Chương 9

Trước lễ mừng năm mới, Hyojin thu dọn hành lý ngồi trên máy bay đi Mỹ. Solji sau khi kết thúc cuộc hợp hàng năm cũng đến sân bay đi Anh quốc, Junghwa về thành phố Busan thăm a mẹ, Hyelin đương nhiên cũng theo Junghwa đi đến thành phố Busan.

Trước khi lên máy bay, Hyojin gửi tin nhắn cho Solji, nhắc nhở cô ăn cơm đúng bửa, lại nói cho cô biết, tủ lạnh trong văn phòng có hoa quả và sữa bò, đói bụng có thể dùng.
L

úc Solji nhận được tin nhắn là khi cô đang trong cuộc hợp cuối năm, nghe di động vang lên lập tức mở ra, sau khi đọc nội dung, Solji lộ ra nụ cười cuối tuần khó có được, cả công ty từ quản lý đến trưởng phòng cao cấp lúc nhìn chủ tịch tươi cười, lập tức có loại cảm giác ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua nơi đây. Oa~ nguyên lai chủ tịch chúng ta cũng biết cười nha, ai lại có mà lực lớn như vậy ah.

Solji nhìn thấy tin nhắn mà nội tâm tràn đầy mật ngọt, xem ra Hyojin nhà cô đã hòa nhập vào cuộc sống của mình rồi, như vậy rất tốt, không lâu nữa cô sẽ câu được người rồi.

----------

Tại nhà Hyojin.

"Ba mẹ, con tới thăm các người đây, có nhớ cô không a?" Hyojin mới đi tới sân đã lớn tiếng trách móc.

"Hyojin tiểu bảo bối, mau tới đây cho mẹ nhìn xem." Ahn mẹ nhìn thấy Hyojin vội vàng tiến đến ôm lấy cô, xoa xoa nắn nắn kuôn mặt nhỏ nhắn.

"Đau, mẹ ghét con lắm hay sao mà nhéo mặt con đau vậy." Hyojin vội giãy dụa khỏi cái ôm của mẹ để cứu khuôn mặt mình.

"Hai người như vậy là sao à? Mỗi lần nhìn thấy con đều nhéo mặt con, hết mẹ tới ba." Hyojin bỉu môi, không hài lòng nói.

Ahn ba nhìn đứa con gái một năm không gặp, rất là vui vẻ, nghĩ đến bản thân ông và vợ thật là nợ con gái rất nhiều, nhìn nữ nhi của mình, Ahn ba trong tâm đau xót.

"Hyojin, tới đây với ba ba, buối tối muốn ăn gì, ba ba nấu cơm cho con ăn."

"Như vậy mất công ba ba lắm, chúng ta ra ngoài ăn đi." Hyojin quan tâm nói.
"Thật tốt quá, Hyojin thật là rất hiểu lòng người nha, mẹ đi thay quần áo đây."

Ahn mẹ vui vẻ nói một tiếng rồi lên lầu thay quần áo. Hyojin rất im lặng, mẹ nàng như thế nào hai mươi mấy năm cũng không thay đổi, vẫn là tâm tính của tiểu nữ nhân.

Đợi Ahn mẹ thay y phục xong đã là chuyện của nửa giờ sau, Hyojin rất nhanh đã buồn ngủ rồi, nhìn thấy Ahn mẹ đi ra, Ahn ba rất nhanh đi đến đưa cánh tay ra, hai vị này đều trên năm mươi, rõ ràng còn yêu đương như thanh niên, Hyojin quay đầu đi chỗ khác, không nhìn.

Cả nhà ba người vừa đi ra, điện thoại Hyojin vang lên, là của Solji, Hyojin ra hiệu cho ba mẹ cô ra xe đợi trước, còn cô ở đây tiếp điện thoại.

"Đã tới chưa? Tôi vừa kết thúc cuộc họp."

"Ưm, vừa tới được nửa tiếng, nhắn tin cho cô không thấy trả lời, em biết cô đang bận."

"Tiểu Hyojin thật sực là càng ngày càng hiểu rõ tôi a, thật ngoan."

"Giáo sư Heo, cô cách xa như vậy còn trêu chọc em, cô lúc nào mới có thể tha cho em a."

"Em cứ như vậy muốn tôi tha cho em, em dám nói phải, tôi đây liền tha cho em."

"Ách, cái này... giáo sư Heo thân ái, Heo tổng, cô đừng quên ăn cơm nha, tiểu nhân tôi sau khi trở về lại hầu hạ cô."

"Hừ, như vậy còn được, nhớ là mỗi ngày phải nhắn tin cho tôi."

"Vậy cô cũng nhớ mỗi ngày phải ăn cơm đúng bữa, không được ăn fast food."

"Được, tôi biết rồi, tôi có việc, em chăm sóc tốt bản thân đó."

"Cô cũng thế, bye bye ah."

"Um, bye bye."

Nói điện thoại thân mật đến cỡ nào ah, ai nghe xong cũng đều nhận định là cuộc trò chuyện của tình nhân nha.
Ahn ba cùng Ahn mẹ nhìn con gái biểu hiện bất thường, rõ ràng ai cũng không có đi xa, rất không đạo đức nghe bạn học Hyojin nói chuyện điện thoại. Sau khi nghe xong, Ahn mẹ nhìn Ahn ba nháy mắt mấy cái, Ahn ba lĩnh hội, tặc tặc lưỡi cười, oh, ba mẹ kiểu gì đây a?!

Ahn mẹ nháy mắt mấy cái có ý tứ là.

"Chồng à, con gái có biến á."

Ahn ba cười mờ ám có ý là.

"Vợ à, xem tôi như thế nào giúp em khai thác đời tư con gái đi."

Trong một nhà hàng cao cấp.

"Hyojin à, con năm nay là sinh viên năm 3 rồi, nửa năm nay con có bận rộn gì không?" Ahn ba hỏi.

"Không có gì bận rộn, cũng là đi học, đọc sách, đi công. . . . ." Hyojin muốn nói công ty, nhưng lập tức ý thức được, nếu nói công ty, bọn họ nhất định sẽ hỏi tại vì sao đi công ty, nói nguyên nhân sẽ lòi ra việc liên quan đến Solji, chuyện kia không thể nói rõ cùng ba mẹ, nếu không mình không bị bọn họ cười chết mới lạ, phải, đánh chết cũng không nói.

Ahn ba nghe Hyojin đang nói lại dừng, quay đầu nhìn về phía vợ mình, Ahn mẹ trong tâm chắc chắn rồi, ha ha, Hyojin nhà ta quả nhiên có JQ* (gian tình), vì vậy lập tức truyền ánh mắt cho chồng, Ahn ba lĩnh hội, nói.

"Sao đang nói nửa chừng lại dừng, công cái gì?"

"Công. . . . . ." Hyojin nghĩ nghĩ, công cái gì thì tốt đấy, đúng, đã có "nhà vệ sinh công cộng" Hyojin thật sự là bội phục năng lực nói xạo của mình.

"Ba nhớ trường học của con có phòng tắm riêng hết mà, làm gì phải đi nhà vệ sinh công cộng, con đã làm ra việc gì không tốt à Hyojin."

"Không có, con làm gì mà làm việc không tốt." Hyojin chột dạ đáp, không ngừng tự an ủi mình, nhìn thân thể Solji không thể tính là sự tình không tốt.

Ahn mẹ nhìn Ahn ba như thế nào cũng không hỏi đến trọng điểm, kín đáo đá chân Ahn ba một cái, nếu ông đã không làm nên chuyện thì chính tôi ra tay.

"Hyojin, con cũng sắp tốt nghiệp đại học, sao còn chưa thấy có người yêu, chẳng lẽ con lớn lên bị lãnh cảm rồi. Ta nói con, thật lãnh phí ba mẹ cho con tướng mạo hạng nhất, như thế nào đến giờ còn chưa có ai, làm sao mà lâu vậy chưa được cô nào chọn, haiz, thật là mất mặt ba mẹ nha." Ahn mẹ nói xong còn làm bộ sáng thở dài.

"Ai nói con không có ai muốn, giá thị trường của con rất tốt, làm sao mẹ biết con chưa quen nữ nhân khác, năm nay con còn nhìn được đại mỹ nhân thân---" Hyojin nói không ra lời nữa rồi, ý thức được mình bị mẹ kích thích để tự khai, lập tức hai hốc mắt bốc hỏa trừng bọn họ.

Ahn mẹ vui muốn chết, đá mắt với chồng, ám chỉ "Quả nhiên có JQ*." (gian tình)

"Hyojin, không nên tức giận, mẹ cũng là quan tâm con, nói cho mẹ nghe về chuyện bạn gái con đi."

"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, con không có bạn gái, người kia không phải bạn gái con, con thật không có bạn gái." Hyojin giận rồi, rất giận, không để ý tới ba mẹ nữa, bắt đầu ăn cơm, không nói thêm câu nào nữa.

Sau khi kết thúc cuộc hợp hàng năm, Solji đáp chuyến bay qua Anh quốc cùng ba mẹ đón năm mới, đến Anh quốc đã là chuyện của hai ngày sau. Nhìn ra bên ngoài, đánh giá tính toán bây giờ ở Mỹ chắc Hyojin đang ngủ, trước hết khoang gọi điện cho cô đi, ra sân bay lên xe tới đón mình.

Solji về đến nhà ân cân hỏi thăm ba mẹ, xong trở về phòng của mình, muốn ngủ một chút, trước khi ngủ cũng không quên gửi tin nhắn cho Hyojin, nói cho cô biết mình đã về đến nhà, sau đó mở hình chụp lén bạn học Hyojin ngủ trên sofa ra nhìn nhìn, hôn một cái rồi ôm điện thoại đi gặp chu công*. (ngủ)

---------

Ngày hôm sau, Solji rời giường rót lý nước uống, tết là kỳ nghỉ dài hạn cô khó có được trong năm. Cô nghĩ đợi qua 30 sẽ đi Mỹ  tìm Hyojin, còn có thể cùng nhau đi du lịch, nhớ người kia, Solji cười cười đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu nhìn thấy ba mẹ vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, Solji lập tức khôi phục bộ dáng băng sơn.

"Ba mẹ, chào buổi sáng."

Solji nói xong ngồi xuống một chỗ trong nhà ăn, chờ người hầu đưa điểm tâm sáng đến.

"Không còn sớm, Solji, đã giữa trưa rồi, chưa điều chỉnh chênh lệch sao?"

"Dạ, cũng chưa quen, khó có được nghỉ ngơi, đương nhiên muốn ngủ lâu một chút."

Solji rất không có hình tượng vừa ăn vừa nói.

"Buổi chiều con đi spa, rồi đi chọn một bộ trang phục, buổi tối cùng chúng ta đi tham gia buổi tiệc bên này."

Heo mẹ nhìn con gái nói ra. Solji sau khi nghe xong nhíu nhíu mày, nghĩ đến chính mình vừa trở về đã phải đi dự mấy buổi tiệc xã giao, cảm thấy thương tâm, nhưng nhìn ba mẹ lớn tuổi, không nỡ thất bọn họ quá mệt mỏi, cho nên cũng không có phản bác.
Sau khi ăn cơm trưa, Solji lái xe đến trung tâm nhà mình mở, đầu tiên là đi làm spa, sau đó đến phòng làm tóc, cuối cùng đi thay lễ phục, xong lái xe đi tham gia tiệc tối.

Tập đoàn này so với Heo thị cũng không vừa, nhận lời mời tham gia tiệc tối cũng là một cách xã giao.
Solji hôm nay ăn mặc rất quý phái, như một nữ vương, lễ phục ôm sát làm tôn vinh đường cong cơ thể, thon thả mà đầy đặn. Solji vốn nghĩ muốn gửi tin nhắn cho Hyojin, nhưng với cái loại trang phục này căn bản không có cách nào đem theo điện thoại, ngẫm lại vẫn là chút nữa sau khi kết thúc tiệc tối sẽ gửi vậy.

"Xin chào, tiểu thư xinh đẹp, tôi là giám đốc tập đoàn Dong thị, tôi là Dong Hyun, có thể làm quen không?" Dong Hyun thân sĩ nói.

Solji quay đầu nhìn tên nam nhân mặt trắng cao ráo, trong nội tâm nổi lên một hồi buồn nôn, cô ghét nhất là nam nhân so với nữ nhân còn trắng hơn, đúng là tiểu bạch kiểm.

"Xin chào, tôi là chủ tịch tập đoàn Heo thị."
Solji lễ phép vươn tay, Dong Hyun vội vàng nắm chặt tay cô, một bên nói.

"Heo tổng quả là nữ cường nhân, không thua gì đấng mày râu, tuổi còn trẻ đã có thành tích như vậy, tôi đây bội phục, hy vọng về sau cùng Heo tổng học tập nhiều."

Dong Hyun nắm tay Solji không muốn buông ra, Solji rút tay về lạnh lùng nói.

"Học tập không dám nhận, nghiệp vụ công tác có thể đàm đạo." Nói xong bỏ đi không quay đầu lại.

Dong Hyun nhìn thân ảnh Solji, trong nội tâm tính toán.

Tiệc tối sắp kết thúc, Solji bị ba mẹ kéo đến phòng khách, lại nhìn thấy Dong Hyun, Solji đã rõ ràng vấn đề, đúng là đau đầu. Dong Hyun nhìn thấy Solji bước vào, liền bước lên phía trước.

"Bác trai, bác gái, xin chào."

"Dong Hyun nha, đừng có khách khí, đây là con gái của tôi, Solji, con bé mới về nước thôi, các con nói chuyện đi." Heo mẹ đẩy nhẹ con gái lên phía trước, liền cùng chồng đi ra ngoài.
Dong Hyun nhìn Solji lạnh lùng, trong lòng nghĩ "Nữ nhân này thật xinh đẹp, mất hứng cũng đẹp như vậy, cô nhất định phải thuộc về tôi."

"Solji, chúng ta lại gặp nhau, anh có thể gọi như vậy không?"

"Không thể, thu hồi ý nghĩ trong lòng anh đi, tôi không phải là nữ nhân anh có thể khống chế." Solji nói xong giẫm giày cao gót rời đi, Dong Hyun nghe xong lời này, ở sau lưng không cam lòng nói ra.

"Tôi sẽ cho em thấy tôi có bao nhiêu thực lực khống chế em."

Solji từ trong phòng khách đi ra đại sảnh, tiến vào trong xe, một phát đạp ga nghênh ngang rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro