15. Karma Karma


Ta chớp mắt, mới bị chiếu vào mắt đau đớn lướt qua, rốt cuộc có thể nhìn rõ trước mặt người: "Karma?"

Thiếu niên mặt nhăn muốn chết, nhìn ta ánh mắt của hắn có thể thấy được hắn tâm tình tệ tới rồi cực điểm, nắm chặt ta đau thực sự: "ngươi đi đâu?"

"Ta....." lời nói được một nửa, đã bị hắn ngắt lời: "bây giờ là mấy giờ rồi ngươi có biết không hả, về muộn không báo một tiếng, gọi điện thoại không nghe, nếu như chính mình bản thân cũng không lo được cũng đừng làm phiền người khác!"

"Em..." ta trừng lớn mắt, đối mặt hắn chất vấn cứng họng, rõ ràng là hắn sai----vừa mới một trận có thể nói là khủng bố trải qua ủy khuất cùng sợ hãi khó chịu chuyển hóa thành tức giận, ta hung hăng mà giật mạnh hắn tay: "buông ta ra!"

"Ta có làm cái gì ờ bên ngoài thì kệ ta, ta thậm chí có mất tích hay chết mất ở bên ngoài thì kệ ta! Không liên quan đến chuyện của ngươi, tránh ra!" ta đẩy hắn, không thèm quay đầu lại mà chạy vội.

"Ngu ngốc Karma, ta ghét ngươi!"

"Hirari...." Cùng bị biết được osananajimi mất tích mà nửa đêm hoảng hốt bò dậy tìm người Yukihira Souma đối mặt chị em xung đột gay gắt một màn sững sờ, hắn là thẳng nam a, đối mặt tình huống này nên làm thế nào bây giờ.

Hắn nhìn đi xa không thấy bóng dáng Akabane Hikari, cùng với đúng một chỗ không nói một lời Akabane Karma, suy nghĩ con trai trái tim cứng rắn hơn nhiều, có thể để mặc lấy, liền đuổi theo Hikari.

Nhưng mà, người đâu?

Mới một phút thời gian bỏ lỡ mà thôi, hắn osananajimi đi chỗ nào rồi?

Ta phát hiện nước mắt chảy ra tới liền cắm đầu mà chạy, không phải ta tủi thân, mà chỉ là vừa mới ngu ngốc Karma cầm đèn pin chiếu vào khi chói quá làm chảy ra sinh lí nước mắt thôi. Nhưng như vậy trước mặt hắn chảy nước mắt quá mất mặt, nên ta mới phải chạy đi thực nhanh không làm cho hắn nhìn thấy, thậm chí vận dụng hơi thở của viêm tăng lên vận tốc.

Karma, đều tại hắn.

Ngu ngốc Karma ngu ngốc Karma ngu ngốc Karma ngu ngốc Karma ngu ngốc Karma......

"Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc......"

"Ngu ngốc ngu ngốc! Ngu ngốc! Karma! Chán ghét ngươi!" ta tức thở hồng hộc mà mắng, trước nay không mắng qua người ta nói không được gì phong phú mắng chửi từ ngữ, cũng nói không ra, chỉ có tức muốn chết trừng mắt trên trời ánh trăng, lặp đi lặp lại.

"Himouto-chan, là gặp phải cái gì việc phiền não sao?" ta ngẩng đầu, nhìn thấy ăn mặc cao trung đồng phục nam học sinh cầm trên tay hai lon soda chanh, tự nhiên gồi gần đến bên cạnh, đưa ta một lon, chính mình bật của mình lên uống một ngụm.

Hắn thoải mái khà ra một hơi, thiếu niên ăn mặc thời thượng sang trọng, tóc cắt đến thoải mái gọn gàng, bên tai kim loại trang sức phản chiếu ánh điện lóe sáng, tươi cười nhẹ nhàng.

"Những lúc như vậy buồn rầu uống một ngụm lạnh khó chịu sẽ tan đi" đối phương khuôn mặt đẹp trai, nhẹ lắc trên tay lon:

"Nếu có một người bên cạnh chịu lắng nghe bạn nói ra thì càng tốt".

"Thế nào" thanh niên cười: "oni-chan có thể vinh hạnh làm cái này người không, ta công chúa bé nhỏ?"

Ta cảm thấy người này quái quái, nói chuyện cũng kì kì, hơn nữa ta không phải thực thích uống cái này, nhưng vì đối phương tỏ ra thân thiện thái độ, ta còn không có nói cái gì.

Nhưng hắn nói xác thực không sai, ta cần một người nghe thỏa mãn ta nói hết dục vọng, cũng không có để ý người này đối ta vô hình từ trường miễn dịch lực, cùng hắn một hồi oán giận kể lể ra ta em trai đáng giận.

"Kia... xác thật, em trai ngươi hẳn là càng thêm để ý đến ngươi cảm xúc mới đúng, himouto-chan cũng không phải cố tình về muộn đúng không nào?" hắn giơ tay vỗ ta lưng: "himouto-chan cũng có quyền tự do làm những điều mình muốn, em trai ngươi quá hạn chế ngươi tự do, ngươi rõ dàng là chị gái mà".

"Thật đáng thương, thay vì để ý đến hắn, không bằng càng quan tâm chính mình thế nào, ta xem em trai ngươi" hắn ánh mắt hơi do dự, cuối cùng vẫn là nói: "cũng không như vậy để ý đến ngươi".

Ta đỉnh đầu, chậm rãi hiện lên một dấu "?" ta ý tứ không phải như vậy, Karma cũng không đến mức hạn chế ta tự do, nói ngược lại quản nhiều người là ta mới đúng, ta xác thật cũng quản hắn tương đối nghiêm, ta chỉ muốn nói Karma hắn lời nói thực quá đáng thôi. Nhưng mà đang trong cơn tức giận ta nhanh chóng mà lướt qua cái này ý niệm, chỉ nghĩ hả giận mà mắng hắn một hồi, nên cũng không để ý hắn trong lời khác thường ý tứ.

"Đúng vậy" ta gật đầu: "Karma quá xấu rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro