CHƯƠNG 25: BUỔI CHIỀU NGỌT NGÀO

Bữa trưa hôm đó, nhà An rộn ràng hơn mọi ngày.
Ba nhỏ Atus và ba lớn Trường Sinh tất bật bày biện bàn ăn, còn mẹ Ngân – mẹ của Hùng – thì ríu rít trong bếp phụ một tay, vừa nấu ăn vừa... bàn chuyện gả con.

"Phải nấu toàn món bé An thích nha, để Hùng còn có cơ hội ghi điểm!" – mẹ Ngân vừa đảo tay trong chảo, vừa cười đầy ẩn ý.

Ba lớn Trường Sinh cũng góp vui:
"Hùng chăm An còn kỹ hơn chăm bản thân nó đó."

An đứng một góc bếp, nghe mà muốn độn thổ luôn tại chỗ.
Hùng thì vẫn vô cùng tự nhiên, chẳng buồn né tránh. Anh bước tới, nắm tay An kéo đi:
"Đi rửa tay, chuẩn bị ăn."

An giãy giụa nho nhỏ:
"Buông ra đi... mọi người đang nhìn!"

Hùng cúi sát, hơi thở phả bên tai An, giọng khàn đặc chất bá đạo:
"Nhìn càng tốt. Để họ biết em sớm muộn cũng là của tôi."

An đỏ mặt bừng bừng, bị kéo đi dưới ánh mắt trêu chọc của ba nhỏ, ba lớn và mẹ Ngân.

Bữa cơm trưa trôi qua trong tiếng cười nói rộn ràng.
Hùng không ngần ngại gắp thức ăn cho An, thậm chí còn dùng khăn giấy lau miệng cho cậu như chăm sóc một bảo vật quý giá.
An chỉ biết cúi gằm mặt, tay vò chặt vạt áo, trái tim thì đập loạn xạ.

Ba Phúc – ba Hùng – vừa ăn vừa cười lắc đầu:
"Ăn đi ăn đi, ăn no rồi còn lấy sức... sớm chuẩn bị gọi ba mẹ hai bên đi là vừa."

An suýt phun miếng nước canh trong miệng ra ngoài.
Còn Hùng, như đã quen với kiểu "đẩy thuyền" này, chỉ nhàn nhã quay sang nhìn An, ánh mắt đầy thâm ý:
"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em cả đời."

Sau khi bữa ăn trưa kết thúc, không khí vẫn tràn ngập sự ấm cúng. Hùng lặng lẽ quan sát An, nhận thấy cậu có vẻ hơi lúng túng, dù là trong một không gian thân thuộc như vậy.

"Em không cần phải cảm thấy căng thẳng, cứ tự nhiên thôi." – Hùng nói, nhẹ nhàng vỗ vai An, ra hiệu cho cậu yên tâm hơn.

Một vài câu chuyện vui giữa các bậc phụ huynh đã kết thúc, và mọi người đang đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" – An hỏi khi nhìn thấy Hùng đang hướng về phía cửa.

"Đi mua trà sữa." – Hùng đáp lại một cách đơn giản.
An bật cười nhẹ, không nghĩ Hùng lại muốn làm điều này. Anh là một người bận rộn, vậy mà hôm nay lại chủ động đi mua trà sữa cho cậu.

"Anh... muốn uống gì?" – An hỏi, nhìn thấy Hùng đã chuẩn bị bước ra ngoài.

"Em cứ gọi đi, tôi sẽ theo ý em." – Hùng cười, trong mắt anh là sự quan tâm ấm áp.

Một lúc sau, cả hai đã có mặt tại quán trà sữa mà An yêu thích. Hùng không để An có cơ hội chọn lựa, anh gọi ngay "trà sữa matcha" cho cậu. Lúc nhân viên đưa đồ uống ra, Hùng lại gọi thêm một ly "trà sữa đen đá" cho mình.

"Em uống đi, đừng để nguội." – Hùng nói, ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa sổ.

An khẽ gật đầu, cảm thấy hơi ngại khi Hùng gọi món mà mình thích. Cậu chưa kịp phản ứng thì Hùng đã lướt nhìn mình với ánh mắt không thể từ chối:
"Tôi để ý em thích gì mà."

Câu nói của Hùng khiến An cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, nhưng cũng khiến cậu có chút bối rối.

Khi cả hai đang ngồi thưởng thức trà sữa, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh. Không có gì phải nói nhiều, nhưng sự hiện diện của nhau lại khiến cả hai cảm thấy bình yên. An đưa tay lên, uống từng ngụm trà sữa, lòng thầm nghĩ về những gì đang diễn ra giữa hai người.

"Em có nhớ ngày hôm trước khi chúng ta đi chơi ở biển không?" – Hùng hỏi, mắt anh nhìn chăm chú vào An.

An hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu:
"Ừ, em nhớ. Anh đã cứu em."

"Em có cảm ơn tôi không?" – Hùng nhướn mày, ánh mắt trêu chọc.
An đỏ mặt, vội vàng quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Hùng.

"Em sẽ cảm ơn anh sao?" – Hùng tiếp tục, giọng nói hơi nghịch ngợm.
An chỉ biết cười nhỏ, rồi lắc đầu không đáp lại.

Buổi chiều hôm đó, họ không làm gì đặc biệt, chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau, nói về những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống. Khi trời bắt đầu tối, cả hai quay về nhà, với những suy nghĩ không thể nói hết thành lời.

MN K IU T/G RÙI


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hungán