Người gác cổng thời gian


---

Trong một thành phố hiện đại ngập tràn ánh đèn neon, có một quán cà phê nhỏ nằm ẩn mình trong một con hẻm. Người ta đồn rằng, mỗi khi đồng hồ điểm đúng 00:00, nếu bạn bước vào quán cà phê ấy và gọi một tách “Trà Mộng Ảo”, bạn sẽ được đưa đến một thời điểm khác trong dòng chảy thời gian.

Tiêu Chiến là chủ quán cà phê, nhưng ít ai biết rằng anh thực chất là Người Gác Cổng Thời Gian – người nắm giữ chìa khóa mở ra những cánh cổng xuyên thời gian. Công việc của anh không chỉ đơn thuần là phục vụ đồ uống mà còn là đảm bảo rằng không ai làm xáo trộn trật tự của dòng thời gian.

Vương Nhất Bác là một vũ công trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, nhưng trong lòng luôn ấp ủ một câu hỏi không lời đáp. Anh không hiểu tại sao, trong những giấc mơ của mình, luôn xuất hiện một người đàn ông với đôi mắt buồn sâu thẳm, người mà anh chưa từng gặp nhưng lại cảm giác quen thuộc như đã biết từ rất lâu.

Một đêm định mệnh, Nhất Bác bước vào quán cà phê ấy. Tiêu Chiến nhìn thấy anh, và ngay lập tức nhận ra đây là người mà anh đã từng gặp trong quá khứ – một thời điểm mà đáng lẽ không nên tồn tại.

“Anh có biết mình vừa phạm một sai lầm lớn không?” – Tiêu Chiến khẽ nói, ánh mắt đầy cảnh giác nhưng cũng pha chút bi thương.

Nhất Bác cười nhẹ, như thể không hề bận tâm. “Nếu sai lầm đó dẫn tôi đến anh, thì tôi không hối hận.”

Nhưng cả hai không biết rằng, việc họ gặp lại nhau không phải là một sự trùng hợp. Một biến cố lớn sắp xảy ra, đe dọa xóa sạch ký ức về tình yêu mà họ từng có trong một dòng thời gian đã bị xóa bỏ.

Giữa những chuyến du hành thời gian, những bí mật dần được hé lộ. Tiêu Chiến phát hiện ra rằng chính Nhất Bác là người giữ mảnh ghép cuối cùng để khôi phục trật tự thời gian, nhưng cái giá phải trả có thể là sự tồn tại của một trong hai người.

    Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, đôi mắt anh thoáng nét lo âu, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc. Anh đưa tay chỉnh lại chiếc đồng hồ trên cổ tay, một thiết bị nhỏ mà chỉ những Người Gác Cổng như anh mới có.
     Đó không chỉ là công cụ theo dõi thời gian mà còn là chìa khóa để kiểm soát các cánh cửa thời gian.

“Cậu muốn gì khi đến đây?” Tiêu Chiến hỏi, giọng bình thản nhưng đầy cảnh giác.

Nhất Bác dựa người vào quầy bar, đôi mắt sáng rực ánh lên sự tò mò. “Thành thật mà nói, tôi không biết. Nhưng có thứ gì đó kéo tôi đến đây. Và giờ thì tôi chắc chắn một điều – tôi từng gặp anh.”

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nhưng anh không phản ứng. Thời gian là thứ phức tạp nhất trên đời, và những lời nói của Nhất Bác như một lời cảnh báo mơ hồ.

“Có lẽ cậu nhầm rồi,” anh đáp, cố giữ khoảng cách.

Nhưng Nhất Bác không dễ dàng bỏ qua. “Anh có thể giả vờ không biết tôi, nhưng ánh mắt của anh vừa rồi đã nói lên tất cả. Anh quen tôi, và tôi muốn biết tại sao.”

Tiêu Chiến im lặng. Không gian trong quán cà phê dường như lặng đi, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

Trong một ký ức bị khóa chặt trong tâm trí Tiêu Chiến, anh nhìn thấy Nhất Bác – nhưng đó là một Nhất Bác từ nhiều năm trước, khi cả hai đều không biết rằng mình sẽ trở thành mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời nhau.

Khi ấy, Tiêu Chiến đã cứu Nhất Bác khỏi một tai nạn thời gian. Trong một chuyến du hành kiểm tra dòng thời gian, Tiêu Chiến vô tình phát hiện Nhất Bác – một người không thuộc về thế giới đó – bị cuốn vào vòng xoáy của một cánh cửa thời gian chưa được ổn định.

Để cứu cậu, Tiêu Chiến đã phải phá vỡ một trong những quy tắc quan trọng nhất của Người Gác Cổng: không được can thiệp vào số phận của bất kỳ ai.

Anh đã trả giá bằng việc bị xóa sạch ký ức về lý do tại sao mình cứu cậu, nhưng trái tim anh luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó. Và giờ đây, khi đứng trước Nhất Bác, mọi ký ức dường như trỗi dậy, dù chỉ là những mảnh vụn.

Khi Tiêu Chiến cố gắng tránh mặt Nhất Bác, một vị khách lạ bước vào quán cà phê. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, với đôi mắt sâu thẳm như từng chứng kiến hàng ngàn năm lịch sử. Ông đặt lên bàn một cuốn sách cũ nát, bên ngoài là những ký hiệu cổ xưa mà chỉ những Người Gác Cổng mới hiểu.

“Chuyện gì đến cũng phải đến,” ông ta nói, ánh mắt dừng lại trên Tiêu Chiến và Nhất Bác. “Hai người các cậu không chỉ là một phần của thời gian – các cậu chính là nút thắt lớn nhất của nó.”

Nhất Bác nhìn cuốn sách, vẻ mặt bối rối. “Ông đang nói gì vậy?”

Người đàn ông cười nhạt. “Chúng ta đang sống trên một dòng thời gian sắp sụp đổ. Và cách duy nhất để cứu lấy mọi thứ... là các cậu phải chọn hy sinh. Nhưng ai sẽ là người ra đi?”

Tiêu Chiến nhận ra rằng sự hiện diện của Nhất Bác không phải là ngẫu nhiên. Cậu chính là người mang trong mình sức mạnh để mở ra cánh cửa cuối cùng – cánh cửa mà Tiêu Chiến đã giữ khóa từ hàng thế kỷ qua. Nhưng nếu cánh cửa ấy được mở, một trong hai người họ sẽ biến mất mãi mãi.

Giữa những chuyến phiêu lưu xuyên thời gian và những cuộc đối đầu với các thế lực muốn lợi dụng sức mạnh của cánh cửa, cả hai dần khám phá ra ký ức về nhau và mối liên kết không thể tách rời.

Khi thời gian cạn kiệt, Tiêu Chiến buộc phải đối mặt với lựa chọn cuối cùng: giữ Nhất Bác ở lại, dù điều đó có thể phá hủy dòng thời gian, hay để cậu ra đi mãi mãi để cứu lấy tất cả.

Thời gian trong quán cà phê dừng lại, như thể cả thế giới bị đóng băng. Trước mặt Tiêu Chiến và Nhất Bác là cánh cửa cuối cùng – rực sáng và xoay chuyển như một vòng xoáy của vũ trụ.

Người đàn ông lớn tuổi, Người Giám Hộ của Thời Gian, đứng bên cạnh, giọng trầm khàn vang lên như tiếng vọng của hàng ngàn năm lịch sử. “Đây là lúc các cậu phải chọn. Hoặc giữ lấy tình yêu này và để thời gian sụp đổ, hoặc hy sinh để bảo vệ mọi thứ.”

Nhất Bác bước lên, đôi mắt sáng rực sự kiên định. “Nếu phải hy sinh một người, hãy để tôi.”

Tiêu Chiến lập tức nắm lấy tay Nhất Bác, ánh mắt anh đầy đau đớn nhưng cũng kiên quyết. “Không, cậu không hiểu đâu. Cậu chính là trung tâm của dòng thời gian này. Nếu cậu biến mất, mọi thứ sẽ hỗn loạn hơn. Để tôi đi.”

Nhất Bác lắc đầu, siết chặt tay Tiêu Chiến. “Không có anh, mọi thứ cũng chẳng còn ý nghĩa gì với tôi.”

Trong giây phút căng thẳng ấy, cánh cửa phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, như muốn cuốn lấy cả hai. Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ lại tất cả: ký ức về lần đầu tiên anh gặp Nhất Bác, những lần anh lặng lẽ bảo vệ cậu qua các dòng thời gian, và cả tình yêu mà anh chưa từng dám thừa nhận.

Nhất Bác không chỉ là người anh cứu, cậu còn là lý do khiến Tiêu Chiến phá vỡ mọi quy tắc.

Tiêu Chiến mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. “Tôi sẽ không để cậu chịu đựng điều này một mình.”

Nói rồi, anh kéo Nhất Bác vào vòng tay mình và bước thẳng vào cánh cửa sáng chói.

___________
VUI LÒNG KHÔNG REUP

Bình chọn để mình tiếp tục viết ạ

CẢM ƠN CÁC BẠN 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro