2. 7 ngày sinh tử ở trường học (Phần 2)

Ai là người sẽ mua bánh bao nhân thịt đây?

"Cẩn thận quan sát những kẻ mua bánh bao nhân thịt," Tôn Hoa Văn nghĩ giống hệt như tôi.

"Anh Tôn! Anh Cố!"

Đào Nhiên và Tiêu Trạch cầm khay thức ăn ngồi xuống đối diện chúng tôi.

"Hôm nay tôi và Tiêu Trạch gặp phải một chuyện không tưởng trong lớp, đúng là ba đời bất hạnh, làm tôi sợ đến nỗi đôi mắt to long lanh của mình cũng phải ngấn lệ." Đào Nhiên vừa ngồi xuống đã vội vàng nói.

Lúc này, Chu Dịch Cường và Hoàng Bàng từ đâu đó bước tới, Chu Dịch Cường đập chai coca lên bàn, ngồi xuống, khoanh tay đặt dưới cằm, trịnh trọng nói với Đào Nhiên: "Xin mời bắt đầu câu chuyện của cậu."

Thế là, mọi người trong phòng ký túc xá chúng tôi đều đã có mặt đầy đủ.

"Chúng tôi thấy hội học sinh trong lớp," Tiêu Trạch vừa ăn một miếng trứng sốt cà chua vừa nói, "Tiếp theo để Đào ca kể tiếp đi, tôi thấy cậu ấy có vẻ rất háo hức."

"Trong một buổi chiều mưa gió ảm đạm, tôi cùng Tiêu Trạch bước vào lớp học trong tâm trạng hồi hộp, giáo viên đứng trên bục giảng, bất động như một bức tượng, và nở một nụ cười bí ẩn còn hơn cả Mona Lisa. Tâm trạng của tôi lúc đó chẳng khác nào Louis XVI trên đường lên máy chém."

Chu Dịch Cường bắt đầu mất kiên nhẫn, tỏ vẻ không hài lòng nói với Đào Nhiên: "Cậu đừng dài dòng nữa, "Đừng nói nữa, dài dòng quá. Tiêu Trạch, cậu kể đi."

"Đừng như vậy, tôi đang kể mà!" Đào Nhiên không muốn nhường cơ hội cho Tiêu Trạch, "Trong lớp, có một sinh viên nhận được cuộc gọi, và khi giáo viên nói sẽ trừng phạt cậu ta thì cậu ta đã giết giáo viên."

Đào Nhiên chuyển chủ để nhanh quá khiến tôi chưa kịp phản ứng.

"Tức là thế thôi á?" tôi hỏi.

"Ừ."

"Chịu khó nói chi tiết hơn một chút được không? Nói nhanh quá, cứ như là cậu đang vội đi đầu thai vậy." Chu Dịch Cường lại bày tỏ sự không hài lòng.

"Tôi kể chi tiết thì cậu lại bảo tôi dài dòng. Thật là người hay thay đổi."

Cuối cùng, Đào Nhiên bổ sung thêm vài câu.

Theo miêu tả của Đào Nhiên, sinh viên đó hành động rất ngông cuồng và thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Dĩ nhiên, có thể Đào Nhiên đã thổi phồng sự việc.

Dù sao thì người kiêu ngạo và ngông cuồng không khiến người ta thật sự sợ hãi, nên lời kể của Tiêu Trạch có vẻ đáng tin hơn.

Theo mô tả của Tiêu Trạch, sinh viên đó có ánh mắt vô hồn, vẻ mặt cứng đờ, từ từ đứng dậy như một cỗ máy bị gỉ sét. Rồi cậu ta di chuyển qua bàn học và các sinh viên khác, tiến đến trước mặt giáo viên.

Sinh viên này lấy ra một chiếc hộp hình vuông.

Chiếc hộp không lớn, mỗi mặt chỉ bằng kích thước của hai chiếc điện thoại.

Sinh viên đó thậm chí còn nhấc giáo viên lên và nhét giáo viên vào trong hộp, là nhét hết cả vào.

Các sinh viên dưới lớp chỉ biết đứng nhìn một người bị nén và biến dạng, cuối cùng sàn lớp tràn ngập một vũng chất lỏng đỏ.

Người sinh viên đó không hề biểu lộ cảm xúc khi hoàn thành xong mọi việc, rồi cậu ta rời khỏi lớp với những bước đi đều đặn.

Đào Nhiên và Tiêu Trạch sợ hãi ôm nhau, run rẩy. Vì chưa đến giờ tan học, những người còn lại trong lớp chỉ có thể chịu đựng nỗi sợ hãi.

"Tại sao cậu biết người đó là thành viên hội sinh viên?" tôi hỏi Tiêu Trạch.

"Trên mỗi mặt của hộp đều viết 'Hội sinh viên'." Tiêu Trạch trả lời.

"Nhưng thành viên hội sinh viên có vẻ khác với người bình thường và người chết, phải không? Có thể nhận diện họ khi đi trên đường không?" Tôn Hoa Văn hỏi.

"Được." Tiêu Trạch gật đầu.

Tôn Hoa Văn kết luận.

【Hội sinh viên có thể không giỏi trong việc ngụy trang, nhưng chúng cực kỳ nguy hiểm.】

Tôi nghĩ đến thông tin trong tin nhắn.

【Hội sinh viên không có người bình thường nào.】

4

"Thành viên hội sinh viên có tấn công chúng ta không? Các cậu chỉ thấy nó tấn công giáo viên, còn nó ngồi giữa nhiều sinh viên như thế, sao lại không tấn công sinh viên?" Chu Dịch Cường hỏi một câu không hề thông minh.

"À, nếu cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng không biết tại sao. Tôi sẽ về ký túc xá dọn dẹp cho cậu sau, còn cậu thì cứ ngủ ở hội sinh viên đi, khi nào cậu chết rồi tôi sẽ đón cậu về." Đào Nhiên, với tính cách thích bá o thù của mình, đã tìm được cơ hội để phản pháo lại Chu Dịch Cường.

Tôn Hoa Văn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vì hội sinh viên đã tồn tại, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua đâu. Tôi nghĩ có hai khả năng. Thứ nhất, để hội sinh viên tấn công cần có điều kiện, ví dụ như bị ai đó đụng chạm, thì sẽ tạo điều kiện cho họ tấn công; thứ hai, thời điểm chưa đến."

"Thời điểm chưa đến là gì?" Chu Dịch Cường hỏi.

Lần này tôi hiểu ý của Tôn Hoa Văn và giải thích cho Chu Dịch Cường: "Có nghĩa là không tấn công ngay từ những ngày đầu mà đợi đến cuối cùng mới ra tay, để bắt tất cả chúng ta một lúc."

"Xong đời rồi."

Tôi vỗ vai Chu Dịch Cường để an ủi: "Đừng tiêu cực thế, chỉ còn bảy ngày nữa thôi, cố gắng chịu đựng một chút là qua ấy mà."

"Nói về sự tiêu cực, tiêu cực nhất là Hoàng Bàng đó, gần đây cậu ta đã bắt đầu xem quan tài, không biết nên chọn nắp trượt hay nắp lật."

Đào Nhiên chen vào: "Có loại cảm ứng không, giới thiệu cho tôi."

Nghe thấy vậy, Tôn Hoa Văn không nhịn nổi cười.

【Cố gắng đảm bảo an toàn cho các bạn cùng phòng, một mình khó sống sót lắm.】

Tôi chợt nhận ra ý nghĩa của câu này.

Nếu không có Tôn Hoa Văn và những người khác, có lẽ tôi sẽ không sống nổi qua một ngày.

Chúng tôi nhất định phải giữ an toàn và rời khỏi đây.

Ăn tối xong đã là tám giờ, chúng tôi đi về ký túc xá.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy màn đêm đáng sợ đến vậy.

"Có người nhìn thấy chó rồi! Chạy mau!"

Giữa đám đông phía trước, không biết cô gái nào hét lên. Ngay lập tức, đám đông chạy tứ tán.

Chúng tôi cũng quay lại chạy, nhưng tôi phát hiện Tôn Hoa Văn không hề di chuyển.

"Tôn Hoa Văn, cậu điên rồi à? Còn không mau chạy?!" Tôi hét lớn về phía Tôn Hoa Văn.

"Các cậu đi trước đi, tôi ở xa quan sát... Cơ hội hiếm có, tôi phải nhanh chóng nắm bắt thông tin nhiều nhất có thể... Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, các cậu đừng do dự..."

"Làm ơn đi! Cứ để thế này thì cậu biết thừa chúng tôi sẽ sống được bao lâu mà? Nếu cậu chết, với cái đầu óc của chúng tôi, một ngày cũng sống không nổi! Tôi cũng sẽ ở lại, chúng ta chết cùng nhau!"

Nghe xong lời tôi, tất cả mọi người trong ký túc xá quyết định ở lại, điều này khiến tôi bất ngờ và rất cảm động.

Lần này, Chu Dịch Cường đã cung cấp thông tin quan trọng.

Lúc mua nước ngọt, Chu Dịch Cường thấy người đó đã mua bánh bao nhân thịt.

"Khi đó tôi nhìn thấy toàn bộ quá trình mua thịt bao của cô ta với vẻ mặt ngơ ngác, còn nghĩ cô gái nhỏ nhắn này cũng khá dữ dội đấy."

Nghe xong lời của Chu Dịch Cường, Tôn Hoa Văn đột nhiên nói: "Chạy mau!"

Tôi cũng không biết tại sao, chỉ biết là chạy thôi.

Chúng tôi chạy vội về ký túc xá với tốc độ như thể đang chạy nước rút 50 mét, chạy tới nơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi hỏi Tôn Hoa Văn tại sao lại đột ngột chạy.

"Người thấy chó có thể sẽ gọi hội sinh viên tới."

Tôn Hoa Văn vừa dứt lời, nhiệt độ như đột ngột giảm xuống vài độ.

"Nhưng ở căn tin, tại sao..." Chu Dịch Cường hỏi.

"Tôi vẫn chưa rõ."

Hiện tại chỉ có hai thông tin không hoàn chỉnh:

【Người thấy chó sẽ ăn bánh bao nhân thịt.】

【Người thấy chó có thể gọi hội sinh viên tới.】

Có thể, việc nhìn thấy chó cũng là điều kiện để hội sinh viên tấn công.

"Không quan tâm nữa, chuyện khác để mai tính! Trước tám giờ sáng mai, tôi có chết cũng không ra khỏi ký túc xá! Hơn nữa, các cậu cũng không được ra ngoài, ai ra ngoài chính là đối đầu với tôi!" Chu Dịch Cường khóa cửa, dựa vào cửa và tuyên bố.

Thực ra không cần phải phóng đại như vậy, không ai trong chúng tôi muốn ra ngoài cả.

Ký túc xá có phòng tắm riêng, chúng tôi không cần phải ra ngoài.

Chúng tôi yên ổn ở lại cho đến hơn mười giờ.

【Sau mười một giờ tối, kiểm tra ký túc xá, đừng mở cửa cho người kiểm tra.】

Sắp đến mười một giờ rồi.

Tôi hơi lo lắng, nhìn qua các bạn cùng phòng, nhưng chỉ thấy họ cười gượng gạo.

"Lão Tào, anh có thể đừng chơi game nữa không? Sắp đến mười một giờ rồi, sẽ có người kiểm tra ký túc xá đấy!"

5

「Cộp, cộp, cộp...」

Âm thanh của những bước chân đều đặn dần dần từ xa đến gần.

「Cộp, cộp, cộp」 Ba tiếng, cửa ký túc xá gần cầu thang bị gõ mạnh.

「Mở cửa, kiểm tra ký túc xá. Có ai ở đây không?」 Đó là giọng nữ vang vọng.

Không có ai trả lời.

Cửa lại bị gõ.

Lần lượt, tiếng gõ cửa ngày càng lớn, cuối cùng đạt đến mức ồn ào đến khó chịu.

Đây không phải là kiểm tra ký túc xá, mà là đòi mạng!

「Rầm, rầm, rầm...」

Người ngoài nghe được, có thể tưởng rằng bên ngoài đang đốt pháo.

Khoảng mười phút sau, âm thanh ngừng lại.

Ngay lập tức, không gian trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở.

「Cộp, cộp, cộp...」

Tiếng bước chân di chuyển đến phòng ký túc xá tiếp theo...

「Cứu mạng, tớ sợ quá.」 Tào Nhiên nuốt nước bọt.

「Cửa ký túc xá của chúng ta có vẻ đã quá cũ, không biết một cái cửa già cỗi có chịu nổi không?」 Chu Dịch Cường vỗ cửa.

「Đừng làm ầm lên, tránh ra, hỏng cửa thì ai chịu trách nhiệm?」 Tào Nhiên đẩy Chu Dịch Cường ra.

Chúng tôi sáu người ngồi quanh bàn, mắt không rời khỏi cửa, đồng thời nghe tiếng bước chân bên ngoài.

Lại đến nữa rồi.

Tôi hít một hơi lạnh.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa ký túc xá của chúng tôi.

「Mở cửa, kiểm tra ký túc xá. Có ai ở đây không?」 Vẫn là giọng nữ đó.

「Cộp, cộp, cộp.」 Ba tiếng gõ cửa vẫn còn có vẻ lịch sự.

Chúng tôi biết rõ đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão.

Quả nhiên, tiếng gõ cửa ngày càng lớn, và âm thanh của việc gõ cửa cũng càng mạnh.

Nhìn thấy rõ ràng, cửa ký túc xá bị đập mạn h đến mức bị lõm vào bên trong.

Mỗi lần gõ cửa đều khiến tôi liên tưởng đến vụ va chạm của thiên thạch vào bề mặt mặt trăng.

Kỳ lạ thay, sau khi cửa ký túc xá bị lõm vào, nó lập tức trở về trạng thái ban đầu như có độ đàn hồi vậy.

Chúng tôi sáu người thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài việc tai có chút bị tra tấn, có vẻ không có vấn đề gì.

Có lẽ việc kiểm tra ký túc xá không đáng sợ đến vậy.

Chỉ cần không mở cửa là được.

Ai lại là người ngu ngốc mở cửa chứ?

Khoảng mười phút sau, người kiểm tra ký túc xá rời đi.

Tạm thời an toàn rồi.

「Ồ! Hãy dành những tràng pháo tay cảm ơn cánh cửa đại ca! Cảm ơn ngài! Nếu không có ngài, chúng tôi đã chết rồi! Cửa à, cửa à, không có ngài, chúng tôi làm sao sống nổi đây? Yêu ngài, hôn hôn! Sau này có cơ hội, tôi sẽ thắp hương ba lần mỗi ngày để tỏ lòng thành kính với ngài!」

Chu Dịch Cường ôm chặt cửa, hôn lên cửa vài cái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro