CHƯƠNG 34:PHONG ẤN DƯỚI GỐC CÂY MÁU
Gió khuya thổi khẽ qua từng ngọn cây, khu rừng vốn im ắng nay như bừng tỉnh bởi linh hồn đang dần thức giấc. Trong đôi mắt của An lúc này không còn là nét ngây ngô quen thuộc, thay vào đó là ánh nhìn sâu thẳm, u buồn nhưng vững vàng — đôi mắt của một cô gái đã phải chịu quá nhiều đau đớn trong kiếp trước.
An — hay đúng hơn là ma nữ trong thân xác An — quay về khu cắm trại. Các học sinh đang nháo nhào tìm kiếm. Hùng, người luôn điềm tĩnh, giờ đây ánh mắt đỏ hoe, cả cơ thể run lên vì sợ hãi. Khi thấy An bước ra từ khu rừng tối, Hùng lao tới, ôm chầm lấy cậu mà chẳng màng gì đến sự có mặt của người khác.
"An! Em... Em không sao chứ?" — Hùng nghẹn giọng.
Ma nữ trong thân xác An hơi nhăn mặt, hờn dỗi thầm nghĩ: Người yêu gì mà phát cẩu lương ngay lúc này... Nhưng rồi cô cũng nhẹ gật đầu, để An ở bên trong có thể truyền ý thức ra trò chuyện:
An (trong ý thức): "Để yên cho anh ấy đi, đừng chọc Hùng lúc này."
Ma nữ: "Hừm... rồi rồi. Công nhận, người yêu em lo lắng dữ thật đó. Được rồi, chị sẽ 'giả vờ' là em cho tròn vai."
Sau màn hội ngộ đầy xúc động, ma nữ-An đứng giữa vòng tròn các học sinh đang ngỡ ngàng. Dưới ánh sáng mờ ảo của đống lửa trại, cậu bắt đầu kể lại câu chuyện mà ma nữ thì thầm bên trong:
"Nhiều năm trước, có một nữ sinh giống như mọi người. Cô ấy từng rất vui vẻ, hồn nhiên... cho đến một đêm cắm trại như thế này, cô bị một nhóm học sinh nam tấn công, làm nhục. Cô đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình trong tuyệt vọng. Nhưng linh hồn cô không thể siêu thoát, vì bọn ác kia đã yểm bùa, khiến cô mãi mãi bị giam cầm nơi này."
Cả khu trại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng nức nở xen lẫn âm thanh tí tách của củi cháy. Một vài học sinh run rẩy, một số khác thì nắm tay nhau thật chặt. Riêng Hùng, cậu siết tay An mạnh hơn, thì thầm:
"Em muốn giúp cô ấy sao?"
An — bên trong — gật đầu trong ý thức. "Cô ấy chỉ cần được lắng nghe và được giúp đỡ. Em tin mình làm được."
Ma nữ nhìn quanh, trong khoảnh khắc, cả trại như nhuốm màu ảm đạm. Cô quyết định bước tiếp.
"Tôi đã chờ rất nhiều năm... chờ một người đủ can đảm đối diện với tôi, không sợ hãi, không bỏ chạy. Giờ tôi đã có cậu ấy — An. Tôi không muốn trả thù, tôi chỉ muốn kết thúc tất cả."
Quang Anh lúc này cũng tiến lên, ánh mắt nặng trĩu: "Nếu có bất kỳ hồ sơ hay ghi chép nào về chuyện năm xưa, tôi sẽ giúp tìm. Tôi xin lỗi vì ngôi trường này từng là nơi chứng kiến bất công đến vậy."
Dương ôm lấy Kiều, Đức Duy siết chặt tay Quang Anh, Hải Đăng thì kéo tay Gem về phía mình. Các OTP đều tựa vào nhau trong sự xúc động.
Dương đứng cạnh, khẽ nói: "Nếu là linh hồn cần siêu thoát, thì chúng ta nhất định sẽ giúp."
Trong bóng đêm, hình ảnh một nữ sinh mờ ảo xuất hiện sau lưng An. Khuôn mặt ma nữ giờ đây nhẹ nhàng hơn, đôi môi cong lên một nụ cười thanh thản.
"Cảm ơn các em... cảm ơn vì không sợ tôi... cảm ơn vì đã để tôi được kể lại."
Mọi người đều nhìn thấy hình ảnh ấy — một bóng dáng mờ nhạt, đồng phục cũ kỹ, ánh sáng dịu dàng bao quanh,. Linh hồn ma nữ rời khỏi thân xác An.
An khụy xuống nhưng được Hùng đỡ lấy. Cả trại im lặng, rồi bất chợt vỡ òa trong tiếng thở phào nhẹ nhõm. Hùng ôm An thật chặt, thì thầm bên tai:
"Em có biết anh lo cho em thế nào không ?"
Hai dòng nước mắt của anh không kìm được mà lã chã tuôn rơi. An ôm lấy anh, vỗ về y như một đứa trẻ vậy.
Sau khi ma nữ rời khỏi thân xác An, linh hồn cô chưa hoàn toàn tan biến. Một luồng khói mờ nhạt lượn quanh rồi bay về hướng sâu trong rừng. An – dù mệt mỏi – vẫn cảm nhận được luồng khí ấy. Hùng ôm cậu trong lòng, giọng khẽ:
"Chưa xong phải không?"
An gật đầu, khẽ thở:
"Cô ấy vẫn chưa được tự do... Vẫn còn một phong ấn..."
Quang Anh lập tức ra lệnh cho toàn trại nghỉ ngơi, chỉ để lại nhóm nhỏ: An, Hùng, Dương, Đức Duy, Gem, Kiều, Hải Đăng và Quang Anh cùng đi sâu vào rừng theo hướng linh hồn ma nữ bay về. Trên tay Quang Anh là một quyển hồ sơ cũ kỹ vừa được tra cứu gấp trong kho tư liệu – nơi lưu lại những sự kiện bất thường của trường suốt 30 năm.
Đi được một quãng, họ dừng trước một gốc cây cổ thụ kỳ lạ. Rễ cây như những chiếc móng vuốt uốn lượn siết chặt mặt đất, giữa thân cây có một vết rạch đỏ như máu đông, tỏa ra khí lạnh khiến ai cũng nổi da gà.
An thì thầm:
"Đây là nơi cô ấy bị yểm bùa..."
Hải Đăng bước tới, bàn tay đặt lên thân cây — lập tức bị bật ngược ra sau. Cả nhóm hoảng hốt. Hùng đỡ Hải Đăng dậy, quay sang An:
"Chỉ người cô ấy chọn mới có thể phá giải."
Ma nữ xuất hiện một lần nữa — lần này dưới dạng linh thể trong suốt. Cô đứng bên An, nhìn tất cả mọi người, đôi mắt ánh lên niềm tin:
"Bọn họ đã dùng máu của tôi và bùa cổ Miến Điện để trói buộc linh hồn tôi. Phải phá đúng cách, nếu không... tôi sẽ mãi ở lại đây."
An ngồi xuống, nhắm mắt, hai tay đặt lên đất. Từ bên trong, ma nữ thì thầm dẫn dắt An đọc một câu chú cổ. Không khí quanh họ đặc quánh, gió nổi lên rít từng cơn như có tiếng khóc hòa lẫn trong tiếng gió.
Gem đưa tay ra giữ vai Kiều — cậu cũng đang run nhẹ. Dương che chắn hai người phía sau. Quang Anh và Đức Duy đứng hai bên An, sẵn sàng hành động nếu có gì bất trắc.
An đọc đến đoạn cuối cùng... gốc cây bật ra ánh sáng đỏ rực, một tiếng hét vang lên từ sâu lòng đất, rồi ánh sáng ấy tắt phụt, thay vào đó là một luồng sáng trắng bạc bay lên trời, cuốn theo tro bụi, hương hoa thoảng qua nhè nhẹ.
Ma nữ mỉm cười. Cô quay sang nhìn An, lần cuối.
"Cảm ơn em... em là người đầu tiên lắng nghe chị mà không sợ hãi... Em là hy vọng của chị. Giờ chị tự do rồi..."
Cô quay sang mọi người, đôi mắt đong đầy yêu thương:
"Cảm ơn các em, vì đã không quên sự thật... Đừng để điều này lặp lại..."
Cô bước nhẹ về phía ánh sáng, rồi tan biến. Không còn khí lạnh. Gốc cây rụng một chiếc lá màu trắng — lá siêu thoát.
Hùng siết chặt tay An, kéo cậu vào lòng mà thì thầm:
"Em đúng là... phiền phức một cách anh không thể không yêu được."
An bật cười trong lòng ngực Hùng, mệt mỏi nhưng mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro