CHƯƠNG 36

An lo lắng xanh mặt, chạy về căn nhà nhỏ đầy tình thương của mình, hớt hải kể lại cho Hùng nghe. 
Ngày hôm sau,Quang Anh cho triệu tập một buổi họp bất thường toàn trường. Trong khán phòng, học sinh ngồi đông nghịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hùng – bước ra từ hàng ghế đầu – thẳng lưng, nét mặt lạnh lùng đúng chuẩn "tổng tài".

"Hôm nay tôi không nói tư cách là nhà tài trợ, mà là người yêu của Đặng Thành An. Những gì xảy ra gần đây – tai nạn giả, lời đồn thất thiệt, trò bắt cóc – đều do một người đứng sau đạo diễn."

Màn hình lớn bật sáng. Clip ghi âm lời Nhi thú nhận hiện lên rõ ràng, không cắt ghép, không chối cãi.

Cả hội trường ồ lên.

Nhi bị lôi ra giữa sân khấu, ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp:

"Không... tôi không... ba tôi—"

"Ba cô sẽ không cứu cô nữa." – Quang Anh lạnh lùng tiếp lời. "Tôi đã gọi cảnh sát. Và vị trí trợ lý giám thị mà cô ta được sắp đặt vào cũng bị hủy bỏ ngay lập tức."

Ông Ph – người từng có quyền lực – cũng xuất hiện. Nhưng lần này, ông cúi đầu xin lỗi trước toàn trường, tuyên bố từ mặt con gái nếu cô tiếp tục con đường sai trái.

Kết thúc: Hùng – An và ánh sáng công lý

An ngồi yên bên Hùng, bàn tay cậu run nhẹ. Hùng siết tay cậu, nhỏ giọng:

"Mọi chuyện kết thúc rồi. Em an toàn rồi."

Đám bạn của An – Kiều, Duy, Gem – đồng loạt hét lên:

"Tổng tài gắt quá trời!!"

Khán phòng vỡ òa tiếng vỗ tay.

Cái kết cho ả trà xanh – Nhi – không chỉ là sự nhục nhã, mà còn là dấu chấm hết cho chuỗi ngày mưu mô.


Chuyện  là hết hứng vt r nên th kết ha

Sau những sóng gió, cuối cùng Hùng và An cũng tìm được bình yên. Một buổi chiều hoàng hôn ở Hạ Long, gió biển thổi mát rượi, sóng vỗ dạt dào như lời chúc phúc. Hùng dẫn An ra bãi biển vắng, nơi ánh nắng trải dài trên mặt nước lấp lánh.

Anh quỳ xuống, mở chiếc hộp nhung đỏ, trong đó là nhẫn kim cương lấp lánh. Hùng nhìn An bằng ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

"An, anh đã từng mất em một lần trong quá khứ, anh không muốn để điều đó xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa. Em có đồng ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?"

An ngỡ ngàng, nước mắt rơi xuống hòa vào gió biển. Cậu gật đầu, giọng run run nhưng chắc chắn:

"Em đồng ý, Hùng à."

Mọi người trong nhóm bạn đứng từ xa reo hò, tiếng vỗ tay hòa lẫn tiếng sóng.

Hai năm sau, An và Hùng nhận nuôi một bé trai kháu khỉnh, da trắng giống An, đôi mắt sáng giống Hùng. Bé gọi Hùng là "ba" và An là "papa", lúc nào cũng lon ton chạy quanh nhà, mang đến tiếng cười rộn rã.

Ngôi nhà bên bờ biển Hạ Long trở thành tổ ấm hạnh phúc – nơi tình yêu được viết tiếp bằng sự thấu hiểu, chở che và những khoảnh khắc ngọt ngào giản dị.

Và từ đó, câu chuyện của họ không còn là một hành trình tìm kiếm tình yêu nữa, mà là một hành trình vun đắp hạnh phúc – trọn vẹn và viên mãn. 🌹✨

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hungán