Chương 4

Tống Lam sau khi suy nghĩ thông suốt, quyết định trở về đạo quán. Nếu đã quyết định chấp nhận, đầu tiên phải đối mặt với hắn. Trên đường trở về đạo quán, Tống đạo trưởng đi qua một quán thang viên, chợt hồi ức lại ùa về.

Thiếu niên trẻ tuổi như đã thành lệ, mỗi năm một lần đều sẽ tự tay nấu một nồi thang viên, vào ngày mùa đông lạnh lẽo nhất. Hắn không làm nổi bất cứ món gì, chỉ riêng thang viên là ngoại lệ. Hắn múc ra ba chén, đặt trên bàn nhưng lại chỉ ăn một miếng. Hắn ngồi ở đó, nếm hương vị quen thuộc, giống như mùi vị trong món ăn của bạch y đạo trưởng.

Nghĩ tới hắn, y chỉ biết thở dài, tự giễu. Có lẽ từ 8 năm tại Nghĩa Thành, tận sâu trong tiềm thức vẫn luôn nhắc nhở hắn là kẻ thù, nhưng thâm tâm hóa ra lại âm thầm loại bỏ điều đó từ lâu.

Tống Lam thôi không nghĩ đến hắn nữa, lại cảm thấy bây giờ còn rất sớm, muốn mang cho hắn một chén thang viên. Y bước về phía quán ăn, ý định ban đầu lập tức sụp đổ khi nhìn thấy Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đang ngồi trong quán. Hắn đưa từng muỗng thang viên vào miệng, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần.

Khoảng cách không đủ gần để y nghe được hai người nói gì với nhau, chỉ biết một lúc sau, Hiểu Tinh Trần nắm lấy bàn tay trái chịu thương tổn của hắn. Tiết Dương nở nụ cười chân thành nhất y từng thấy, chỉ tiếc là... nó không dành cho y. Hóa ra hắn biết mọi chuyện sẽ xảy ra, nhưng vẫn cố chấp muốn tàn sát đạo quán lần nữa. Tiết Dương, ngươi chán ghét ta đến vậy sao?

Y kì vọng nhiều quá rồi, chân tâm hắn... vẫn chỉ dành cho Hiểu Tinh Trần. Tống Lam tâm tình không tốt, mệt mỏi trở về đạo quán. Nhưng biểu tình sầu thảm của y, đúng là dọa người.
Đồ đệ cảm thấy trên gương mặt băng lãnh của sư phụ hôm nay lại thêm vài phần sát khí bèn lễ phép chào hỏi rồi nhanh chóng cáo từ.

Chưa đi được mấy bước, nó bị sư phụ gọi giật khiến con tim sợ hãi muốn nhảy vọt ra ngoài:
_Đứng lại! Tập hợp đồ đệ, hôm nay tự luyện kiếm. Không được phép lười biếng.- Tống Lam dặn dò rồi đi thẳng về phòng, y không muốn dạy học hôm nay, đành để học trò tự luyện tập. Đồ đệ thở phào nhẹ nhõm, không dám lơ là, lập tức tập trung mọi người. Từ ngày nó được thu nhận, sát khí hôm nay của sư phụ, là nặng nhất.

Tống đạo trưởng trong lòng khó chịu vô cùng, đành ra bàn đá uống trà, đợi hai người họ về. Khi đồ đệ của y đã luyện kiếm được gần 2 canh giờ, hai người họ mới trở về đạo quán. Tống Lam vừa đi ra ngoài, đã nghe Tiết Dương làm nũng:

_Đạo trưởng, hôm nay đi chơi với ngươi rất vui. Ngày mai chúng ta lại đi được không?
_Ta có rất nhiều việc phải làm, cũng không biết mình sẽ ở đây bao lâu. Chắc là... để hôm khác đi.
_Hiểu Tinh Trần, ngươi không giữ lời. Không phải nói, ta cần ngươi đều xuất hiện sao?

Đạo trưởng thoáng bối rối khi nhìn vào đôi mắt như đang phát sáng của hắn, lại thêm giọng điệu nũng níu như hài tử kia, nhất thời không biết trả lời hắn thế nào.
_Tinh Trần, đệ về lâu chưa?- Giọng nói quen thuộc vang lên giúp đạo trưởng giải vây. Hiểu Tinh Trần điềm đạm trả lời: "Đệ mới tới."

Đạo trưởng không biết vì câu trả lời của mình mà tâm tư y gào thét: Mới tới? Tinh Trần, khái niệm thời gian của đệ cũng thật là độc đáo đi!
_Tinh Trần, lần sau đệ tới nên nghỉ ngơi một chút, đường xa mệt mỏi. Không tốt. Việc đi chơi... có thể để hôm khác đi cũng được.

Hiểu Tinh Trần cảm thấy lời nói của Tống Lam có chút vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Còn Tiết Dương nhận ra vị chua vô cùng rõ ràng. Đạo trưởng tuyệt đối phải là của ta, là ngươi cũng đừng hòng cướp đi!

_Tinh Trần, đệ về phòng trước đi, ta có chút chuyện muốn nói riêng với hắn.- Nghe thấy lời Tống đạo trưởng, Tiết Dương cố ý lùi ra sau lưng Hiểu Tinh Trần, như thiếu nữ ủy khuất nắm lấy vạt áo đạo trưởng, nước đọng mi mắt như van xin khiến đạo trưởng khó xử vô cùng. Lâu không thực hành, hóa ra kĩ thuật còn rất tốt. Giấm đổ.

Tống Lam sắc mặt ngày càng tệ, không nói lời nào, trực tiếp nắm cổ tay Tiết Dương lôi đi. Trước khi rời khỏi còn trấn an Hiểu Tinh Trần:
_Đệ không cần lo, ta không làm hại hắn.

Tiết Dương muốn thoát ra nhưng không sao giật lại, đành mặc kể Tống Lam kéo đi. Y đi thẳng về phòng mình, tiện tay đóng cửa phòng, đẩy hắn xuống giường. Sau đó, nhanh chóng cởi bỏ ngoại sam của hắn. Tiết Dương hoàn hồn, giữ chặt bàn tay Tống Lam, giọng điệu có chút sợ hãi nhưng đầy chán ghét khinh thường:
_Tống đạo trưởng, nếu ngươi có nhu cầu, tốt nhất là đến thanh lâu giải quyết.
_Băng bó cho ngươi, cần có nhu cầu?

Khuôn mặt ngả ngớn của hắn thoáng chốc nứt ra. Hắn đang nghĩ cái gì thế này? Để che giấu sự thất thố của mình, hắn đành để mặc cho Tống Lam xử lý vết thương. Một lúc sau, hắn cất tiếng hỏi, phá vỡ không khí yên lặng ngột ngạt giữa hai người:"Tại sao lại cứu ta?"
"Ta không thể thấy chết không cứu." Không thể bỏ mặc ngươi.
_Ngươi biết ta tới đây làm gì?
_Ngươi muốn tàn sát cả Bạch Tuyết Quan?

Suy nghĩ của đạo nhân thật khó hiểu, biết rõ ràng thế còn mất công đem vào trị thương. Hiểu Tinh Trần năm đó, không biết hắn là ai đã cứu hắn. Tống Lam này biết rõ tâm cơ của hắn, lại không ra tay. Khóe miệng hắn chợt cong lên, y mà biết hắn từng làm chuyện gì với y, không biết biểu tình đặc sắc đến mức nào.
_Vì sao lại không giết ta?
_Ngươi cũng chưa làm gì, và từ bây giờ sẽ KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ!

Tiết Dương bị lời y nói làm cho tỉnh ngộ, vội vàng lục lọi túi càn khôn, không còn gì hết. Hắn nắm chặt cổ áo y, nghiến răng hỏi:
_Tống Lam! Ngươi đã làm gì?
Y mặt không biểu tình, chỉ gỡ tay hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời từng lời vô cùng rõ ràng:

_Đây chắc là cách hiệu quả nhất để quản lý ngươi. Nếu ngươi còn nghĩ đến kiếm và pháp bảo của mình, tốt nhất nên an phận một chút. Dưỡng thương cho tốt, ta đem bữa trưa tới cho ngươi. Từ bây giờ, ta không đồng ý, ngươi không được ra khỏi đạo quán nửa bước. Cáo từ!
_Tống Lam! Ngươi đứng lại cho ta. Tại sao ta phải nghe theo ngươi?
_Ta lấy chính mạng sống của ngươi ra để đe dọa, ngươi sẽ không phản kháng.- Tống Lam biết hắn chẳng coi trọng mạng của mình, nhưng ít nhất, vào thời điểm này, hắn tuyệt đối chưa muốn chết. Bởi vì, Hiểu Tinh Trần vẫn còn ở đây, và hắn có thể là chính mình ở cạnh đạo trưởng.

Tiết Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị đạo trưởng được coi là điềm đạm thanh cao này bây giờ lại cố chấp dùng tính mạng đe dọa hắn. Hắn bật cười vì chính ý nghĩ của mình, không nhận ra y đã rời đi lúc nào không rõ. Hắn đúng là chưa muốn chết. Hắn bất giác nhớ đến một năm bị giam lỏng tại Kim Lân Đài, xem ra bây giờ còn thê thảm hơn. Lần này, còn không có thời hạn cụ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro