghị, cô đơn giản nói ra: "Đúng vậy, con muốn cùng Phi Phi đổi phòng."
"Cha mẹ! Tuyệt đối không được! Dựa vào cái gì con phải đổi phòng với nó? Con không đổi, nhất định không đổi!"
Đào Gia Chi cau mày nói: "Duẫn Nhi, vì sao con lại muốn ở phòng của chị con chứ?"
"Bởi vì phòng chị ấy rất lớn."
"Duẫn Nhi, nghe lời, không cần hồ nháo, con đã ở phòng nhỏ nhiều năm như vậy, không phải cũng đã quen rồi sao? Bây giờ lại giận dỗi muốn đổi phòng, đây không phải là tùy hứng hả?"
Duẫn Nhi cười lạnh, tất cả thói quen của cô đều không phải bị bọn họ bức đến hình thành hay sao? Là bọn họ bất công, khiến cho cô có thói quen nhẫn nhịn.
Hiện tại, cô không muốn chịu đựng như thế này nữa.
"Muốn con trở về thì đây chính là điều kiện, hai người suy xét đi."
Cô nói xong, cũng không thèm nhìn đến sắc mặt khó coi của bọn họ, tay cầm sách giáo khoa bước đến bàn học, bắt đầu ôn tập.
Đào Gia Chi và Minh Chí hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn Phi Phi.
"Hai người... Hai người nhìn con làm gì?" Phi Phi nóng nảy: "Hai người sẽ không thật sự muốn con đổi phòng chứ?"
"Kia, Phi Phi, chẳng qua là đổi phòng mà thôi, không có gì to lớn cả."
"Chị em trong nhà, vốn nên nhường nhịn lẫn nhau." Minh Chí giải quyết dứt khoát: "Cứ quyết định như vậy, hôm nay trở về liền đổi phòng, em gái con sẽ ở phòng ngủ chính, con đi đến phòng phía sau."
Phi Phi chưa từng chịu ủy khuất lớn đến như vậy, ánh mắt của cô ta đỏ ửng: "Dựa vào cái gì?"
Duẫn Nhi lạnh lùng ngẩng đầu, lòng thầm nghĩ bấy nhiêu đây liền chịu không nổi sao?
Dựa vào cái gì, dựa vào bản lĩnh!
Thế giới này không nên để kẻ yếu định đoạt, nhường nhịn là tình nghĩa chứ không phải là đạo nghĩa.
Duẫn Nhi biết cha mẹ mình dù cho có thiên vị Phi Phi nhưng bọn họ lại không dám không nghe theo lời nói của Lâm lão phu nhân, chung quy, chi phí ăn ở của cả nhà đều phải dựa vào cái công ty nhỏ bé kia, mà công ty này lại hoàn toàn phụ thuộc vào tập đoàn Lâm Thị.
Cho nên hôm nay, Phi Phi không muốn nhường cũng phải nhường, không thích cũng phải nhường.
Duẫn Nhi sớm đã không trông cậy vào việc cha mẹ cô có thể hồi tâm chuyển ý, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có thể là chính mình.
Ban đêm, khi về đến nhà, cha mẹ cô liền thu xếp đổi phòng cho Phi Phi và cô, Duẫn Nhi chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có chút hãnh diện.
Phòng Phi Phi rất lớn, không chỉ có phòng tắm đơn mà còn có phòng để quần áo và thư phòng riêng biệt.
Lúc Phi Phi từ phòng cất quần áo đi ra, ôm trong lòng không biết bao nhiêu là quần áo, một tủ đồ bé tí của Duẫn Nhi làm sao có thể để vào đủ, quả thực cô ta bị tức đến phát khóc.
"Tủ quần áo nhỏ như vậy, làm sao có thể để hết quần áo hả?"
Duẫn Nhi dựa vào cánh cửa, lạnh lùng nói: "Bởi vì quần áo của chị rất nhiều, không phải sao?"
Trải qua khoảng thời gian dài như vậy, cô cũng chỉ có mấy bộ quần áo, một cái tủ nho nhỏ là quá dư thừa.
Hiện tại, cô muốn cho Phi Phi cảm nhận một chút, những năm gần đây cô đã trải qua một cuộc sống như thế nào.
Từ tiết kiệm đi đến xa xỉ thì dễ nhưng từ xa xỉ đi về tiết kiệm thì lại khó. Để xem cô ta có thể van nài bao lâu đây?
Duẫn Nhi đã nói qua, muốn trở về, cô nhất định sẽ mỉm cười trở về, nói được thì làm được.
**
Cha mẹ cô nhìn thấy thái độ của Lâm lão phu nhân, dần dần hiểu được tầm quan trọng của Duẫn Nhi, đứa con gái vốn bị bọn họ bỏ qua này, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã dần dần trưởng thành, giống hệt như Tịch Tĩnh vậy.
Nói không chừng tương lai sau này, cô có thể tự mình làm chủ một vùng trời.
Nói không chừng tương lai sẽ trở thành người thừa kế của tập đoàn Lâm Thị...
Bọn họ nghĩ đến điều này, thái độ đối với Duẫn Nhi cũng bất tri bất giác xảy ra biến hóa.
