CHƯƠNG 073-074

CHƯƠNG 073: ĐỪNG LÀM TÔI MẤT MẶT

Sếp tổng đã nói đến như vậy rồi mà mình còn không gật đầu thì thật là không biết điều, vì vậy cô đành cúi đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi."

Vừa tắt máy, Mộ Dạ Bạch liền lên tiếng: "Có liên quan đến tôi à?"

"...Ừm". Cô gật đầu.

"Nói tôi xem nào."

"Chính là vì chuyện hợp đồng." Cô nói ngắn gọn, nuốt hết những lời khiến người khác hiểu lầm kia vào bụng.

Mộ Dạ Bạch chỉ mơ hồ "Ừ" một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Cô im lặng một lúc rồi không kềm được, hỏi: "Có thể nói anh nghĩ như thế nào được không? Tại sao lại chỉ định tôi làm giám đốc dự án? Nếu anh xem kỹ hồ sơ thì anh phải thấy rằng tôi đã hai năm gián đoạn với công việc này rồi, bây giờ vừa mới quay lại, cần thời gian tiếp xúc lại với nhà máy nguyên vật liệu, với cả đồng nghiệp nữa... "

"Cô thiếu tự tin với bản thân thế cơ à?" Mộ Dạ Bạch ngắt lời cô.

"Không phải thế. Chỉ là anh nên đưa ra một lý do thuyết phục hơn về việc nhất định phải chọn tôi."

Lẽ nào sự thật giống như Vượng tổng và đồng nghiệp của cô nói?

"Cô nghĩ là tôi đem chuyện riêng tư vào công việc à?" Anh nhìn một cái liền biết ngay suy nghĩ của cô, "Không phải tôi đã nói với cô rồi à, đừng có tự mình đa tình nữa?"

Cô lại lắp bắp: "Tôi đâu có..."

Ba từ này từ miệng cô phát ra yếu ớt, chả có chút sức thuyết phục nào.

Mặt đều đỏ ửng hết cả lên rồi.

Cô phát hiện ra rằng mình toàn bị anh kê tủ đứng vào họng, nói cho phát ngượng ra.

"Nói trắng ra là tôi thích sự trẻ trung và tươi mới trong thiết kế của cô. Non và xanh như sấu trên cành."

"Hả?" Cô hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Xuống xe trước đã." Mộ Dạ Bạch dừng xe lại trước cửa nhà hàng, đưa chìa khóa cho nhân viên trông xe. Cố Thiên Tầm nhấc túi xách lên, vội vàng đi theo. "Cái gì non và xanh chứ? Mặc dù tôi đã hai năm không động đến, nhưng kinh nghiệm cũng không phải là ít đâu!"

"Không phải tôi chê bai cô đâu, nhưng những cái mà cô cho là kinh nghiệm đó mà đem ra so sánh với những nhà thiết kế chuyên nghiệp thì thật sự chỉ là con tép đậu trên mép con mèo." Anh vừa nói vừa cúi xuống nhìn cô.

"Đã vậy sao anh còn chọn tôi?"

"Vì cô còn trẻ, nên thiết kế bạo gan và chệch ra khỏi những quy ước thông thường. Vì cô non và xanh cho nên không bị phong cách rập khuôn cứng nhắc đồng hóa. Hoàn Vũ chúng tôi không chỉ cần sự đẳng cấp, mà còn phải khác biệt, độc nhất vô nhị. Đã hiểu chưa? Vì vậy,..." Anh ngừng một lát rồi nhìn cô, nói một cách trịnh trọng: "Đừng làm tôi thất vọng. Tiện đây tôi cũng nói luôn: Tất cả mọi hạng mục dự án của Hoàn Vũ đều do chính tôi nghiệm thu, hơn nữa, tôi rất nghiêm khắc, sẽ không vì người đó là cô mà để cho dự án này dễ dàng được duyệt đâu, vì thế cho nên cô cần có tâm lý chuẩn bị chiến đấu đi."

Nói đến công việc, anh liền chuyên tâm, nghiêm túc, trầm ổn nhưng không mất đi nhuệ khí, có một vẻ lôi cuốn rất khó tả. Cố Thiên Tầm nhoẻn cười, đảm bảo: "Yên tâm đi, tất nhiên Mộ tổng đã chọn tôi rồi thì tôi nhất định không để anh thất vọng."

"Cũng đừng làm tôi mất mặt đấy!" Anh bất chợt gõ nhẹ lên trán cô, cười lớn.

Chóc một cái trên trán, cô kêu nhẹ một tiếng rồi đưa tay lên tóm lấy tay anh, bất giác đỏ mặt.

"Mộ tổng, mời đi bên này!" Vượng tổng đứng từ đằng xa nghênh đón. Cố Thiên Tầm lập tức nghiêm nghị lại, bỏ tay xuống, làm như không hề có động tác vừa nãy. Cô nhìn sang Mộ Dạ Bạch, thấy anh đã chú tâm vào việc nói chuyện với Vượng tổng, ung dung khoan thai.

Cái con người này!

Cô ngước lên nhìn theo bóng lưng anh, nhìn một hồi rồi tự nhiên mỉm cười, cũng không biết mình đang cười gì nữa, cô xoa xoa trán, xốc lại túi xách đi theo sau.


CHƯƠNG 074: NGƯỜI ĐI NGANG QUA ĐỜI CÔ

Có thể nhận thấy tác phong làm việc của Mộ Dạ Bạch rất quyết đoán, rõ ràng. Vì vậy những lời căn dặn lúc trước của Vượng tổng trở nên hoàn toàn vô ích, căn bản không cần cô phải làm thuyết khách, trước khi đến, anh đã bảo Trần Anh Hào chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi.

Anh tin tưởng vào đội ngũ của họ như vậy, xem ra trước đây cũng đã hiểu rất rõ về Lan Điền rồi.

Bọn họ nói chuyện một mạch đến hơn 6 giờ tối mới kết thúc. Vào lúc này, bầu trời đã tắt nắng, chỉ còn lại những vệt ráng chiều đỏ rực. Vượng tổng muốn tiễn Mộ Dạ Bạch đi trước, nhưng anh ta từ chối và bảo họ về trước, Vượng tổng nhìn Cố Thiên Tầm một cái, trong lòng như đã tính trước được điều gì, chào tạm biệt rồi đi.

Trần Anh Hào sớm đã biết ý đi ra ngoài bãi đỗ xe trước rồi. Trong chốc lát chỉ còn lại Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch.

Cố Thiên Tầm nhìn anh một cái, nói: "Bọn họ đều về hết rồi, tôi cũng phải về đây."

Anh quay người lại, dứng mặt đối mặt với cô, hỏi: "Về nhà họ Cảnh?"

"Ừm..." Cô khẽ đáp. Nhắc đến Cảnh gia, dường như nhắc nhở cô và Mộ Dạ Bạch thân phận hiện nay của cô. Thực lòng mà nói, một người phụ nữ đã có chồng như cô qua lại thân thiết như vậy với một người đàn ông khác là một chuyện không nên chút nào.

"Hay là tôi tiễn cô nhé?" Anh lại hỏi tiếp, giọng có phần trầm hơn hẳn so với lúc nãy.

"Không cần đâu." Cố Thiên Tầm lập tức lắc đầu, mắt hơi nhìn xuống, "Nếu bị người của Cảnh gia nhìn thấy... tôi không muốn bọn họ hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Anh nhắc lại hai từ này như có ý hiểu điều gì khác, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Vậy cô về đi, tôi không tiễn nữa."

Cô hơi cúi đầu xuống, nhìn anh một cái, tay nắm chặt lấy túi, cuối cùng cũng quay người đi. Ngồi vào trong xe taxi rồi vẫn không kiềm lòng được, ngoái đầu nhìn. Thấy bóng người cao lớn đó đi xa dần, xa đến mức không nhìn thấy nữa rồi, trong lòng cô mới bao trùm một cảm giác hụt hẫng.

Cô cúi đầu nhìn xuống tay mình, những bọc nước nhỏ vừa nãy không có cảm giác gì, giờ đây bắt đầu đau âm ỉ.

............

Sau đó một thời gian khá lâu, Cố Thiên Tầm không hề nhìn thấy anh ta nữa. Mặc dù công ty họ đang bắt tay vào chuẩn bị dự án của Hoàn Vũ, thế nhưng anh ta không hề quay lại Lan Điền dù chỉ một lần. Dương Mộc Tây cũng cảm thấy giữa bọn họ có lẽ đã có chuyện gì đó, cô thường quan tâm hỏi han, nhưng dù có dò hỏi vài lần cũng không thu được kết quả gì, bọn họ thậm chí còn không cả liên lạc. Cô cảm thấy câu chuyện này dần không còn chuyển biến gì nữa rồi nên sau đó cũng thôi không hỏi.

Người đàn ông này...

Có lẽ đối với cô, cũng chỉ là một người bước ngang qua cuộc đời mà thôi. Chỉ vậy thôi.

Cố Thiên Tầm luôn nghĩ như vậy. thế nhưng cho đến khi những bọc nước trên tay đã khỏi từ lâu rồi mà cô vẫn không thể quên được ngày hôm đó sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh khi bôi thuốc cho mình.

Ngày hôm nay, vào bữa cơm tối, cả nhà họ Cảnh bao gồm Cảnh Nam Kiêu thật hiếm hoi, đều có mặt đông đủ.

Thực tế thì từ sau khi xảy ra sự kiện "hoa cúc trắng" đó, thì đây là lần đầu cô đối mặt với Cảnh Nam Kiêu. Thông thường ban ngày cô ra khỏi nhà từ sớm, tối đến cũng đi ngủ sớm. Ngược lại anh ta dậy rất muộn, cũng rất muộn mới về nhà. Giờ giấc sinh hoạt thường ngày của hai người hoàn toàn trái ngược, điều này lại khiến cô cảm thấy thoải mái.

Cô cũng không hiểu bắt đầu từ khi nào mà tâm nguyện được chồng để ý hơn đến của cô đã hoàn toàn biến mất. Tim cô đã mệt mỏi đến mức như chết đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro