LNTLA 73: Bộc bạch

Trong nháy mắt, đôi mắt Đáo Hiện đã triệt để không còn sức sống, chỉ sót lại sự u ám, tối tăm vô tận.

Đái Tinh Dã rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, hắn đi qua xốc tấm vải trắng lên, trên cáng chỉ có cơ thể của một cô bé gái khoảng chừng 5 đến 6 tuổi.

"Hiện ca, cậu.. Đây có chắc là bạn gái của cậu không?"

"..."

Mặt Đáo Hiện trầm xuống, cậu đi xung quanh xốc hết một lượt những tấm vải trắng lên nhưng vẫn không tìm được Duẫn Nhi.

Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thời điểm cậu đứng dậy, bước đi cũng nhẹ nhàng không ít, suốt một quãng đường đều cảm thấy phiêu phiêu như rơi vào đám mây.

Nghe nói người tổ chức gây quỹ từ thiện đều ở trường tiểu học trong thôn. Sau khi nghe tin, Đáo Hiện một đường gấp gáp chạy đến đó.

Trường tiểu học đã triệt để biến thành phế tích, nhân viên cứu hộ dẫn theo chó đi thăm dò xung quanh.

Đáo Hiện đứng bên trên bãi phế tích, dưới ánh bình minh xinh đẹp, huyệt thái dương đột nhiên đột nhiên giật giật.

Tiếng khóc thê lương cùng tiếng gọi trộn lẫn vào nhau. Cậu cất cao giọng gọi tên của cô.

Đúng lúc này, Đái Tinh Dã nghiêng đầu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Đáo Hiện, cô gái này là người của tập đoàn Lâm Thị."

Cậu tiến lên bắt lấy tay người nọ: "Duẫn Nhi đâu? Duẫn Nhi ở nơi nào?"

Nữ nhân kia cầm điện thoại không có tín hiệu, khó khăn nói: "Họ ở phòng âm nhạc của trường... Tập luyện... đều không có trốn được... Họ đã chết..."

Cậu khó có thể tin được, cậu lui về phía sau hai bước, quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu điên cuồng đào bới.

Đái Tinh Dã chạy tới giữ chặt cậu lại: "Cậu đào loạn gì chứ? Đào như thế này mà tìm được người hả?"

Đáo Hiện tựa hồ đối với lời của hắn mắt điếc tai ngơ, chỉ là điên cuồng đào bới lớp đá vụn, không sợ cánh tay mình sẽ bị những mảnh thủy tinh sắc bén làm bị thương, dù cho máu tươi đầm đìa, cậu cũng đã không còn cảm giác.

"Đáo Hiện! Cậu đừng như vậy! Chúng ta vẫn nên đợi tin tức đi! Nơi này... Có thể sẽ xảy ra dư chấn bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm."

Đáo Hiện dùng cánh tay phải dính đầy máu tươi của mình nắm lấy cổ áo Đái Tinh Dã, đẩy hắn ta ra xa.

"Cậu đừng như vậy."

Cậu sớm đã đánh mất lý trí, cậu nhất định phải đào hết chỗ này lên.

"Được, được, lão tử đào với cậu."

Đái Tinh Dã ngồi chồm hổm xuống, cùng cậu đào đất.

Bên dưới lớp phế tích, Duẫn Nhi loáng thoáng nhìn thấy vài khe hở nhỏ đang dần dần lộ ra, ánh sáng từ từ chiếu vào bên trong, trời đã bắt đầu sáng.

Trong lúc hỗn loạn, cô phảng phất như nghe được thanh âm của Đáo Hiện, chắc hẳn là mơ đi...

"Duẫn Nhi."

Cô đột nhiên thanh tỉnh, cô cố gắng di chuyển đến nơi lộ ra chút ánh sáng nhỏ kia, dùng hết khí lực hô to: "Em ở trong này, Đáo Hiện, em ở trong này!"

Cậu nghe được giọng nói của Duẫn Nhi, tinh thần chấn động.

Cậu nghe theo tiếng gọi, vội vàng chạy đến nơi có mấy viên ngói đôi bên cạnh, điên cuồng đào bới.

Đái Tinh Dã gọi thêm 2 nhân viên cứu hộ, bọn họ đo không gian, cẩn thận dùng công cụ tiến hành đào móc.

Có đá vụn và tro bụi không ngừng rơi xuống đỉnh đầu Duẫn Nhi, rất nhanh, phía trên đã có ánh sáng xuyên vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn của cô.

"Phía dưới có mấy người?"

"Hai người!"

Cô vội vàng nâng Tịch Tĩnh lên: "Chị! Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!"

Tịch Tĩnh sớm đã hôn mê bất tỉnh.

Duẫn Nhi khóc nức nở, hối thúc nhân viên cứu hộ: "Chị của tôi không nhanh được, mọi người hãy cứu chị ấy..."

Nhân viên cứu hộ đem mấy khối đá lớn dời đi, vội vàng hỏi: "Cô có bị thương hay không?"

"Tôi không sao."

Bọn họ đưa Duẫn Nhi lên cáng trước tiên, cô nắm chặt lấy tay nhân viên cứu hộ: "Cứu chị tôi, đừng để chị ấy chết..."

"Chúng tôi sẽ cứu chị cô, đừng lo lắng."

Ánh sáng dừng lại trên thân thể của cô, cô không thể mở mắt, vội giơ tay che mặt, vừa nghiêng đầu thì trông thấy cậu thiếu niên anh tuấn kia.

Sau khi vất vả cả một buổi, toàn thân cậu vô lực ngồi bệt xuống đống gạch nghỉ ngơi, mở miệng thở hổn hển.

Đáo Hiện kinh ngạc nhìn cô, con ngươi đen nhánh sâu thẳm giống như một màn đêm u tối.

Cô được người khác nâng vào lều khám bệnh.

Cậu rốt cuộc cũng đã khôi phục chút khí lực, nghiêng ngả chạy về phía cô.

Bác sĩ đang tiến hành kiểm tra. Vì vậy, Đáo Hiện mới không dám đụng vào cô, chỉ có thể khắc chế cảm xúc, lo lắng đứng chờ ở bên cạnh.

"Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc là được."

Bác sĩ nói xong liền đi kiểm tra cho bệnh nhân khác.

Đáo Hiện ngay cả một câu cũng không nói nên lời. Cậu dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má có chút bẩn của cô, động tác rất ôn nhu, cũng rất cẩn thận, sợ nếu mình mạnh tay sẽ làm cho cô bị thương.

Duẫn Nhi thò tay qua, cậu lập tức cầm lấy, nhắm mắt hôn lên mỗi một đầu ngón tay của cô.

Trong tay cô đang nắm chặt một thứ gì đó, cậu nhận lấy, đó là một viên kẹo Ngưu Yết cuối cùng còn dư lại.

"Bảo bối..."

Cổ họng khô khốc rốt cuộc cũng phát ra âm thanh. Đây là lần đầu tiên cậu gọi cô như vậy. Trước kia, Duẫn Nhi muốn cậu gọi cô thân thiết hơn một chút, nhưng cậu cảm thấy rất khó khăn.

Chỉ là một cái tên gọi thân mật giữa các cặp tình nhân nhưng một chữ cậu cũng không thể thốt lên thành lời.

"Bảo bối." Tiếng nói mang theo sự run rẩy, Đáo Hiện điên cuồng hôn lên đầu ngón tay của cô, một ngón, một ngón, lại một ngón, ôn nhu đến cực hạn: "Bảo bối..."

Cậu dường như muốn đem hết thảy tình yêu cả đời này của mình trút hết ra.

Hốc mắt Duẫn Nhi đỏ ửng, cô chậm rãi ngồi dậy, vươn tay ôm chặt cậu, đem mặt vùi vào cổ của cậu, ủy khuất khóc lên: "Em rất sợ."

Cảm xúc của cô vẫn còn rất căng thẳng, nháy mắt không thể nhịn được, cô tựa vào ngực cậu nức nở: "Đáo Hiện, ô ô ô... Em sợ muốn chết."

Cổ họng cậu sớm đã khôi phục, cậu dùng hết sức lực an ủi cô: "Không sao, đừng sợ."

"Em không sợ chết..."

Cô siết chặt góc áo của cậu, mở miệng thở hổn hển, không thận trọng và cũng không che đậy.

"Em chỉ sợ mình sẽ bỏ lại anh. Em sợ anh... em sợ anh lại biến thành một người khác. Em sợ anh vì em mà làm chuyện điên rồ. Đáo Hiện, em... Em rất yêu anh."

Trái tim cậu rung động kịch liệt.

Nghe được chính miệng cô nói ra vài chữ kia, cậu thiếu niên luôn có thói quen ẩn nhẫn, che dấu cảm xúc của mình, lần đầu tiên trong đời... Rơi nước mắt.

Có thể có được tình yêu nhiệt thành từ cô, được cô đặt ở trong lòng, cậu cảm thấy, thật sự bản thân sống không uổng kiếp này.

**

Thân thể Duẫn Nhi không có vấn đề gì lớn nhưng cậu vẫn không yên lòng, cậu muốn cô cùng mình trở về Giang Thành ngay lập tức để tiến hành kiểm tra toàn diện.

"Chị em vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm."

Đáo Hiện nắm chặt tay cô, kéo cô đến chiếc xe Jeep ở trước cửa thôn: "Anh mặc kệ người khác, anh chỉ để ý đến em thôi."

Lúc này, một chiếc Hummer Suv lái vào cửa thôn, bước xuống là một người nam nhân với tây trang, giày da phẳng phiu, cô nhận ra đó là trợ lý Tần.

Trợ lý Tần đi đến cửa xe bên kia, đỡ Lâm lão thái thái từ trên xe bước xuống.

"Bà nội!"

Cô chạy đến bên cạnh Lâm lão phu nhân.

Lâm lão thái thái được trợ lý Tần đỡ lấy, run rẩy đi đến chỗ Duẫn Nhi, dù cho nửa đời người có phong vân đến đâu đi chăng nữa, giờ phút này bà vẫn không thể nào kìm lòng được: "Duẫn Nhi! Duẫn Nhi của bà! Con không có việc gì chứ?"

"Ô ô ô, bà nội!" cô dùng sức ôm lấy bà: "Con rất sợ sẽ không còn được gặp lại bà nữa."

"Phi, phi, phi, đừng nói nói nhảm, tôn nữ của ta phúc lớn mạng lớn, Bồ Tát sẽ phù hộ."

Ánh mắt Duẫn Nhi rịn ra nước mắt, cô buông bà nội ra, xoa hai mắt của mình, cố gắng nhịn xuống, cô mà rơi nước mắt, bà nội chắc chắn sẽ khóc theo. Cô không muốn bà nội phải lo lắng.

Cô quay đầu, nhìn cậu "Đáo Hiện đã tìm được con."

Đáo Hiện vốn nghĩ rằng bản thân nên cách xa cô ra một ít, không muốn lão thái thái nhìn thấy mình nhưng không ngờ, Duẫn Nhi cư nhiên sẽ chủ động giới thiệu cậu.

Lúc cậu xoay người, mặt dây chuyền Quan Âm thấp thoáng bên trong cổ áo. Chuyển động rất nhỏ này vẫn bị Lâm lão thái thái phát hiện.

"Ta nhớ rõ cậu bé này, lần trước con đã đến buổi tiệc đúng không, là bạn của Duẫn Nhi nhỉ?" Lão thái thái nhìn cậu: "Cảm ơn con."

"Bà nội, anh ấy là..."

"Ta biết, là bạn tốt của con." Lâm lão thái thái hiền lành nhìn: "Ta rất cảm ơn con, nếu như có bất kỳ yêu cầu nào, con có thể nói với ta."

"Không cần, Duẫn Nhi, em ấy... Là bạn của con, giữa bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Cô kinh ngạc nhìn Đáo Hiện.

Cậu mặt không thay đổi rũ mắt, đồng tử tối đen gợn sóng, không chút sợ hãi.

"Chị Tịch Tĩnh của con đâu? Nó không có chuyện gì chứ?" Lão thái thái quay lại hỏi: "Nó ở chỗ nào?"

"Chị đang ở bệnh viện đầu thôn, bác sĩ đang kiểm tra, không biết tình huống như thế nào."

"Trợ lý Tần, nhanh, đưa ta đi đến đó, ta phải đi xem Tịch Tĩnh."

Trợ lý Tần vội vàng đi lên phía trước, đỡ Lâm lão thái thái đi đến bệnh viện ở đầu thôn.

Sau khi bà rời khỏi, Đáo Hiện liền kéo cô đi đến ống nước bên cạnh, rửa sạch tay mình, đồng thời lại lấy chút nước, nhẹ nhàng lau sạch sẽ bụi bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cậu cúi người, ôn nhu nhìn cô, động tác rất nhẹ, từng chút một đem khuôn mặt của cô chà lau sạch sẽ.

"Duẫn Nhi của chúng ta đã biến thành một "tiểu hắc"." Cậu vén tóc của cô ra sau tai: "Thật xấu."

Cô bật cười, nói với cậu: "Thiếu chút nữa em đã nói hết sự thật cho bà nội biết."

Đáo Hiện nhìn theo phương hướng của lão thái thái, ánh mắt càng thâm trầm: "Tốt nhất là không nên."

Cậu biết lão phu nhân chướng mắt một nam sinh như cậu, càng không nguyện ý đem người cháu gái mà mình xem trọng giao lại cho cậu.

Duẫn Nhi sớm đã nhìn thấu nội tâm tự ti của cậu.

"Đáo Hiện, anh không nên đánh giá thấp quyết tâm muốn được đi cùng anh của em đến như vậy."

Cậu còn chưa kịp kinh ngạc thì Duẫn Nhi đã kiễng chân, chủ động hôn lên cằm của cậu.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này khiến cho trái tim cậu không ngừng gợn sóng, cậu rất phối hợp mà cúi đầu, nhắm hai mắt lại: "Hửm?"

"Hửm cái gì hửm."

"Quyết tâm cùng một chỗ, ở đây này." Cậu chỉ lên môi của mình.

Duẫn Nhi cười nhạt, lại hôn một cái lên môi dưới của cậu, môi dưới của cậu khô nứt, có vài vệt máu nhỏ, nụ hôn này cũng chẳng có gì ngoài vị máu tươi tanh nồng.

Duẫn Nhi giật mình nhớ ra gì đó, cô hỏi: "Tối hôm qua, không phải anh đã một đêm không ngủ chứ?"

"Hình như không có."

Duẫn Nhi lôi cậu đi đến một cái lều của đoàn người từ thiện thuộc tập đoàn Lâm Thị, chỉ tay lên giường: "Ngủ một lát đi."

"Hiện tại, anh không mệt."

"Vậy thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi."

Đáo Hiện nghe lời nằm xuống, cô cúi người đắp chăn cho cậu nhưng lại bị người nào đó trực tiếp ấn vào trong lòng, kéo vào ổ chăn.

"Cùng nhau ngủ."

"A!"

Một tay cậu ôm cô vào trong ngực, đắp chăn cho cô, để cô tựa vào vai của mình: "Xuỵt, đừng nhúc nhích, hãy để anh được ôm em."

Duẫn Nhi tuy rằng lo lắng sẽ có người tiến vào. Bất quá, khi được nằm trong lòng ngực của cậu, cô có chút quyến luyến phần ấm áp này, luyến tiếc không muốn đẩy cậu ra.

Đáo Hiện nâng gáy cô đặt lên lồng ngực của mình, cằm tựa trên đỉnh đầu của cô, hô hấp đều đều.

Sống sót sau tai nạn, chỉ có ôm chặt lấy thân thể nóng cháy này của cậu, cô mới cảm thấy an lòng.

Cơn buồn ngủ tựa như thủy triều nặng nề kéo đến.

Duẫn Nhi mơ mơ màng màng nghĩ... Có lẽ đời này cũng không thể đẩy cậu ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoona