CHƯƠNG 8: KHI TRÁI TIM LƯU LẠI

 An vẫn chưa thể quên được buổi tối hôm nay, khi ánh mắt của Hùng như lướt qua tâm trí cậu không ngừng nghỉ. Cậu nằm trên giường, nhưng đầu óc không hề an tĩnh. "Tại sao tôi lại cảm thấy lo lắng đến vậy?" – An tự hỏi mình, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, tâm trí rối bời với tất cả những gì đã xảy ra.

Sáng hôm sau, An đến trường với cảm giác khác hẳn mọi ngày. Cậu đi qua lớp, nhưng không có cảm giác bình yên như trước. Pháp Kiều thấy ngay sự thay đổi, cô ấy bước lại gần, khẽ nói:

"Có chuyện gì vậy? Cậu không ổn à?" – Pháp Kiều lo lắng.

"Mình không sao đâu." – An cười, nhưng đó là nụ cười miễn cưỡng. Cảm giác khó chịu trong lòng cứ đeo bám cậu suốt cả ngày hôm nay.

Trái ngược với sự lo lắng của An, Đức Duy lại vô cùng hào hứng. Cậu ấy đang kể về một sự kiện sắp tới, và thậm chí còn chọc ghẹo An về chuyện Hùng trong một lần nào đó đã đối xử quá mức với cậu.

"Chắc cậu cũng cảm nhận được rồi nhỉ? Tên tổng tài đó, anh ta có một sức hút không thể cưỡng lại!" – Đức Duy cười, giọng trêu chọc, nhưng cũng có chút ngưỡng mộ trong đó.

Mặc dù vậy, An không muốn bàn về Hùng với bạn bè. Những câu chuyện về Hùng dường như là những điều phức tạp mà cậu chưa sẵn sàng đối mặt. Cậu tự nhủ với mình rằng, giờ là lúc phải tập trung vào việc học và không để cảm xúc lấn át.


Cuối giờ học, khi cả lớp đang chuẩn bị ra về, An nhận được một tin nhắn từ Hùng. Chỉ vỏn vẹn ba từ, nhưng đủ khiến trái tim cậu đập nhanh hơn.

"Gặp tôi một chút?"

Cảm giác bất an lại dâng lên, nhưng An vẫn không thể từ chối. Cậu nhanh chóng rời khỏi lớp, để lại những câu hỏi trong lòng về Hùng và sự quyết định mà cậu sắp phải đối mặt.


Tại quán cà phê lần trước, Hùng đang ngồi chờ An. Anh không hề nhìn vào điện thoại, mà chỉ lặng lẽ quan sát khi An bước vào. Cả hai im lặng một lúc, không nói gì, nhưng bầu không khí giữa họ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Tôi biết em đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Nhưng em phải hiểu, mọi thứ không hề đơn giản." – Hùng lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng đầy kiên quyết.

An không đáp lại, chỉ ngồi im, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác lạ lùng. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng hình như mình đã bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy của Hùng, vào những điều mà anh mang lại.

Sau một lúc im lặng, An cuối cùng cũng lên tiếng:

"Tôi không hiểu lắm, Hùng. Anh có quá nhiều quyền lực, quá nhiều thứ mà tôi không thể dễ dàng hòa nhập vào."

Hùng mỉm cười nhẹ, rồi nói:

"Em không cần phải hiểu hết ngay bây giờ. Chỉ cần em nhớ, tôi sẽ luôn ở đây. Và tôi sẽ không để em đi một mình."

Cảm giác trong lòng An lại rối bời. Dường như những gì Hùng nói không chỉ đơn giản là lời động viên. Nó có gì đó ẩn chứa, như thể anh đang cố gắng giữ cậu lại, không cho cậu rời đi dễ dàng. Cảm xúc này khiến An đỏ bừng mặt, nhưng cậu không thể cưỡng lại được sự thật.

Cả hai ngồi im lặng một lúc lâu, không ai nói gì, nhưng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng trong lòng. Và khi An đứng dậy để ra về, trái tim cậu đã nặng trĩu với những câu hỏi chưa có lời giải.

Hùng nhìn theo bóng An rời đi, không biết mình đã làm đúng hay sai. Nhưng anh biết rằng, dù gì đi nữa, không ai có thể ngăn cản anh trong cuộc chơi này. Và An, sẽ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Cuộc gặp gỡ ấy chỉ là một trong những bước đi nhỏ trong cuộc đời của An và . Nhưng sự kết nối ấy, dù ngập tràn những hiểu lầm, vẫn là bước đầu của một câu chuyện dài đầy cảm xúc và thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hungán