Kỳ thi giữ kỳ sắp đến, đối với lớp mười một mà nói, cuộc thi lần này vô cùng quan trọng, đây là cuộc thi đánh giá năng lực của từng học sinh, dựa theo cách nói của giáo viên chủ nhiệm chính là, thứ tự cuộc thi lần này, rất có khả năng chính là kết quả phân chia lớp của mỗi người.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Đáo Hiện đều phải đau khổ đánh nhau với môn tiếng Anh, mấy môn khác đều bị cậu bỏ qua, tiếng Anh là một trong những môn thi tuyển, cho nên cậu nhất định phải thi... Đạt tiêu chuẩn.
Bài tiếng Anh thi vào lúc hai giờ chiều hôm thứ hai, giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, Duẫn Nhi từ nhà ăn bước ra, tùy ý đi bộ đến tầng năm, đến trước phòng học của cậu.
Trong phòng, phần lớn bạn học đều mệt mỏi ngủ trưa, duy chỉ thiếu niên mặc áo T-shirt bạc màu kia, ngồi ở hàng cuối cùng chăm chỉ học tập, chân cậu quá dài nên không có chỗ đặt chân, cậu tùy ý để chân lên hẳn chiếc ghế của bạn học phía trước.
Cánh tay cậu rất trắng nhưng vô cùng cường tráng và rắn chắc, có rất ít nam sinh trung học có thể luyện ra một cánh tay đầy bắp thịt đến như vậy.
Cậu cầm bút vẽ vẽ, mi tâm nhíu chặt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, tựa hồ như đang cố gắng tập trung để nhớ kỹ một cái gì đó.
Cậu im lặng thật sự vô cùng gian nan, trên trán còn có những giọt mồ hôi chảy xuống.
Đáo Hiện ngày thường nhìn tùy tiện bất kham, nhưng khi cậu nghiêm túc, thật sự vô cùng mê người.
Tùng Dụ Chu nhích lại gần cậu, thấp giọng nói: "Cạnh cửa, Duẫn Nhi đang nhìn cậu."
Đáo Hiện giật mình ngẩng đầu thì nhìn thấy một cô gái đứng cạnh cửa.
Cô mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống vai, đôi mắt sáng sủa trong veo, lông mi cong cong, cô tùy ý vén vài sợi tóc ra sau tai, môi anh đào mỉm cười dịu dàng, trên mặt còn treo hai cái má lúm đồng tiền.
Thật ngoan.
Đại não sớm vẩn đục của cậu phảng phất như bị đổ thêm Coke ướp lạnh, nháy mắt thanh tỉnh.
Duẫn Nhi nhìn cậu vẫy tay, im lặng chào hỏi, sau đó liền rời đi.
Hồn cậu thiếu niên sớm đã bị bị câu đi mất, cậu viết lên giấy mấy từ đơn nhưng thật sự đã nhìn không vào nữa, Đáo Hiện vội vàng đứng dậy, sải bước đi ra khỏi phòng học, đuổi theo cô.
Bên cạnh cầu thang có chút an tĩnh, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ trên mái nhà len lỏi chiếu vào.
Duẫn Nhi xoay người nhìn cậu thiếu niên: "Thi tốt nhé."
Đáo Hiện từng bước một đi bộ xuống dưới, đi đến bên cô, ôm tay dựa lưng vào tường, mỉm cười nói: "Thi tốt có phần thưởng hay không?"
Tâm tình cô cũng không tệ lắm, cố ý hỏi: "Anh muốn phần thưởng gì?"
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ vừa vặn phản chiếu vào trong đôi mắt của cậu, con ngươi cậu vì vậy càng trở nên mờ ảo, lại có chút loé sáng.
Cậu chỉ tay vào môi của mình: "Anh muốn này."
"Cái này không được, bất quá có thể cho anh cái khác." cô kiễng chân, chọc lên gò má của cậu.
Mặt cậu quả thật không một chút mềm mại, làn da cũng không quá nhẵn nhụi, chắc là gần đây bởi vì thiếu ngủ nên nổi vài nốt mụn.
Bất quá cái này cũng không ảnh hưởng đến ngũ quan anh tuấn của cậu.
Đáo Hiện nhướn mày, cảm thấy nó cũng không tồi: "Lời nói đã định"
"Ai nói với anh là đã định." cô chắp tay ra sau lưng suy nghĩ: "Vậy anh phải được bao nhiêu điểm đây? Chỉ đạt điểm tiêu chuẩn là không thể được."
Đáo Hiện sảng khoái nói: "Vậy nói đi."
Loại việc này, cậu tuyệt đối sẽ không cò kè mặc cả, tuy rằng hiện tại nhiều nhất cậu chỉ có thể đạt được trình độ tiêu chuẩn nhưng cậu hiển nhiên là không hề vì vậy mà thỏa mãn.
Cậu sẽ cố gắng đạt được yêu cầu mà Duẫn Nhi đưa ra cho mình.
Duẫn Nhi cúi đầu, mím môi cười: "Để em nghĩ đã."
"Đừng nói là em muốn anh thi được 150 điểm nha?"
"Em sẽ không cố ý làm khó dễ anh như vậy."
Vì thế, Đáo Hiện cứ thấp thỏm chờ cô nói ra mục tiêu.
Duẫn Nhi đứng trên cậu một bậc thang, thích thú xoa đầu của cậu: "Vậy thì...91 điểm thôi."
Đợi đến khi đó, nếu thật sự qua được, cô sẽ thưởng cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro