Đảo lộn 3

Nàng ta là đoá hoa hồng tẩm độc, diễm lệ nhưng chạm vào là sẽ chết.

Mà hắn, giết chóc thành tánh, dục vọng phá hư khắc vào trong xương, rõ ràng là một ác ma.

Hoa hồng độc với ác nhân, khác nhau nhưng đều là cái ác, hấp dẫn nhau, hắn tùy ý để hoa hồng bám lên người, dùng máu bản thân để đoá hoa ngày càng xinh đẹp.

Xứng đôi vừa lứa.

Onigumo cười sung sướng, ánh mắt đi theo từng động tác của nàng. Xem thế nào cũng không chán, mỗi cử chỉ của nàng đều quá mê người.

Hoạ Y bỏ qua ánh mắt nóng cháy của kẻ bên cạnh, cầm lên một miếng bánh ngọt tinh xảo, nếm thử. Nàng tiện tay cầm lên một miếng nữa đưa tới miệng hắn.

- Ta không thích đồ ngọt.

Nàng nhướn mày, đặt bánh xuống đĩa, ngón tay đặt lên môi mình. Cười khẽ, hệt như mèo con khiêu khích.

- Không muốn nếm thử sao? Ngọt lắm.

Ngón tay sờ nhẹ môi đỏ, động tác như có ý ám chỉ.

Ánh mắt hắn di chuyển theo ngón tay nàng, ngón tay trắng nõn với môi đỏ, hai màu đối lập nhau, mê hoặc tới tận cùng. Còn có thể nhìn rõ trên môi kia dính chút vụn bánh, dụ người liếm lấy nó.

Đôi mắt hắn như tối lại, ôm nàng vào lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi, đầu lưỡi đảo qua một vòng, sau khi vụn bánh vào bụng, hắn bắt đầu tiến sâu vào trong, hô hấp đan chéo.

Cái hôn của hắn không dịu dàng, giống con người của hắn, là bá đạo, thích thì đoạt lấy, tham lam. Tới khi Hoạ Y khó chịu đẩy, hắn mới không tình nguyện buông.

Ngón tay thô ráp miết nhẹ đôi môi hơi sưng của nàng, giọng hắn khàn khàn.

- Đúng là ngọt thật.

__________

Hôm nay, bọn cướp tụ tập lại với nhau ăn mừng việc vừa cướp lấy một tên nhà giàu béo bở. Rượu và thức ăn ngon, càng không thể thiếu được mỹ nhân. Tiếng cười, tiếng cốc chén đụng vào nhau, nhất là tiếng rên rỉ yêu kiều của các nữ nhân.

Hắn vốn quen với những thứ này, khi xưa cũng chìm vào như bọn họ.

Nhưng bây giờ, hắn ngạc nhiên phát hiện mình chẳng có hứng thú.

Hoá ra khi được đến bảo vật độc nhất vô nhị rồi, thì những thứ tầm thường trở nên vô vị.

Trong đầu hắn hiện lên gương mặt nàng, siết chặt chén rượu trong tay, trong lòng giống như trở nên nóng hơn.

Muốn gặp nàng.

Đúng lúc này, một cơ thể mềm mại dựa vào hắn, kèm theo giọng nũng nịu. Chóp mũi ngửi thấy hương thơm ngọt ngào.

- Đại nhân, để thiếp rót rượu cho ngài.

Bị cắt đứt suy nghĩ, Onigumo không nói gì cúi đầu nhìn xuống gương mặt xinh đẹp bên người. Mà nàng ta đối diện với hắn, nhìn thẳng vào đôi con ngươi kia, bỗng thấy cả người rét lạnh. Tay cầm bình rượu run lên, rượu liền đổ ra khắp bàn.

Gương mặt nàng hơi trắng, hoảng sợ nói.

- Xin lỗi, xin lỗi.

- Cút đi. - Onigumo nhíu mày, phiền chán đẩy ra nàng ta. Không thèm nhìn nữ nhân đáng thương ngã nhào xuống đất, hắn đứng dậy, bộ dáng muốn rời khỏi.

- Onigumo, rời đi sớm thế? - Có người gọi lại hắn.

- Phiền. - Hắn không quay đầu lại.

- Nghe nói khoảng thời gian trước ngươi cướp được đệ nhất mỹ nhân? Hẳn là đã hưởng qua nàng ta rồi, vậy nên chê những ả này.

- Đệ nhất mỹ nhân chắc chắn phải rất xinh đẹp.

....

Bọn hắn nói về nàng, dùng những giọng điệu càn rỡ, dâm ngôn uế ngữ cứ thế lọt vào tai hắn. Onigumo nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía những kẻ vừa bàn luận, kìm nén tức giận quát.

- Câm mồm.

Nháy mắt không khí sôi nổi vừa rồi đóng băng, chậu nước lạnh giội xuống đầu những kẻ đó, khiến bọn họ không khỏi rùng mình, sợ hãi mà miệng nhắm chặt.

Rasetsu híp híp mắt, lên tiếng phá vỡ không khí cứng đờ này.

- Đừng có tức giận như thế, một nữ nhân mà thôi. Đệ nhất mỹ nhân à? Chậc, ta cũng muốn nếm thử.

Con ngươi Onigumo co lại.

Thu vào mắt hình dáng béo mập của kẻ ngồi trên cao, cái vẻ cười trên khuôn mặt đầy mỡ kia.

Tất cả đều làm hắn muốn...

Vặt đầu tên đó xuống.

______________

Khi trở về, hắn ôm chặt lấy nàng. Hoạ Y cau mày, chán ghét đẩy hắn.

- Cả người đều là mùi phấn son, cút!

Onigumo chột dạ sờ mũi, bởi quá vội vã muốn gặp nàng, hắn không nghĩ tới điều này.

Hắn tươi cười thò lại gần, mềm giọng dỗ.

- Đây không phải như nàng nghĩ, vô tình dính vào thôi, vô tình.

Hoạ Y cười lạnh.

Onigumo phải vất vả lắm mới dỗ cho nàng tin được. Hoạ Y quay đầu, ung dung cắm lên một cành hoa vào bình.

- Gặp chuyện gì sao? Vừa nãy dáng vẻ của ngươi rất vội.

Onigumo ngẩn người, hắn không trả lời mà ôm nàng vào lòng, như dã thú bảo vệ lấy đồ vật của mình.

Nàng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ nghe hắn nói.

- Nàng là của ta.

Trừ hắn ra, bất cứ kẻ nào muốn chạm vào hoa hồng của hắn, đều phải chết.

Cho dù là Rasetsu, kẻ hơn hắn đi nữa, hắn cũng quyết không nhường.

- Để ta đoán xem.

Hoạ Y ngẩng đầu, vuốt ve khuôn mặt hắn, giọng điệu chậm rãi.

- Có người muốn ta từ ngươi?

Onigumo căng thẳng nắm lấy bàn tay trên khuôn mặt mình, nghiêm túc nhìn nàng.

- Ta sẽ không đưa nàng cho tên đó.

Hoạ Y nhướn mày, nàng nói tiếp.

- Nhưng có vẻ người kia không đơn giản.

Tiếp đó nàng nhíu mày, dáng vẻ buồn bực.

- Làm sao bây giờ nha.

Trong lòng hắn như có một tảng đá đè nặng ép hắn không thở nổi, Onigumo vuốt lông mày nàng.

- Đừng nhíu mày.

Nàng không nên nhíu mày.

- Nhưng mà...ta không muốn xa ngươi.

Một câu của nàng nhéo đau trái tim hắn.

Ngọt, lại chua xót.

Đầu Hoạ Y dựa vào ngực hắn, nàng ngẩng đầu, môi chạm vào vành tai hắn, giọng mê hoặc hệt ác ma.

- Hay là giết chết tên kia đi.

Onigumo dịu dàng xoa đầu nàng, mắt lại tràn đầy sát ý. Không để nàng chờ lâu, hắn cười, nắm lấy tay nàng đặt lên một nụ hôn.

- Được, giết hắn.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lời tác giả:

=))) Vừa độc vừa ngọt.

Hoạ Y không ra tay thì thôi, mà đã làm thì Onigumo cũng bị mê thần hồn điên đảo.

.....

So sánh trước vào sau :

Onigumo lúc trước: Ả đàn bà đó tuy đẹp nhưng ta vẫn muốn xé xác ả.

Onigumo bây giờ: Bảo bối, moah moah.













Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro