[TOTCF] Ngày mà Cale nhận nuôi chị em mèo.
Là Cale nguyên bản nha.
Có tư thiết.
Hơi có yếu tố ChoiCale nhẹ đến gần như không có.
(Chủ yếu là cảm giác hai chú mèo con không được TBOAH|Cale cứu vớt sau đó chết ở xóm nghèo khả năng tính liền cảm giác hơi khó thở nên viết cái này.)
------------------------------------------------------------
Cale từ lúc mới thức dậy đã nhịn không được nhíu mày.
Vết thương trên người vẫn nhói đau, cho dù đã qua mấy ngày dưỡng bệnh.
Tất nhiên, Cale biết rằng, vết thương sẽ rất khó lành lại với những người như hắn.
Đưa mắt nhìn ra ngoài giường, không thấy thân ảnh quản gia già quen thuộc khi mới chợt nhớ ra đối phương đã đi theo người khác đi rồi.
Người mà Ron đi theo đó là cái tên khốn đã khiến hắn trở nên thế này.
Cale rũ mắt xuống, trong mắt lửa giận mới bốc lên đã nhanh chóng giật tắt.
Dù hắn tức giận cũng có ích gì đâu?
Bởi vì, người duy nhất quan tâm hắn đã rời đi rồi a.
------------------------------------------------------------
Cale vẫn nhớ cách cái tên Choi Han kia là như thế nào đánh hắn, trong lãnh địa mà ai ai cũng sợ hắn.
Nhưng tên đó chẳng hề bị trừng phạt, trái lại còn "quải đi" quản gia già bồi hắn từ nhỏ cùng con trai đầu bếp mà hắn từng coi là anh lớn.
Nghiếng răng, Cale đưa tay vớt lấy bình rượu, nốc liền một hơi, mặc kệ vết thương ẩn ẩn đau lên do tác động mạnh.
Không sao, hắn vốn nên biết điều đó.
Trong thế giới này, điều duy nhất có độ ấm với hắn chính là tiền và rượu.
Hắn nên biết a.....
Cảm nhận hai bên má chợt lạnh, Cale lảo đảo đứng dậy khỏi giường, vọt vào phòng tắm, phủng nước lạnh tạt vào mặt.
Tại sao hắn vẫn còn trông chờ, phụ thân vẫn còn quan tâm hắn a?
Nhìn thần sắc tuyền tụy trong gương, Cale nở nụ cười, trở lại tên phôi đản nhất của vùng đất này.
------------------------------------------------------------
Cale lại say rượu, hắn đuổi đi những tên cận vệ muốn đi theo, sau đó lang thang đến cổng thành.
Hắn vẫn nhớ, lần đầu hắn nhìn thấy tên khốn Choi Han đó.
Tuy rằng tên đó không biết, nhưng hắn đã quan sát hắn từ rất lâu rồi.
Chỉ là tình cờ thoáng nhìn, hành động vì những chú mèo con mà lựa chọn làm chính mình gãy chân kia, đã thu hút sự chú ý của hắn.
Tất nhiên, hắn vẫn lựa chọn ra đi, không đến gần tên khốn đó.
Cale tự nhiễu cười, nhìn vào tường thành, sau đó bất ngờ nhìn thấy hai thân ảnh nhỏ quen thuộc kia.
------------------------------------------------------------
"Các ngươi vẫn ở đây à?"
Hai chú mèo con nghe thấy tiếng nói liền gắng sức yếu ớt ngẩng đầu lên.
Cale nhìn bộ dáng gầy yếu của bọn chúng là biết tình trạng gì.
Nói thật ra, Cale cũng không quan tâm gì đến mấy chú mèo lắm, nhưng....
Nhìn đói bụng và lạnh lẽo đến không có sức lực di chuyển mèo con, trong đầu chợt nhớ thân ảnh kia.
Cale "Tch" một tiếng, quẳng bình rượu trên tay ra chỗ khác.
On và Hong chợt cảm giác mình bị nhấc lên, sau đó lâm vào tràn đầy mùi rượu và thuốc sát trùng ôm ấp.
Nhấc bổng hai chú mèo lên bỏ vào trên tay bị bó bột, Cale rời đi.
------------------------------------------------------------
"Thiếu gia, hai bé mèo dễ thương này là từ đâu vậy?"
Vị quản gia trẻ tóc cam mắt lấp lánh nhìn hai chú mèo con trên tay Cale, sau khi nhìn thấy tình trạng suy yếu của chúng liền đại kinh thất sắc, lo lắng tiến lên.
"Thật tội nghiệp, chắc chúng đói lắm rồi, ngài có cần tôi chuẩn bị thức ăn cho chúng không?"
Sao bình thường không thấy ngươi như vậy quan tâm ta?
Cale liếc xéo tên quản gia, tay vẫn vững vàng ôm những chú mèo con, không giống người đã say rượu đến nhìn không thấy rõ đường bộ dáng, bình tĩnh ra lệnh.
"Đi chuẩn bị thức ăn lỏng, băng bó và sưởi ấm cho chúng, sau đó nhớ mang về phòng ngủ của ta."
Sau đó thay vì thô bạo nhấc chúng lên, hắn vô ý cẩn thận nâng chúng lên, bỏ vào tay người quản gia xong liền rời đi.
------------------------------------------------------------
Được cho ăn, băng bó và sưởi ấm hoàn toàn hai chú mèo đỏ và bạc liền hơi hồi phục sức sống lại, trong đó mèo đỏ tò mò muốn khám phá phòng của Cale, liền bị Cale xách gáy vứt lên giường.
"Đừng quậy, trong này toàn mảnh vỡ."
Cale như vậy nói, lại làm những chú mèo chú ý đến bàn chân dẫm lên những mảnh vỡ đó của Cale.
"Miêu miêu? Miêu miêu miêu!!!"
Nghe hơi nôn nóng tiếng mèo cùng lo lắng tật tễnh quây lại đây một bạc môt đỏ miêu mễ, thần sắc Cale nhu hòa lại.
"Không sao, ta sẽ không bị thương, xem."
Cale ngồi trên giường, khoan chân lại, để lộ bàn chân mình cho những chú mèo con.
Tuy rằng nhìn không giống nhưng Cale có bản năng cân bằng tốt, có thể đứng trên những mảnh vỡ mà không bị một vết thương nào.
Có lẽ vì thế mà hôm nay họ quên mất dọn phòng hắn đi?
Cale lạnh nhạt nghĩ, đưa tay ra xoa xoa vẫn hơi lo lắng kêu hai cái lông xù xù đầu nhỏ.
------------------------------------------------------------
Cale ngồi trên giường, một tay lấy chăn bao lại hai chú mèo con làm thành cái oa.
Lười kiếm thêm chăn cho mình, Cale ngồi nghiêng, nhẹ nhành vỗ nhẹ lên lưng mèo nhỏ.
"Ngủ đi, từ giờ ta sẽ chăm sóc các ngươi."
Hai chú mèo nhỏ nhìn Cale vẫn đang bị băng bó lại đầu, tay cùng lộ ra bên ngoài băng vải, im lặng liếm nhẹ đầu ngón tay Cale tỏ vẻ đồng ý, sau đó nhắm mắt lại.
Trong suy nghĩ mơ hồ của họ, họ nhớ lại những ngày qua lưu lạc khi mọi người đồn đãi trong miệng vô lại ngang ngược phế vật thiếu gia.
Nhưng họ sẽ không còn chú ý đến điều đó nữa.
Bởi vì đối với họ, vị thiếu gia này không giống lời đồn đãi đó, là một vị mang cho họ cảm giác có thể an tâm dựa vào trưởng bối, cứu họ khỏi cái lạnh và đói, đưa họ một mái nhà để sống.
Cho dù cả đời chỉ có thể duy trì miêu hình thái hay thậm chí bị gọi bằng một cái tên khác, họ cũng nguyện ý.
Bởi vì, họ biết, họ sẽ được bảo vệ bởi người này.
Bất quá, không hiểu sao họ lại cảm giác cuối cùng họ sẽ bảo vệ ngược lại cho con người bị thương này.
Ngửi mùi thuốc sát trùng và rượu từ tóc đỏ thiếu niên, hai con mèo chợt nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro