Chương 53: Ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa
Nhậm Xuyên tức giận về đến nhà, cởi cà vạt quăng xuống đất, giẫm tới giẫm lui, lại nhảy lên chốc vài cái!
Mẹ kiếp!
Cậu nên đem tên hỗn đản Giang Hoàn kia kéo vào trong hẻm đánh một trận!
Mới chỉ hắt rượu vang đỏ lên hắn, cậu vẫn chưa hết khó chịu!
Nhậm Xuyên giống như khủng long bạo chúa ở trong nhà đi tới đi lui, nóng nảy muốn phun ra lửa, cuối cùng, khóe mắt thoáng nhìn thấy ảnh Giang Hoàn mà cậu đặt trên tủ, còn CMN thắp ba nén hương cho hắn.
Mười phút sau, cửa lớn mở ra, ảnh Giang Hoàn cùng với "di vật" của hắn được lấy ra từ trong bệnh viện đều bị Nhậm Xuyên ném ra khỏi nhà.
Đều là lừa dối hết!
Ngọn lửa giận này coi như là không đè nén được nữa rồi, Nhậm Xuyên mở loa to, bắt đầu tập yoga theo nhạc, thế giới xinh đẹp như vậy mà mình lại nóng nảy như thế, như vậy là không được rồi, không tốt.
Yoga vừa mới bước vào phần bình tâm tịnh khí, lúc này điện thoại di động của Nhậm Xuyên lại vang lên, "What a wonderful world, What a wonderful world..."
Là một dãy số không quen biết, Nhậm Xuyên vừa mới kết nối, liền nghe bên kia truyền đến một thanh âm quen thuộc, "Này. "
Nhậm Xuyên lập tức đen mặt, là Giang Hoàn.
Nhậm Xuyên học âm thanh máy móc của chị tổng đài, "Xin lỗi, số máy quý khách không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau——"
"Tôi biết là cậu." Giang Hoàn trong tiệc rượu tranh thủ thời gian gọi điện thoại, chén rượu vang của Nhậm Xuyên khiến anh trực tiếp nổi tiếng, "Nhậm Xuyên, cậu là trẻ con đấy à? "
Nhậm Xuyên trực tiếp mang điện thoại đến bên tai Juliet.
Juliet nói chuyện với điện thoại, "Liên quan quái gì đến anh. "
Giang Hoàn ở đầu dây bên kia liền tối sầm, bên cạnh Nhậm Xuyên còn có tên đàn ông khác!
Giọng nói của hắn lập tức trầm xuống, "Anh là ai? "
Juliet trả lời, "Đoán xem."
Giang Hoàn có chút nổi giận, "Anh và Nhậm Xuyên có quan hệ gì? "
Giọng juliet đều là khiêu khích, "Liên quan quái gì đến anh. "
Bây giờ đã là đêm khuya, còn ở bên cạnh Nhậm Xuyên, Giang Hoàn không thể không nghĩ nhiều, cảm giác giống như bị người khác xâm lược lãnh địa, "Anh ở cùng với cậu ấy từ lúc nào? "
Juliet: "Đoán đi."
Giang Hoàn đã bị nó chọc giận, "Rời khỏi Nhậm Xuyên ngay! "
Juliet: "Liên quan quái gì đến anh."
"Có bản lĩnh thì nói tên ra xem nào!"
"Anh đoán xem."
"Nhậm Xuyên cho anh bao nhiêu tiền?
"Liên quan quái gì đến anh."
Nhậm Xuyên ngồi trên sô pha, như không có việc gì cạo móng tay, dùng giá đỡ điện thoại di động đứng bên cạnh lồng chim, Juliet đã lâu không được nói nên nó sẽ không nói nhiều lắm, Nói đi nói lại cũng chỉ có hai câu, "Anh đoán đi. "và " Liên quan quái gì đến anh"
Một người một vẹt cứ thế mà anh một câu tôi một câu tận nửa tiếng.
Giang Hoàn rốt cục chịu không nổi, giận dữ gầm lên, "Đưa điện thoại cho Nhậm Xuyên! Cậu ấy đâu! "
Juliet vẫy vẫy đôi cánh, lớn tiếng hét lên cái câu mà nó vừa học được, "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Giang Hoàn: "..."
Nhậm Xuyên trên mặt tràn đầy nụ cười chiến thắng, chạm vào màn hình, cúp điện thoại.
Cậu vừa định kéo số điện thoại của Giang Hoàn vào Blacklist, ngón tay dừng lại một chút, suy tư một chút rồi lại lựa chọn lưu, ghi chú, "10086".
(Chắc là số phòng bệnh ha :>)
Nhậm Xuyên nằm trên sô pha một lúc, còn cảm thấy chưa đã, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Thôi Minh Hạo.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ngáy, Thôi Minh Hạo tương đối lạnh lùng, "Chuyện gì? "
- Cậu có biết Giang Hoàn là ai không? Nhậm Xuyên muốn cùng hắn chia sẻ cái chuyện kinh thiên động địa này, "Hắn là..."
"Không quan tâm, không biết, không có hứng thú." Thôi Minh Hạo căn bản cũng không để cho cậu nói xong, ăn một miếng phở chua cay, "Cậu có thể nói gì có ích hơn không ? "
Nhậm Xuyên hướng điện thoại hét lên: "Tôi bị người ta lừa gạt rồi! "
"Vui tai vui mắt đó." Thôi Minh Hạo không ngạc nhiên một tí nào, "Với chỉ số thông minh của cậu thì sớm muộn gì cũng có ngày này mà. "
Đây cũng không phải trọng điểm, Nhậm Xuyên gào khóc, "Tôi bị người ta lừa gạt tình cảm! "
Câu nói "Bị người ta lừa gạt tình cảm" thực sự là quá quen thuộc, mỗi lần Nhậm Xuyên chia tay hay bị đá đều nói như vậy.
Thông thường lấy câu này làm đầu, mở ra màn biểu diễn chửi rủa, giả vờ ngu ngốc kéo dài đến ba tiếng đồng hồ.
Thôi Minh Hạo lúc này trong lòng lộp bộp một tiếng.
"Tôi đang phẫu thuật." Thôi Minh Hạo mặt không chút thay đổi nói, "Bệnh nhân xuất huyết nặng không có thời gian nói chuyện với cậu. "
Nhậm Xuyên không tin, rõ ràng hắn đang ăn phở chua cay, "Cậu nghe tôi..."
Thôi Minh Hạo một tiếng ngắt lời cậu, "Úi! Tim của bệnh nhân không còn đập nữa rồi! Cần được cứu hộ! Tôi cúp máy trước! "
Nhậm Xuyên: "..."
Diễn cho có lệ đến cực điểm!
Nếu cho tiền thì nhiều lắm cũng chỉ được 5 xu!
Cũng may Nhậm Xuyên không chỉ có Thôi Minh Hạo là bạn nối khố, cậu lại gọi điện thoại cho Chúc Khải Phong, "Này, Ngưu Ngưu ơi. "
"Tôi bảo cậu đừng có gọi cái tên này! Gọi là tôi lại bực! Chúc Khải Phong gầm gừ, "CMN cậu muốn làm gì! "
"Tui muốn tâm sự với cậu!" Nhậm Xuyên gào khóc, "Tôi bị người ta lừa gạt tình cảm! "
"Chuyện như vậy còn ít nữa à?" Chúc Khải Phong cũng bối rối, "Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, Cậu ít nhất phải bị tới bảy trăm ba mươi lần. "
"Lần này không giống!" Nhậm Xuyên la hét, "Lần này đặc biệt nghiêm trọng! "
Chúc Khải Phong có lệ "Ồ" một tiếng, "Vậy cậu bị lừa tiền hay là lừa sắc? "
Nhâm Xuyên cậu mua quần áo cho Giang Hoàn, mua tã giấy, mua cái này mua cái kia, còn đi du lịch, hơn nữa còn ngủ trên cùng một cái giường, còn bị anh nhìn sạch, anh cũng bị cậu nhìn sạch, nói như vậy...
"Đều bị lừa rồi." Nhậm Xuyên bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, thật sự lẽ nào lại có cái lý này, "Tiền và sắc đều bị lừa hết rồi. "
"Giang Hoàn người ta là gia thế gì." Chúc Khải Phong nói đạo lý với cậu: "Cậu bị lừa một chút cũng không thiệt. "
Nhậm Xuyên tức giận, "Hắn có cái gì tốt! "
"Hà gia a, từng leo lên bảng xếp hạng Nhà giàu châu Á, xưng huynh gọi đệ với hoàng tử dầu khí Trung Đông, tiệc trà của Nữ hoàng Anh muốn đi thì đi, tài sản mấy chục tỷ, sản nghiệp đếm cũng không xuể." Chúc Khải Phong nói cho cậu nghe, "Cậu có gì nào?Cậu có một công ty nhỏ, cũng không kiếm được nhiều tiền. "
Nhậm Xuyên, "..."
Cậu phẫn nộ cúp điện thoại, CMN đây đâu phải an ủi!
Cậu muốn biến đau thương thành động lực, Cậu muốn làm việc! Muốn kiếm tiền!
Ngày hôm sau Nhậm Xuyên dậy sớm, chỉnh đốn lại bản thân, lúc chọn âu phục, vốn định chọn một bộ kiểu cách điệu xứ Wales, nhưng vừa nghĩ đến bộ này mặc vào bộ này rất giống Giang Hoàn tối hôm qua, dứt khoát không mặc âu phục, liền mặc áo thun quần jean đi làm.
Mạnh Xuân chiều nay mới đến làm việc, bởi vì hắn và Chung Niệm bị nhốt ở nơi quỷ quái kia, mãi cho đến sáng sớm mới có người đi ngang qua, gọi điện thoại cho xe kéo, lại đem Maybach của Nhậm Xuyên đưa đi rửa sạch sẽ, lại chạy về, mặt trời đã xuống núi rồi.
Nhậm Xuyên đối với chuyện tối hôm qua hắn lái Maybach đi đặc biệt khoan dung, cũng chỉ trừ đi một tháng lương thôi.
Nhậm Xuyên hết sức chăm chú lao vào công việc, hiện tại không có chuyện gì có thể quấy rầy cậu, cậu phải cố gắng! Phải chiến đấu! Để sớm làm cho Khoa học công nghệ Hắc Thạch lọt top 500 thế giới!
Điện thoại di động reo.
Nhậm Xuyên cúp máy.
Lại reo lên.
Tiếp tục cúp máy.
Vẫn reo.
Nhậm Xuyên nổi giận rồi, đây nhất định là tên vô vị Giang Hoàn đó, định làm trò hề gì đây! Cậu nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp tắt máy.
Hai phút sau, Mạnh Xuân đẩy cửa vào, "Ông chủ, có tin không tốt. "
Nhậm Xuyên đầu cũng không ngẩng đầu lên, "Trừ phi là nhà tôi cháy, nếu không không có gì..."
Mạnh Xuân có chút khó mở miệng, "Nhà ngài... Thật sự đang cháy..."
Nhậm Xuyên: "..."
Hoa viên nhà cậu lâu rồi cũng không có quét dọn, lá rụng trải đầy đất, có người từ ngoài hoa viên đi qua, tiện tay ném một tàn thuốc, Thế mà ... Cả khu vườn bị thiêu cháy.
Ngọn lửa trong vườn châm lên rèm cửa sổ, rèm cửa lại bén sang đồ nội thất gỗ, trong ngoài đều thiêu rụi sạch sẽ.
May mắn thay, Juliet hôm đó được đưa đến bệnh viện thú y và sống sót.
Nhậm Xuyên đã không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với thế giới này,Tình trường đã thất bại rồi cũng thôi đi, bây giờ nhà ở còn chưa có!
Chuyện tìm nhà giao cho Mạnh Xuân, Nhậm Xuyên trước tiên mang theo Juliet ngủ ở khách sạn hai ngày, ban ngày đưa Juliet đến công ty, thủ tục trang trí nhà mới hoàn tất cũng mất đến hai ngày, thứ sáu tuần này rốt cục có thể đến ở.
Mạnh Xuân đem chìa khóa giao cho cậu, "Phòng ở Vạn Dung Kim Hối, nơi đó đa phần là ông trùm tài chính, những người thành công, hy vọng ngài ở lại vui vẻ, thuận lợi, thuận tiện giúp công ty đàm phán thành công mấy khoản làm ăn. "
Nhậm Xuyên biết nơi đó, được bình chọn là căn hộ được yêu thích nhất của cẩu độc thân, một tầng hai hộ, quản lý khách sạn, trang bị, quản gia sinh hoạt, phục vụ 24/24.
Tâm trạng của cậu cũng không tệ lắm, mang theo con vẹt, đạp ga đi thẳng đến đó.
Cậu vừa mới tiến vào gara dưới lòng đất, một chiếc Bugatti Veyron liền xả khói đuổi theo, Nhâm Xuyên liếc mắt nhìn chiếc xe kia, liền nhớ tới cái buổi tối không vui kia, trợn trắng mắt hừ lạnh một tiếng.
Nhậm Xuyên dừng xe xong, Bugatti Veyron cũng dừng lại ở chỗ đậu xe bên cạnh cậu, lúc mở cửa xe, hai vị chủ xe đều ngây ngẩn cả người.
Giang Hoàn: "..."
Nhậm Xuyên: "..."
Bọn họ hừ lạnh lẫn nhau một tiếng, trợn trắng mắt, coi như không quen biết nhau,Đóng cửa xe "sầm" một phát, sau đó song song ——
Đi vào cùng một thang máy ...
Trong thang máy anh đứng bên trái tôi đứng bên phải, ở giữa cách nhau một con sông vô hình, thậm chí còn cảm thấy không khí trong thang máy thật bẩn thỉu.
Nhậm Xuyên đang len lén đánh giá Giang Hoàn.
Giang Hoàn cũng im lặng nhìn Nhậm Xuyên.
Tầm mắt tiếp xúc giữa không trung, giống như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, lại hất đầu quay đi.
Cửa thang máy mở ra, hai vị tổng tài đều cùng lúc bước ra một bước.
Nhậm Xuyên: "??? "
Giang Hoàn: "??? "
"Anh không cần bám theo tôi, cảm ơn." Nhậm Xuyên có chút nóng nảy, "Con người anh có thể có chút tố chất hay không! "
"Là cậu đang bám theo tôi thì có!" Giang Hoàn cũng nổi giận, "Việc này có gì vui không?"
Bọn họ vừa đi vừa ầm ĩ, cả hành lang toàn là lửa giận hừng hực của bọn họ, thiếu chút nữa liền đánh nhau.
Nhậm Xuyên lấy chìa khóa nhà ra, "Sao, anh còn muốn cùng tôi vào nhà sao? Tôi nói cho anh biết anh không có cửa! "
Giang Hoàn cũng lấy chìa khóa nhà mình ra, "A, tôi thấy là cậu muốn theo tôi về nhà ấy chứ? Nói cho cậu biết cậu nghĩ cũng đừng nghĩ! "
Họ một người bên trái, một bên phải, không hẹn mà cùng mở ra hai cánh cửa đối diện.
Nhậm Xuyên: "..."
Giang Hoàn: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro