2.0: khe hở
Bóng tối nuốt chửng bốn người khi cánh cửa phía sau khép lại. Không khí tràn ngập mùi kim loại lẫn ozone.
Ngô Tà lẩm bẩm: "Tôi đi tìm mộ, không phải bị kéo vào phim khoa học viễn tưởng đâu..."
Trương Khởi Linh liếc anh nhưng không nói.
Nguyễn Lan Chúc bước đến gần bức tường phát ra ánh sáng xanh lục. Hàng loạt ký tự nhấp nháy — không phải chữ trong bất kỳ nền văn minh nào mà Ngô Tà biết.
Lăng Cửu Thời đưa tay chạm nhẹ. "Đây là cánh cửa dữ liệu. Không thuộc về thế giới của anh."
"Ý anh là...?" – Ngô Tà nhíu mày.
"Chúng ta đang trong một tầng ảo dựng từ trò chơi." – Lăng Cửu Thời khẽ đẩy kính. "Nhưng có thứ gì đó can thiệp khiến anh và Trương Khởi Linh bị kéo vào."
Trương Khởi Linh trầm giọng: "Tìm đường ra."
Nguyễn Lan Chúc thở nhẹ. "Cửa này không mở bằng vũ lực. Phải giải mã."
Lăng Cửu Thời lấy ra thiết bị nhỏ. "Tôi cần ba phút."
Tiếng cạch cạch vang lên từ xa. Không gian rung nhẹ. Ngô Tà siết chặt đèn pin. "Tôi không muốn biết đó là gì đâu..."
Sinh vật từ trước hiện ra — nhưng không phải quái vật trong mộ mà là thứ gì đó giống thực thể dữ liệu bị biến dị. Cơ thể nó như một khối lỗi hệ thống, méo mó, từng mảng da "trôi" ra rồi tự tái lập.
Trương Khởi Linh lập tức lao tới, đao chém thẳng vào cổ sinh vật. Nó gào lên, biến mất — rồi xuất hiện sau lưng anh trong chớp mắt.
Nguyễn Lan Chúc nổ súng. "Không tuân theo quy tắc vật lý... Quái thật."
"Xong rồi!" – Lăng Cửu Thời hét, chạm vào bảng dữ liệu. Cánh cửa xẹt mở ra, ánh sáng trắng lóa mắt tràn ra nuốt tất cả.
---
Khi tầm nhìn trở lại, họ đứng giữa không gian treo — dưới chân là khoảng trống vô tận, trên đầu là hàng loạt màn hình phát lại ký ức từng người.
Ngô Tà ngớ ra khi thấy hình ảnh mình và Trương Khởi Linh trong một ngôi mộ. Nguyễn Lan Chúc liếc lên — cảnh anh chiến đấu, thất bại, rồi đứng dậy lặp lại vô số lần.
Lăng Cửu Thời nhìn thẳng màn hình trước mặt: một thông báo hiện lên.
"Chào mừng đến tầng quyết định. Thắng — sống. Thua — xóa."
Nguyễn Lan Chúc mỉm cười nhạt. "Luật chơi đơn giản nhỉ."
Ngô Tà lắc đầu: "Đơn giản kiểu gì... Chúng ta phải làm gì!?"
Trương Khởi Linh nhìn quanh. "Có người khác."
Một bóng người xuất hiện đối diện — là một bản sao hoàn hảo... của chính họ.
Ánh sáng trắng chói lòa dần tắt, nhường chỗ cho không gian lơ lửng giữa hư vô.
Trước mặt bốn người là những bản sao hoàn hảo của chính họ nhưng ánh mắt trống rỗng, tựa như búp bê bị thao túng.
Ngô Tà lùi một bước, lắp bắp: "Cái... cái quái gì thế này? Tôi không có anh em song sinh đâu nhé!"
"Không phải bản sao." Lăng Cửu Thời chỉnh lại gọng kính. "Đây là hình chiếu dữ liệu, tái tạo từ ký ức và tiềm thức của mỗi người."
Nguyễn Lan Chúc siết chặt súng. "Ý là... nó biết mọi thứ về chúng ta?"
"Không chỉ biết." Lăng Cửu Thời nhếch môi. "Nó là chúng ta, nhưng tước bỏ mọi ràng buộc đạo đức và giới hạn."
Bản sao của Trương Khởi Linh bước lên. Đôi mắt đen trầm không gợn sóng, ánh nhìn khóa chặt người thật. Không báo trước, nó lao tới, đao vung mạnh.
KENG!
Hai lưỡi đao va chạm, tia lửa tóe ra. Trương Khởi Linh nhíu mày, cảm nhận rõ sức mạnh tương đồng từ đối thủ.
Cùng lúc đó, bản sao của Ngô Tà bật cười, giọng khàn đục: "Cậu luôn dựa dẫm, Ngô Tà. Lúc nào cũng trốn sau lưng người khác. Đến bao giờ mới dám đối mặt?"
"Đừng có mà triết lý kiểu phim truyền hình với tôi!"Ngô Tà chửi thề, quăng đèn pin vào đối thủ rồi chạy vòng ra sau.
Nguyễn Lan Chúc bắn một loạt đạn về phía bản sao của mình, nhưng viên đạn xuyên qua không khí , ảo ảnh.
Đột ngột, từ phía sau, một bàn tay thò ra, siết cổ anh.
"Cậu yếu đuối." Bản sao thì thầm."Lúc nào cũng giả vờ mạnh mẽ. Thật buồn cười."
Nguyễn Lan Chúc nghiến răng, bẻ ngược cánh tay đối thủ, hạ thấp người, súng quét ngang.
Bên kia, Lăng Cửu Thời không tham chiến mà chăm chú quan sát. Thiết bị trên tay anh phát sáng liên tục, các dòng mã chạy dọc màn hình.
"Chúng ta không thể thắng bằng sức mạnh." Lăng Cửu Thời nói. "Đây là tầng kiểm tra tâm trí. Muốn phá giải phải đối diện với chính mình."
Trương Khởi Linh nghe vậy, động tác khựng lại một nhịp. Bản sao của anh thừa cơ đâm tới, lưỡi đao sượt qua vai, máu văng ra. Nhưng thay vì lùi lại, anh tiến lên, ghì đối thủ xuống.
"Không quan trọng mày là gì." – Giọng Trương Khởi Linh trầm thấp. – "Ta là ta."
Một tiếng rắc vang lên. Bản sao tan thành tro bụi.
Ngô Tà nhìn cảnh đó, cắn môi. Đối thủ vẫn nhấn mạnh: "Cậu vô dụng. Chỉ là kẻ ăn may sống sót nhờ người khác."
"Phải!" Ngô Tà thét lên. "Tôi sợ! Tôi không dũng cảm như Khởi Linh hay giỏi như cậu! Nhưng tôi chưa bao giờ bỏ bạn bè và Tôi là tam gia nhà họ Ngô!"
Lời vừa dứt, bản sao của anh vỡ vụn.
Nguyễn Lan Chúc thở dốc, buông súng. "Tôi không cần mạnh mẽ trong mắt ai. Chỉ cần bản thân không hối hận."
Ảo ảnh biến mất.
Cuối cùng, chỉ còn Lăng Cửu Thời đối diện với chính mình. Bản sao mỉm cười: "Ngươi lúc nào cũng tính toán. Nhưng có thứ không thể đo lường niềm tin."
"Ta biết." Lăng Cửu Thời gật đầu. "Và ta đang học."
Bản sao tan biến.
Không gian rung lên. Một cánh cửa khác mở ra không phải cửa mộ, mà là cổng dữ liệu xoáy tròn ánh sáng lam.
"Đi thôi."Lăng Cửu Thời dẫn đầu.
Ngô Tà lẩm bẩm: "Lần sau ai rủ tôi đi mộ, tôi đấm luôn."
Trương Khởi Linh liếc anh.
Nguyễn Lan Chúc bật cười: "Cậu mà đấm được là tôi mời bia."
Họ bước qua cánh cửa không biết bên kia chờ đợi điều gì. Nhưng một điều chắc chắn: trò chơi chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro