CHƯƠNG 21: CHỢ ĐÊM

Buổi chiều muộn, sau khi tất cả tắm xong, thay đồ và ăn uống xong xuôi, cả nhóm quyết định tổ chức một vài trò chơi vận động trên bãi biển. Hôm nay không khí vô cùng dễ chịu, nắng nhẹ, gió mát, tạo không gian lý tưởng cho những hoạt động vui nhộn.

An đi cùng Hùng, tay trong tay, nhưng cứ một lúc lại quay lại nhìn các nhóm bạn bên cạnh đang chuẩn bị dụng cụ chơi. Duy cười nói:
"Chơi bóng chuyền đi, chắc chắn sẽ vui."

Dương và Quang Anh vừa nghe vậy, liền chạy vào sân, bắt đầu chuẩn bị lưới. Hải Đăng và Gem thì trổ tài làm đội trưởng chỉ huy nhóm còn lại, chọn người chơi.

"An, cậu chơi cùng chúng mình nhé!" - Pháp Kiều vui vẻ gọi.

"Ừ, chơi thôi! Nhưng đừng để bị đau nha." - Hùng cười cười, nắm chặt tay An, không quên dặn dò, khiến An có chút đỏ mặt.

Dù thế, An vẫn không từ chối. Mọi người bắt đầu chia đội và bắt đầu trận bóng. Hùng đã chỉ đạo cả đội chơi cực kỳ nghiêm túc, nhưng đôi mắt lúc nào cũng quan sát An, không hề rời khỏi cậu.

Trong khi các cặp đôi thi đấu vui vẻ, An và Hùng lại rất tình cảm, luôn tìm cách hỗ trợ nhau. Hùng đỡ bóng cho An khi cậu lóng ngóng chưa kịp bắt, hay mỗi lần An chuẩn bị cú đánh mạnh, Hùng đều đứng gần đó, bảo vệ như thể một tấm khiên chắn.

Bóng vừa bay lên, An vung tay đánh về phía đội đối thủ, nhưng không may hụt, bóng bay quá xa. Hùng thấy vậy vội vã chạy theo, bắt lấy bóng rồi ném lại cho An, đồng thời trêu:
"Em không thể hụt nữa, nhớ lấy lại phần còn lại của trận đấu đấy."

An chỉ biết cười ngượng, rồi lại chạy vào sân, tìm mọi cách đánh trúng.

Trận đấu kết thúc với kết quả hòa. Mọi người, mồ hôi nhễ nhại, đùa giỡn rộn ràng. Pháp Kiều kéo An vào giữa vòng tròn, rồi vừa chơi đùa, vừa hỏi:
"Cậu và Hùng... vậy là sao? Còn chưa tỏ tình hay gì?"

An ngượng đỏ mặt, cúi đầu lảng tránh:
"Cái gì đâu... chỉ là... bạn bè thôi mà."

"Chứ không phải kiểu yêu đương à?" - Duy từ phía sau đột nhiên lên tiếng, khiến An càng ngại hơn.

Quang Anh cười cười, nhìn Duy nói:
"Thôi đi, nhìn An và Hùng mà không nhận ra à? Hai người này kiểu gì rồi."

Mọi người lại cười vui vẻ, khiến An ngượng ngùng che mặt, còn Hùng thì chỉ mỉm cười đầy bí hiểm.

Sau một hồi đùa giỡn dưới ánh mặt trời, mọi người đã mệt nhoài. Ai nấy đều tìm một chỗ thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hùng ngồi xuống bên cạnh An, vươn tay ôm lấy cậu từ phía sau, mùi của nước biển và gió biển làm An cảm thấy thật bình yên. Cậu nghiêng đầu tựa vào vai Hùng, đôi mắt khép hờ.

"Hùng... cảm ơn anh." - An khẽ nói, giọng thì thầm.

"Em không cần cảm ơn đâu." - Hùng nhẹ nhàng nói, giọng trầm ấm: "Đó là những gì tôi muốn làm."

Các bạn lại rôm rả kể chuyện về những kế hoạch tiếp theo, còn Hùng và An, mỗi lúc gần nhau lại cảm thấy không gian xung quanh như thu hẹp lại, chỉ còn lại hai người trong một thế giới riêng của mình

Sau khi nghỉ ngơi và ăn uống, cả nhóm quyết định rủ nhau đi chợ đêm Hạ Long, nơi nổi tiếng với những món ăn vặt đặc sắc và không khí náo nhiệt. Đến nơi, ánh đèn lấp lánh và mùi hương quyến rũ từ các gian hàng len lỏi trong không khí, mọi người háo hức đi dạo qua những con phố nhỏ.

An vừa bước xuống xe, Hùng ngay lập tức nắm lấy tay cậu, kéo lại gần mình:
"Cẩn thận nhé, đông người đó."

An chỉ mỉm cười, nhưng vẫn cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ từ Hùng. Cả nhóm đi vào khu chợ, ai cũng tỏ ra thích thú với những món ăn đặc sắc, từ bánh tráng nướng, chả cá, cho đến hải sản tươi ngon. Hùng và An tách ra một chút, còn Duy và Quang Anh cùng Pháp Kiều thì xúm lại mua đồ ăn, Hải Đăng và Gem thì đi khám phá những gian hàng đồ thủ công.

"Em muốn ăn gì không?" - Hùng nhẹ nhàng hỏi khi cả hai đi qua quầy hải sản, tay Hùng không rời khỏi tay An.

An ngẩng lên nhìn Hùng, đôi mắt sáng long lanh:
"Bánh tráng nướng, anh ăn cùng em được không?"

"Được thôi." - Hùng gật đầu, cười mỉm, rồi quay sang hỏi người bán hàng: "Hai phần bánh tráng nướng, nhanh lên nhé."

Chưa đầy vài phút, họ đã có bánh trong tay, vừa ăn vừa đi dạo quanh các gian hàng. Một lúc sau, Hùng dừng lại tại một quầy bán đồ trang sức bằng bạc, khuôn mặt có chút nghiêm túc khi nhìn vào những món đồ trang trí.

"Em muốn mua gì không?" - Hùng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

An nhìn thấy chiếc vòng tay bạc xinh xắn, liền chỉ vào đó:
"Cái này đẹp quá, nhưng chắc đắt lắm."

"Đừng lo, tôi sẽ mua cho em." - Hùng nhẹ nhàng nói, rồi không chờ An phản ứng đã gọi người bán hàng lại.

An đỏ mặt, định từ chối, nhưng không kịp. Hùng đã cầm vòng tay lên, đeo cho An, mắt nhìn cậu đầy cưng chiều:
"Để anh làm cho em, coi như quà tặng cho những ngày vui vẻ cùng nhau."

An không nói gì thêm, chỉ mỉm cười hạnh phúc, tay siết chặt tay Hùng.

Trong khi đó, các nhóm bạn còn lại đang mua sắm và trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang lên khắp khu chợ. Pháp Kiều bỗng nhiên quơ tay ra, gọi to:
"Duy ơi, mua cho em một chiếc nhẫn đi!"

Duy chỉ cười, lắc đầu rồi vào một gian hàng nhỏ:
"Chị đừng có đùa, tôi biết chị thích rồi."

Gem bên cạnh thì chỉ nhìn Hải Đăng, mặt cười mà chẳng nói gì. Hải Đăng thì nhìn lên bầu trời đêm, cũng cười, cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời.

Khi mọi người đã ăn uống đủ, Hùng kéo An lại gần, nói khẽ:
"Chúng ta đi bộ một chút nữa nhé."

An nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Hùng, cảm nhận được tình cảm chân thành mà anh dành cho mình. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện về những điều nhỏ nhặt, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng cười của những đôi tình nhân và tiếng ồn ào từ các quầy hàng.

Bất chợt, một người lạ từ đằng sau chạy vụt qua, đụng phải An khiến cậu suýt ngã. Hùng nhanh chóng vươn tay giữ lấy cậu, giọng trầm lại, đầy lo lắng:
"Em sao rồi?"

"Em không sao." - An mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tay Hùng ra, nhưng ánh mắt vẫn đầy cảm động.

"Lần sau em phải cẩn thận hơn." - Hùng ôm An sát vào người, tạo một không gian an toàn trong vòng tay của mình.

Cả hai cứ như thế đi dạo một vòng qua khu chợ, hít thở không khí trong lành của biển đêm. Một buổi tối trọn vẹn, không chỉ có niềm vui, mà còn là những khoảnh khắc lặng lẽ nhưng vô cùng quý giá.

Mọi người đã cùng nhau kết thúc chuyến đi và trở lại khách sạn, tâm trạng ai cũng vui vẻ. Hùng và An vào phòng, trong lòng vẫn còn dư âm của những giây phút ngọt ngào vừa qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hungán