Chương 14: Nhân vật chính? Rất phiền
7 giờ sáng, Windy vẫn còn cắm đầu ngủ. Tối qua vì chuyện của Vongola mà nó ngủ chẳng ngon giấc, nằm vật vờ đến tận 3h sáng chỉ để sắp xếp lại thông tin. Sáng nay nó quyết định phải ngủ bù, trời sập cũng đừng hòng lôi nó dậy!
Ông Trời: Mơ đi, cái gì cũng có.
Nói là làm, thể chất xui xẻo Windy lại lần nữa phát tác. Trước cửa nhà, một thiếu niên tóc trắng cứ đứng đó, đảo mắt liên tục, không biết có nên gọi người trong nhà ra hay không. Chần chừ lưỡng lự một hồi, hắn nhắm chặt mắt, hạ quyết tâm, đưa tay nhấn chuông cửa.
Đíng đong~
Nó nằm bất động trên giường.
Đíng đong~
Vẫn tiếp tục nằm bất động trên giường.
Đíng đong! Đíng đong! Đíng đong!
Nó trở mình, dùng gối bịt tai. Mới sáng sớm khứa nào dai nhách vậy?
ẦM!
"ĐUMA ĐỨA NÀO PHÁ CỬA NHÀ BÀ!!"
Windy giận dữ hét lớn, hùng hùng hổ hổ phi thẳng xuống nhà dưới, hai tay lăm le hai chiếc dép, sẵn sàng vả thẳng mặt bất cứ bố con thằng nào dám xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Đập vào mắt nó là hình ảnh cánh cửa gỗ nhà mình bị nổ cho tan tác, hi sinh oanh liệt nằm thành một đống dưới sàn nhà. Mà hung thủ - một thằng nhãi tóc trắng - thì mặt mày cau có, biểu cảm "bố mày đếch care", tay cầm quả bom tung lên tung xuống như thể chẳng có gì xảy ra.
Gokudera chậc lưỡi khinh thường nhìn nó: "Ha. Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao--"
Windy giận dữ gào thét: "ĂN DÉP ĐI!"
Vút! Vút!
Bốp! x2
Double kill!
Gokudera chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên thấy trời đất tối sầm, khuôn mặt đau rát, cơ thể choáng váng mất thăng bằng, lảo đảo lùi về sau ngã khụy trên nền đất. Như để trêu tức hắn, hai chiếc dép từ từ tuột xuống, lộ rõ khuôn mặt in dấu dép đỏ hoe, đã thế còn kèm theo một chút máu mũi, trông vô cùng tàn tạ và thảm hại.
Windy: Ây dô, tại hạ quên kiềm lực.
"Cái quái-?!" - Gokudera tức giận, không tin được nhìn hung khí nằm ở dưới đất.
Mẹ kiếp! Thế quái nào một đôi dép có thể tạo ra lực sát thương khủng bố như vậy?!
Windy chống hông: "Có rắm mau thả. Mới sáng sớm trốn học tới đây làm gì?"
"Cô-!!"
Gokudera lớn tiếng, nhưng chợt nhớ ra việc gì đó, hắn nghiến răng, quay mặt sang chỗ khác, chốc chốc lại nhìn sang Windy, khó khăn mở miệng, ậm ừ được vài chữ rồi lại im bặt, tiếp tục đấu tranh tư tưởng với bản thân.
Lặp đi lặp lại vài lần, Windy bắt đầu thiếu kiên nhẫn, khóe miệng giật giật, cảm thấy hôm nay có chút ngứa tay.
"Nếu không có việc gì thì mời cậu bồi thường tiền cửa rồi đi về nhà. Tôi không rảnh đứng đây xem cậu diễn kịch câm."
Biết đang ngủ mà bị làm phiền nó khó chịu cỡ nào không?
"Làm ơn..."
Windy: ?
"Làm ơn hướng dẫn tôi cách chế tạo bom!"
"???"
---oOo---
"Vậy Tsuna đã kể với cậu?"
Windy sau khi lên lầu vệ sinh cá nhân, đổi một bộ đồ khác thì hiện tại đang đứng ở nhà bếp làm bữa sáng, tiện tay làm luôn một phần cho Gokudera.
"Juudaime nói rằng cô rất giỏi trong việc sử dụng kĩ xảo và chế tạo những món vũ khí kì lạ. Tôi muốn cô hướng dẫn tôi cách làm ra những quả bom mà cô đã tặng cho Juudaime."
Gokudera đứng ở kế bên lên tiếng, tiện tay thó vài cục xúc xích chiên. Vừa định cho vào miệng thì bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Windy, hắn nuốt cái ực, nhịn xuống cảm giác đói bụng, bất giác trả xúc xích về vị trí cũ.
Không biết có phải do có chuyện nhờ vả hay không, hay do trước mặt là con gái, Gokudera ăn nói khá bình thường, không hùng hùng hổ hổ như mọi khi.
"Từ chối." - Windy thẳng thừng đáp.
"Tại sao?" - Gokudera nhẫn nhịn, cố gắng dùng chất giọng bình tĩnh nhất có thể.
"Ai biết cậu dùng nó để làm gì? Lỡ cậu dùng nó để hại người thì có phải tôi trở thành đồng phạm à?" - Nó nhún vai, chém gió như thật. Tạc bom vô nhà người ta xong còn đi nhờ vả?
Xin lỗi, con này chưa ngu tới mức đó :))
"Tsk! Tôi không dùng nó để hại người. Tôi cần nó để dành chiến thắng trong trận chiến sắp tới!"
"Hả? Trận chiến gì?" - Nó giả ngu, tỏ vẻ không hiểu hỏi Gokudera.
"Không phải chuyện của cô. Tóm lại cô nhất định phải dạy cho tôi!" - Chuyện của Vongola, không đến lượt một con nhãi tầm thường như cô biết chuyện!
Windy: "..." Ha hả.
Sau đó?
Tất nhiên là không còn sau đó.
Gokudera bị Windy bón hành cho sấp mặt, dùng dây thừng trói lại thẳng tay vứt lên mái nhà cho làm bạch tuột phơi một nắng. Không quên nhét khăn vào miệng Gokudera cho khỏi kêu ca.
Uổng công bổn tọa còn làm đồ ăn sáng cho ngươi, ai dè ngươi lại là một kẻ không biết điều.
"Ciao."
"Cái lùm mía nó!"
Tiễn xong đứa này, đứa khác lại tới. Windy giật thót quay đầu lại nhìn Reborn. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà nhân vật chính thi nhau kéo đàn kéo đống tới nhà nó vậy? Bộ muốn ngủ cũng là một cái tội hay sao?!
"Reborn? Tới đây làm gì? Muốn tìm Gokudera thì lên mái nhà, hôm nay miễn tiếp khách. Chuyện của nhà Vongola, làm ơn đừng kéo theo người vô tội."
"Không thể. Từ lúc nhóc biết về trận chiến tranh nhẫn, nhóc vốn không thoát khỏi liên quan."
Nằm trên nóc nhà Gokudera: Gì? Nhỏ này biết? Vậy nãy giờ nó dám đóng kịch lừa hắn?!
"Biết thì sao?" - Windy nhún vai, chất giọng bình thản - "Cháu không thuộc nhà Vongola, càng không phải là người giữ nhẫn. Chú lấy tư cách gì mà ép cháu phải tham gia vào vụ này?"
Xác thật, Reborn không có tư cách ép nó phải tham gia, mà Windy căn bản cũng chẳng có tư cách để tham gia. Nội chiến nhà Vongola, đến Reborn còn không thể can thiệp, người ngoài như nó há có thể sao?
"Nhóc không lo lắng cho Tsuna?"
Động tác đóng cửa của Windy khựng lại. Lo lắng sao? Tất nhiên là có, nếu không nó với Dino cũng chẳng phải mệt mỏi như này. Nhưng là quần chúng, xuất hiện trong cốt truyện chính là điều cấm kị. Cả nó lẫn Dino phải phân vân rất lâu mới có thể hạ quyết tâm để thử nghiệm tính khả thi của vụ việc lần này.
"Cũng chỉ mới quen biết có vài tuần, tại sao tôi phải quan tâm?"
Đối mặt với cậu hỏi của Reborn, Windy mỉm cười, không nhanh không chậm nói, tỏ rõ thái độ của mình. Bị Reborn lôi đi tham gia chẳng khác nào tự tay phá hủy kế hoạch của nó và Dino, vì tương lai lâu dài, nói dối là điều cần thiết.
Gokudera sững sờ, không tin được muốn lên tiếng chất vấn Windy.
Khốn khiếp! Cô ta vậy mà lại vô tâm đến mức không quan tâm đến sống chết của Juudaime!
Hắn hiện tại cực kì tức giận, nếu không phải bị đống dây này trói lại, hắn lập tức nhảy xuống đánh chết Windy Murphy!
Ngược lại với ánh mắt bất thiện của Gokudera, Reborn lại nhìn nó bằng một cách vô cùng ẩn ý. Rất hiển nhiên, hắn không tin những gì nó nói. Qua cách đối xử của Windy với Tsuna, mặc dù tính cách khá dị, toàn dẫn Tsuna đi nghịch ngu, nhưng đủ để hắn biết con bé coi trọng đồ đệ nhà mình như nào.
Reborn nhảy lên nóc nhà, nắm dây thừng kéo người đi trong sự bất bình của Gokudera. Ngu ngốc, còn không nhận ra phía sau lưng mình có cái gì? Nếu Windy thật sự không quan tâm như lời nó nói, vậy quyển sách ở trên người Gokudera là từ đâu ra?
"Ây, Xem ra bị phát hiện."
Mà như thế thì sao? Chủ yếu là để qua mắt những kẻ theo dõi gần đây. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là trận chiến tranh nhẫn, đồng thời tìm ra vị trí của Vongola Nono.
Windy nghĩ nghĩ, tốt nhất vẫn nên vào ăn sáng sau đó đánh một giấc tới tối. Ông bà ta có câu: có thực mới vực được đạo. Còn chuyện của nhà Vongola, coi xem quan trọng bằng cái dạ dày của nó không đã :v
---oOo---
Tác giả:
Viết chương này xong, bỗng cảm thấy văn mình rất tàn '-')
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro