Chương 5

Tôi tên Heo Solji, năm nay 28 tuổi, là chủ tịch tập đoàn Heo thị, được thành lập bởi ông nội tôi là Heo Mino , ba tôi là người phát triển tập đoàn, mẹ tôi lại là người đầu tư đại học Banana Culture, bởi vì độ nổi tiếng không ít của họ mà họ rất ít khi ra ngoài.
Tôi từ nhỏ lớn lên xinh đẹp, chính vì thế vô luận tôi đi đến đâu đều được chú ý. Từ bạn bè của ba mẹ đến bạn học của tôi, ai cũng nói tôi càng lớn càng xinh đẹp. Tôi vốn là không để ý, nhưng là gặp ai cũng nói, lặp đi lặp lại tôi đâm ra tính tự tin dẫn đến lạnh lùng.

Tôi có một người anh, năm 20 tuổi đã qua đời vì tai nạn giao thông, cho nên tôi không thể không kế thừa tập đoàn của ba tôi.
Bởi vì từ nhỏ tôi đã thích làm giáo sư, cho nên dù là chủ tịch tập đoàn tôi cũng không buông bỏ lý tưởng, dù chỉ được làm giáo sư có vài năm đi nữa.
Tập đoàn Ahn thị dưới sự điều hành của ba tôi phát triển ra ngoài nước, cũng vì vậy mà ba cùng mẹ tôi đã sang nước ngoài định cư. Tôi từ nhỏ không có áp lực gì, ba mẹ không có vì chuyện kế thừa tập đoàn mà bắt tôi học những thứ tôi không thích.

Nhưng tôi và anh tôi rất hiểu chuyện, thành tích học tập đều đạt loại tốt. Khi tôi học cấp 3, chúng tôi cùng đi du học, đến năm 20 tuổi hoàn thành học vị tốt nghiệp cũng là lúc anh tôi rời xa tôi. Tôi không đành lòng nhìn ba mẹ vất vả cho nên dứt khoác quay về tiếp quản công ty.

Bởi vì cái chết của anh trai khiến cho tính tình tôi vốn lạnh lại ngày càng lãnh đạm. Chỉ có trở nên mạnh mẽ tài năng mới có thể lãnh đạo tập đoàn phát triển tốt, cho nên khi tôi tiếp nhận tập đoàn, tôi mạnh dạng thay đổi đội ngũ nhân viên, sẵn sàng tiếp thu ý kiến, dùng thủ đoạn cứng rắn trong ba năm đưa tập đoàn vào vị trí hạng nhất trong nước.

Bởi vì áp lực công việc ở vị trí cao lâu ngày, tính tình tôi càng ngày càng lạnh, tôi biết bọn họ sau lưng kêu tôi là băng sơn, tôi không ngại.
Theo năm tháng tuổi cũng tăng lên, trong lòng tôi cảm thấy càng lúc càng cô độc. Tôi ngủ nửa đêm thường giật mình thức giấc, nhìn trong phòng không một người khiến tôi cảm thấy lạnh, khi đó tôi ao ước một gia đình ấm áp, có một người yêu thương ở bên cạnh tôi. Chỉ là tôi chưa từng nói qua yêu đương, không biết cái gì gọi là động tâm, cũng không có cái cảm giác đau lòng như trong phim truyền hình.

Kỳ thật tôi có rất nhiều người theo đuổi, nhưng những người này không thể khiến tôi có hứng thú, có rất nhiều người đều chưa kịp thổ lộ đã bị tôi phóng băng đi về.

Hiện tại tôi đã qua 27 tuổi, ba mẹ bắt đầu sốt ruột chuyện hôn sự của tôi, không ngừng giới thiệu công tử những công ty lớn cho tôi làm quen. Tôi biết rõ ba mẹ sợ tôi quá mệt mỏi, không muốn tôi cô độc suốt đời, muốn tìm người giúp tôi quản lý tập đoàn, tuy nhiên tôi không có làm trái ý ba mẹ, tôi sẽ đi tham gia cái loại tiệc tối, nhưng không có nghĩa là tôi tiếp nhận một người không có cảm giác. Một năm qua tôi không ngừng tiếp xúc với những người cố gắng thân cận tôi, khiến tôi đối với tình cảm ngày càng nghi ngờ, cảm thấy tôi có lẽ là người cả đời này sẽ không động tâm rồi. Nếu thực sự là như vậy, không bằng qua hai năm nữa tôi chấp nhận an bài của ba mẹ.

Nhưng số phận đã định trong hai năm cuối tôi làm giáo sư (tôi đáp ứng ba mẹ chỉ dạy học đến năm 30 tuổi) cho tôi đụng phải người khiến tôi động tâm. Khi đó tôi rốt cuộc biết được tôi không bị lãnh cảm, chỉ là tôi chưa gặp đúng đối tượng, cái này nhắc tôi nhớ tới Seo Hyelin (cũng là đại tiểu thư một tập đoàn, bằng hữu tốt nhất của tôi) thường hay nói một câu "Don't try so hard, the best things come when you least expect them to" (Đừng cố gắng khó khăn như vậy, những thứ tốt nhất đến khi bạn ít ngờ tới nhất).

Lý lịch Heo Solji:
Giớ tính: Nữ
Tuổi: 28
Chiều cao: 170 cm
Cân nặng: 47.6 kg
Ba vòng: Bí mật
Tính cách: Lãnh đạm (trừ đối với Hyojin ra à)
Chức vị: Chủ tịch, giáo sư
Lý tưởng: Quản lý tốt công ty (đó là chuyện trước khi gặp Hyojin)

--------

Bạn học Hyojin sau khi bị ép tiếp nhận hiệp ước không bình đẳng của Solji đã bắt đầu cuộc sống trợ lý của mình. Thời gian lên lớp của đại học năm 3 trên cơ bản là rất ít, chương trình học đều được sắp xếp vào buổi sáng. Ngay khi Hyojin đáp ứng Solji, Solji đã bắt bạn học Hyojin phải viết thời khóa biểu buổi sáng của cô cho mình. Hyojin không can tâm viết ra, sau đó không khách khí nói:

"Bắt đầu từ chiều mai em sẽ đi làm, còn bây giờ em muốn về." Nói xong bước đi không thèm nhìn lại. 

Sokji nhìn Hyojin đi rồi, cũng mất hứng, vốn muốn cùng cô đi ăn cơm, có biết bao nhiêu hứng thú muốn câu dẫn bé cưng, ai ngờ Hyojin hoàn toàn không lưu luyến mình, một phát đi luôn, hừ, Solji vì việc này mà tâm tính phúc hắc lại nổi lên, trên mặt cô hiện ra một bộ dáng xấu xa, chờ xem, nhóc con, tôi sẽ cho em cuộc sống trợ lý khó quên. (Việc này, tại trạm chờ xe bus, bạn học Hyojin đang đứng chờ đột nhiên rùng mình.)

Hyojin về tới trường học đã là năm giờ chiều, nhìn thời gian không cách giờ cơm tối là bao nhiêu, ngẫm lại quay đầu đi đến căn tin, mua hai phần cơm trở về. Đoán chừng con heo lười kia nhất định chưa ăn cơm, mình không đi mua chắc chắn con heo sẽ không đến căn tin chen chúc. Về đến phòng chợt nghe tiếng con heo kia đang tám điện thoại với tên bạn trai nào đó, Hyojin đem cơm để lên bàn rồi đi rửa tay, sau đó lại đến phòng bếp lấy muỗng đũa, Junghwa nghe được âm thanh biết Hyojin đã về, cúp điện thoại, xụ mặt xông ra trách móc người bạn cùng phòng.

"Cậu đi đâu thế hả? Có biết bỏ tôi chết đói không hả? Không phải chỉ đi nộp bản kiểm điểm thôi sao? Làm gì mà nộp luôn đến giờ cơm tối mới về! Đói chết tôi a! Các ngươi không phải xảy ra JQ* (gian tình) gì đó chứ? Nói chị nghe." Junghwa tặc lưỡi, cười cười nói. 

Hyojin nhìn thấy cái mặt cười đến xấu xa của người kia, lại nghĩ đến từ ngày mai chiều đến tối mình không ở lại trường, dựa vào quan hệ của cô và Junghwa, từ sau khi ở cùng một phòng ký túc xá, Junghwa vẫn luôn đó xử tốt với cô, dù hơi lười một chút, nhưng vẫn luôn quan tâm lẫn nhau, cho nên quyết định thẳng thắn nói với Junghwa.

"Heo, đã có một số việc xảy ra với tôi và giáo sư, tôi sẽ cho cậu biết, nhưng cậu phải hứa giữ bí mật, ok?"

Junghwa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hyojin, nhẹ gật đầu, cô biết rõ Hyojin  bình thường rất ít khi nghiêm túc như vậy. Hyojin tin tưởng Junghwa, cho nên đem chuyện xảy ra sau khi đi gặp Solji tất cả kể cho Junghwa nghe.

"Wao, tiểu tử cậu thật là có số đào hoa à, nói một chút về hình dáng giáo sư cho tôi nghe đi." Junghwa nghe xong câu chuyện của Hyojin cũng rất là không tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại, cái này gọi là người ngốc có phúc của người ngốc a.

"Chị hai, cậu có thể đừng đùa tôi không? Tôi đã đủ thê thảm lắm rồi." Hyojin nói xong lời này, lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn Junghwa nói.

"Về sau, buổi chiều và buổi tối tôi không có ở đây, cậu nhớ kỹ nhất định phải ăn cơm, không thì cũng sẽ bị bệnh bao tử như tôi, khó chịu lắm đó. Xong rồi, ăn cơm thôi, có muốn tôi hâm nóng lại không? Cậu buổi trưa chưa ăn gì chắc chắn là đói bụng." 

Hyojin nói xong đưa một phần cơm cho Junghwa. Junghwa nghe Hyojin nói mà trong nội tâm có chút cảm động, nghĩ đến bản thân về sau phải tự thân vận động đi mua đồ ăn, thiệt là đau thương.

Ngày hôm sau, xong tiết học, Hyojin  trở về lấy một số vật dụng đơn giản, vai đeo ba lô, trong đó có bộ đồng phục của Solji cho cô, đi đến tập đoàn Heo thị. Đến đại sảnh, Hyojin trực tiếp gọi điện thoại cho Solji, nói mình đã đến, kết quả nghe Solji nói đừng lên trên, cứ chờ dưới lầu, chuẩn bị cùng cô đi họp ở chi nhánh. 

Qua mười phút, đã thấy Solji giẫm giày cao gót đi ra, đi theo sau là quản lý, Solji nhìn lướt qua Hyojin đang ngẩn người, sau đó chui vào trong xe, quản lý đi theo leo lên một chiếc xe khác ở đằng sau, Solji ngồi một hồi nhìn thấy Hyojin vẫn chưa nhúc nhích, bất đắc dĩ nói.

"Hyojin, lên xe."

Hyojin vừa nghe vội vàng chạy tới, lên xe. Ngồi trên xe, Hyojin cảm thấy rất không được tự nhiên, nhìn nhìn Solji đang cúi đầu xem văn kiện, rồi lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đồng phục cho em ngày hôm qua đâu rồi, không phải nói em phải mặc sao." Solji vừa nói vừa xem tài liệu trong tay.

"Trong ba lô, em bình thường không có thói quen mặc váy."

"Bây giờ liền thay." Sau khi Hyojin nghe mệnh lệnh của Solji, vẻ mặt kinh ngạc 囧, nghĩ thầm, giáo sư cô không phải chứ, muốn đùa cái gì đây, bây giờ muốn tôi thay đồ, không nói đến có cô ở đây, ở trên còn có lái xe, không đổi, nói cái gì cũng không đổi.

"Em còn lề mề cái gì." Solji nhìn Hyojin xoắn xuýt, có chút không vui.
Nghe Solji nói, Hyojin mất hứng, trừng mắt nhìn Solji, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Solji nhìn thấy Hyojin tức giận, lập tức nở nụ cười, không nghĩ tới người này sinh khí đáng yêu như vậy nha. Sau đó ấn cái nút bên cửa xe, liền có tấm rèm dày kéo lại phân cách trước và sau xe.

"Tốt rồi, hiện tại chỉ có em và tôi, còn không nhanh lên." Solji ý xấu nhìn Hyojin, một bộ dạng tiểu nhân đắc ý.
Lại nhìn Hyojin, bộ dạng thà chết không khuất phục, xấu hổ hồng mặt, trừng lớn mắt nhìn Solji.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro