Dưới Trời Đông Tuyết Trắng 1.1

Mùa đông năm ấy, tuyết rơi dày hơn mọi năm. Thành phố khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi, nhưng trong lòng người lại là một màu xám ảm đạm. Minh Trí ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng trời mờ mịt. Trong tay cậu là tấm vé tàu cuối cùng đưa anh ra khỏi thành phố này, rời xa mọi kỷ niệm đau thương với Hạo Dương.

Họ đã từng yêu nhau, một tình yêu đẹp đẽ mà Minh Trí cứ ngỡ là vĩnh cửu. Nhưng mọi thứ đã thay đổi vào ngày Hạo Dương nhận được lời đề nghị công việc tại một công ty lớn ở nước ngoài. Minh Trí đã nghĩ họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, rằng Hạo Dương sẽ chọn tình yêu thay vì sự nghiệp. Nhưng Hạo Dương đã không chọn cậu.

"Cậu nghĩ tình yêu có thể nuôi sống chúng ta sao, Minh Trí?" Câu hỏi ấy như lưỡi dao sắc bén cắt nát trái tim Minh Trí vào cái ngày Hạo Dương đóng gói vali, rời đi không một lần ngoảnh lại.

Thời gian trôi qua, Minh Trí gắng gượng tiếp tục cuộc sống. Nhưng mọi thứ xung quanh đều gợi nhớ đến Hạo Dương: quán cà phê họ từng ngồi hàng giờ đồng hồ nói chuyện, con đường họ cùng nhau đi qua mỗi buổi chiều, thậm chí cả chiếc đồng hồ Hạo Dương tặng nhân dịp sinh nhật cậu vẫn nằm trên kệ, không ai đụng tới.

Rồi một ngày, Hạo Dương trở về. Cậu ta đứng trước cửa nhà Minh Trí, trên người chỉ khoác chiếc áo mỏng giữa trời tuyết lạnh. Minh Trí không tin vào mắt mình.

"Tại sao cậu lại quay về?" Minh Trí hỏi, giọng lạnh lùng.

"Tớ... tớ sai rồi." Hạo Dương cúi đầu, đôi tay run rẩy. "Tớ nghĩ mình có thể sống thiếu cậu, nhưng tớ không làm được. Minh Trí, tớ xin lỗi. Hãy cho tớ một cơ hội nữa."

Minh Trí bật cười, tiếng cười đầy mỉa mai. "Cơ hội? Khi cậu rời đi, cậu có nghĩ đến cảm giác của tớ không? Cậu đã chọn sự nghiệp thay vì tớ, vậy tại sao bây giờ cậu lại quay về?"

Hạo Dương im lặng, ánh mắt đầy hối hận. Nhưng Minh Trí không còn như trước nữa. Những vết thương trong lòng cậu đã hóa thành tường thành kiên cố, ngăn cản bất cứ ai bước vào, kể cả người cậu từng yêu sâu đậm nhất.

"Tớ đã học cách sống thiếu cậu rồi, Hạo Dương." Minh Trí bước lùi lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt. "Cậu nên quay về nơi cậu đã chọn. Tớ không cần cậu nữa."

Hạo Dương định nói điều gì đó, nhưng Minh Trí đã đóng sập cửa. Cánh cửa chặn lại tất cả, cả những ký ức lẫn tình yêu đã cạn.

Tấm vé tàu vẫn nằm trên bàn. Minh Trí nhấc nó lên, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. Cậu sẽ rời khỏi nơi này, để bắt đầu một cuộc sống mới, không còn Hạo Dương, không còn những ký ức đau buồn.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi. Nhưng lần này, Minh Trí không còn cảm thấy lạnh nữa.

Ngày hôm sau, Minh Trí lên chuyến tàu rời thành phố. Ga tàu đông đúc, nhưng lòng cậu lại tĩnh lặng đến kỳ lạ. Cậu đã mất quá nhiều thời gian để tự hỏi vì sao Hạo Dương lại rời bỏ mình, vì sao tình yêu của họ không đủ mạnh mẽ để giữ họ bên nhau. Nhưng giờ đây, Minh Trí hiểu rằng, có những người bước vào cuộc đời mình chỉ để dạy ta cách buông bỏ.

Khi đoàn tàu lăn bánh, Minh Trí nhìn qua ô cửa kính. Những hàng cây phủ đầy tuyết dần trôi lại phía sau, như một cuốn phim tua ngược, đưa cậu rời xa những năm tháng cũ kỹ. Cậu không ngoảnh đầu lại, không muốn nhìn thấy bóng dáng ai đó đuổi theo, dù chỉ trong tưởng tượng.

Thành phố mà Minh Trí chọn để bắt đầu lại cuộc sống nhỏ bé nhưng ấm áp. Cậu thuê một căn hộ nhỏ nằm trên tầng thượng, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh trời đêm. Công việc mới, những người bạn mới, từng chút một, Minh Trí tự chữa lành những vết thương lòng mình. Nhưng mỗi khi mùa đông đến, tuyết lại rơi, cậu vẫn không ngăn được những ký ức về Hạo Dương ùa về. Làm sao cậu có thể quên được, khi tình yêu ấy từng là tất cả với cậu?

Ba năm sau, vào một buổi tối cuối đông, Minh Trí tình cờ gặp lại Hạo Dương. Họ vô tình chạm mặt nhau tại một quán cà phê nhỏ. Hạo Dương trông khác trước, gầy hơn, già dặn hơn, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm như ngày nào.

"Minh Trí." Hạo Dương gọi, giọng khẽ run.

Minh Trí ngạc nhiên, nhưng cậu không né tránh. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng như thể đang gặp lại một người bạn cũ. "Lâu rồi không gặp, Hạo Dương."

Họ ngồi xuống, cùng nhau uống một tách cà phê. Hạo Dương kể rằng anh đã từ bỏ công việc ở nước ngoài không lâu sau khi rời đi. Những gì anh theo đuổi hóa ra không mang lại hạnh phúc như anh từng nghĩ. Anh đã quay lại thành phố cũ để tìm Minh Trí, nhưng cậu đã biến mất không dấu vết.

"Ba năm qua, ngày nào tớ cũng nghĩ về cậu." Hạo Dương nói, đôi mắt đầy hối hận. "Tớ chỉ muốn nói rằng... tớ xin lỗi. Tớ không mong cậu tha thứ, chỉ mong cậu biết rằng tớ thật sự rất tiếc."

Minh Trí lặng lẽ nhìn người trước mặt. Cậu không còn thấy đau nữa. Thời gian đã chữa lành mọi vết thương, và giờ đây, cậu chỉ thấy thương cảm cho Hạo Dương. Nhưng yêu? Tình yêu ấy đã vỡ vụn từ lâu.

"Cảm ơn cậu, vì đã nói ra những lời này." Minh Trí đặt tay lên bàn, ánh mắt dịu dàng nhưng dứt khoát. "Nhưng tớ đã không còn là Minh Trí của ngày xưa. Tớ hy vọng cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình."

Hạo Dương gật đầu, im lặng một lúc lâu. Rồi anh mỉm cười, nụ cười đau đớn nhưng cũng đầy nhẹ nhõm. Họ chia tay nhau, như hai người lạ từng quen biết.

Đêm hôm ấy, Minh Trí đứng trên ban công căn hộ, nhìn tuyết rơi lặng lẽ. Cậu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm thấy mình thực sự tự do.

Dưới bầu trời tuyết trắng, Minh Trí thì thầm với chính mình: "Cuối cùng, tuyết cũng tan."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro