Chương 18: Đánh Đổi Khả Năng Làm Mẹ - Quyết Định Khó Khăn

Chương 18: Đánh Đổi Khả Năng Làm Mẹ – Quyết Định Khó Khăn

Ánh nắng đầu mùa hạ len qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt say ngủ của Tống Nguyên Dạ. Cậu bé đã ra khỏi lồng ấp, mỗi ngày đều được Tống Dạ Thần bế tắm nắng và Lâm Hàn cho bú đều đặn. Những buổi chiều dịu dàng, cả gia đình ba người quấn lấy nhau như một mảnh ghép hoàn hảo giữa đời.

Mọi thứ dường như đang tốt đẹp.

Cho đến buổi tái khám hậu sản định kỳ ấy.

Lâm Hàn bế Nguyên Dạ đến bệnh viện cùng Tống Dạ Thần. Cậu vẫn hơi yếu, nhưng đủ sức để tự mình chăm con. Bác sĩ Vương là người trực tiếp khám. Sau khi hoàn tất kiểm tra thể lực, bà bảo Tống tổng đưa bé ra ngoài một chút để có chuyện riêng cần trao đổi.

Lâm Hàn hơi ngạc nhiên. Nhưng khi chỉ còn hai người trong phòng, bác sĩ Vương nghiêm mặt:

"Lâm Hàn, tôi cần cậu bình tĩnh."

"Chị nói đi." – Cậu siết nhẹ vạt áo, linh cảm không lành.

"Lúc sinh non, do vỡ tử cung một phần và mất máu quá nhiều, hệ nội tạng vùng chậu của cậu bị ảnh hưởng nặng. Gan và thận hiện đang có dấu hiệu suy giảm chức năng nhẹ."

"..."

"Quan trọng hơn, lớp nội mạc tử cung hiện tại bị tổn thương không thể tái sinh hoàn toàn. Cậu có thể sẽ không thể mang thai lần nữa."

Lâm Hàn lặng người.

Dù đã từng nghĩ rằng Nguyên Dạ là món quà duy nhất, cậu vẫn không ngờ sẽ nghe chính miệng bác sĩ tuyên bố điều ấy – bằng giọng điệu chắc chắn đến lạnh lùng.

"...Nếu em chữa trị?"

"Có thể phục hồi sức khỏe. Nhưng để làm được, cần uống một loại thuốc điều trị nội tiết kéo dài – mà tác dụng phụ là ngừng tiết sữa. Nghĩa là... cậu sẽ không thể cho con bú nữa."

Lâm Hàn siết chặt bàn tay.

Bên ngoài phòng, cậu nghe thấy tiếng Tống Dạ Thần chơi đùa với bé con. Tiếng cười non nớt xen lẫn tiếng anh vỗ nhẹ vào lưng con: "Ngủ chưa? Hôm nay mẹ khám xong, chúng ta về nhé."

Một khoảnh khắc bình yên.

Một khoảnh khắc như dao cắt lòng.

Chiều hôm đó, Lâm Hàn không nói gì với Tống Dạ Thần. Cậu chỉ ôm con lâu hơn, áp mặt vào mái đầu bé xíu thơm mùi sữa.

Đêm xuống, Tống Dạ Thần vừa ru con ngủ vừa nhìn sang Lâm Hàn, thấy cậu im lặng quá lâu.

"Em sao vậy?"

Lâm Hàn chần chừ một chút, rồi quyết định nói ra.

"Em... không thể có thêm con nữa."

Tống Dạ Thần khựng lại.

Cậu tiếp lời, giọng khẽ đến mức gần như tan vào gió:

"Nếu em uống thuốc điều trị, thì phải cai sữa. Nếu em tiếp tục cho con bú... thì sau này em sẽ yếu đi, có khi..."

Tống Dạ Thần ôm chặt lấy cậu, cắt ngang:

"Không cần nữa. Một đứa con là đủ rồi."

"Nhưng..."

"Nghe anh." – Anh nhìn sâu vào mắt cậu – "Anh chưa từng mong em sinh thật nhiều. Chỉ cần em sống khỏe mạnh, sống vui vẻ. Nguyên Dạ đã đến với chúng ta là kỳ tích rồi. Anh không cần thêm điều gì để hoàn hảo nữa cả."

Lâm Hàn rớm nước mắt.

Nhưng rồi, như mọi người mẹ, cậu vẫn day dứt khôn nguôi khi nhìn con ngủ ngoan bên vạt áo mình.

"Sữa mẹ là thứ tốt nhất cho con. Em... thật sự không nỡ..."

Tống Dạ Thần khẽ cười, áp môi lên trán cậu:

"Vậy em cứ cho bú thêm một tháng nữa. Một tháng sau, anh sẽ tìm nguồn sữa thay thế tốt nhất. Em chỉ cần sống. Em sống... để đi cùng anh và con đến hết đời."

Một tháng sau.

Lâm Hàn quyết định ngừng cho con bú.

Ngày đầu tiên bé con bú bình, cậu đứng nép sau cửa phòng, mắt đỏ hoe. Tống Dạ Thần ôm lấy con, dỗ ngọt từng chút một:

"Ba nhỏ mệt rồi, hôm nay con ăn với ba lớn nhé?"

Nguyên Dạ nhăn mặt, không quen. Nhưng dần dần, cậu bé ngoan ngoãn bú bình.

Lâm Hàn không bước vào, chỉ đứng lặng ngoài cửa.

"Con giỏi quá... cảm ơn con..." – cậu thì thầm, tay đặt lên bụng mình, nơi từng là ngôi nhà đầu tiên của con trai.

Tối hôm đó, Tống Dạ Thần trải ga mới, kê lại chăn mềm, đặt thêm một chiếc gối ôm cho cậu. Anh ôm chặt Lâm Hàn từ phía sau, thì thầm bên tai:

"Cảm ơn em... đã vì con, vì anh... mà đánh đổi."

Lâm Hàn quay lại nhìn anh, đôi mắt chan chứa:

"Em không tiếc. Dù mất tất cả... miễn con khỏe mạnh và anh không rời đi, thì mọi thứ đều xứng đáng."

Tống Dạ Thần vuốt nhẹ bụng cậu.

"Mai này, dù có không thể sinh thêm... chúng ta vẫn có thể cùng nhau nuôi dạy con trở thành người tốt."

"Ừ..."

"Và nếu em muốn thêm con, thì..." – anh ngập ngừng – "Mình có thể nhận nuôi. Thế giới này có nhiều đứa trẻ cần tình yêu."

Lâm Hàn ôm chặt lấy anh.

Cậu không còn lời nào nữa. Chỉ có nước mắt. Nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro