CHƯƠNG 6: MỘT BUỔI GẶP GỠ KHÁC BIỆT

Sắp thi rùi tg sợ quáaa =((

Quán cà phê - 8 giờ tối

Quán cà phê mà Hùng chọn nằm ở góc phố nhỏ, yên tĩnh, nơi chỉ có ánh đèn vàng ấm áp và không khí nhẹ nhàng. An đến sớm, ngồi vào chiếc bàn mà Hùng thường xuyên chọn. Cậu nhìn ra cửa sổ, không khí đêm Hà Nội thật dễ chịu, như làm dịu đi những căng thẳng trong lòng.

Đêm nay, không khí trong quán cà phê vẫn dễ chịu như mọi khi. Ánh đèn vàng chiếu nhẹ lên gương mặt An, khiến cậu có cảm giác như mọi thứ đang chậm lại. Những lời khen của Hùng về dự án của cậu vẫn văng vẳng trong đầu, khiến cậu cảm thấy tự hào nhưng cũng lo lắng. Đêm nay, cậu sẽ phải đối diện với Hùng - người không chỉ là sếp mà còn là người đàn ông khiến cậu không thể rời mắt.

"Em đến sớm vậy?" - Giọng Hùng vang lên khiến An giật mình. Cậu quay lại và thấy Hùng đang đứng đó, với vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi, nhưng trong ánh mắt lại có điều gì đó khác lạ.

"Chỉ muốn tận hưởng không khí thôi." - An cười nhẹ, cố gắng không để lộ sự bối rối. Nhưng rõ ràng, từ lúc nhìn thấy Hùng, trái tim cậu đã không thể bình tĩnh như trước.

Hùng ngồi xuống, khẽ vươn tay ra để rót cà phê cho mình. Ánh mắt anh dõi theo An, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cả những suy nghĩ trong lòng cậu.

"Em đã làm rất tốt, An." - Hùng bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng có chút gì đó ấm áp. "Tôi đã theo dõi tiến độ công việc của em. Em làm rất xuất sắc."

An gật đầu, nhưng lại không thể giấu được sự bối rối. Cậu cảm thấy mình như bị soi mói, nhưng không phải theo kiểu khắc nghiệt của Hùng, mà là một sự quan tâm đặc biệt.

"Cảm ơn anh... Nhưng tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều." - An cười gượng, cố gắng không để lộ sự ngượng ngùng.

Hùng mỉm cười, nhưng không nói gì, chỉ khẽ nhấc ly cà phê lên uống một ngụm. Ánh mắt anh chợt chuyển sang nghiêm túc:

"Còn chuyện của Khải, em có cần giúp đỡ gì không?" - Hùng hỏi, giọng đầy sự che chở.

An nhìn vào ly cà phê, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không sao đâu, tôi có thể tự giải quyết. Cảm ơn anh đã quan tâm."

Nhưng Hùng không đồng ý, anh gần như không để cậu có cơ hội từ chối:

"Em nghĩ tôi sẽ để cho người khác làm tổn thương em sao? Tôi không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu, An."

"Nhưng tôi có thể tự lo mà." - An đáp lại, có chút kiên quyết.

Hùng không nói thêm gì nữa, anh chỉ nhìn cậu một cách sâu sắc, ánh mắt như muốn bảo rằng: "Em là người của tôi, tôi không để ai đụng vào em đâu."

Từ lúc đó, không khí trong quán cà phê trở nên im lặng. Hùng và An nhìn nhau, không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, khiến họ cảm thấy như thời gian cũng ngừng trôi. Hùng cuối cùng lên tiếng, nhưng lần này là giọng nói nhẹ nhàng hơn:

"Em biết không, đôi khi tôi nghĩ rằng công việc chẳng là gì so với em."

An ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn. "Anh... anh nói vậy là sao?" - Cậu không thể tin được những gì vừa nghe.

Hùng thở dài một hơi, ánh mắt anh chợt trở nên mơ màng. Anh khẽ đẩy chiếc ghế ra và đứng lên, tiến lại gần An. Cậu không biết mình phải làm gì, chỉ có thể nhìn Hùng, tim đập mạnh.

"Tôi nói thật, An. Mỗi lần em đứng trước tôi, tôi không thể nghĩ về chuyện gì khác ngoài em. Tôi không muốn em rời đi, không muốn em đi đâu cả."

An cảm thấy không khí xung quanh mình như nóng lên, đôi tai cậu bắt đầu đỏ bừng. "Anh... đừng nói vậy, tôi..." - Cậu lắp bắp, không biết phải phản ứng thế nào.

Hùng cười nhẹ, đôi mắt anh lấp lánh sự tinh nghịch:

"Em đỏ mặt rồi kìa."

An quay mặt đi, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng. Nhưng Hùng không bỏ qua, anh bước đến gần hơn, hơi thở ấm áp của anh như quấn lấy cậu.

"Đừng trốn tránh, An. Tôi biết em có cảm giác giống tôi." - Giọng Hùng trầm ấm, như lạc vào một không gian chỉ có hai người.

An không biết phải làm gì. Cậu cảm thấy mình như bị cuốn vào một thế giới khác, nơi chỉ có Hùng và mình. Đôi mắt cậu nhìn vào Hùng, nhưng không thể nói thành lời.

Hùng nhìn vào mắt An một lúc lâu, rồi bất ngờ cúi xuống, nhẹ nhàng vén những lọn tóc của cậu ra khỏi mặt. Cảm giác này thật gần gũi, như thể không gian này chỉ có hai người họ.

"Em có biết không, An... nếu em cứ giữ khoảng cách như thế này, tôi sẽ không bao giờ buông tha đâu."

An im lặng, tim đập thổn thức. Cậu chỉ biết cắn môi và gật nhẹ đầu.

Không gian xung quanh như ngừng lại. Hai người, dù đang đứng cách nhau một khoảng nhỏ, nhưng sự thân mật này lại khiến họ cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết. Liệu An có thể tiếp nhận cảm xúc của mình, và Hùng có đủ kiên nhẫn để tiếp cận trái tim cậu? Đọc chương sau

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hungán