26 - Những Sắc Màu Của Sự Vỗ Về


Y/N'S POV

Một tuần trôi qua nhanh như gió, và tôi lại trở về Seoul.
Những ngày ở cùng mẹ và bà ngoại vừa ấm áp vừa mệt mỏi. Tôi không còn một mình nữa, và mẹ đã cố gắng hết sức để học cách sống cùng tôi trong thực tại mới — căn bệnh tiểu đường. Bà tham gia nhóm hỗ trợ cùng tôi, tìm hiểu các công thức nấu ăn cân bằng, thậm chí còn thức khuya để canh chừng nếu đường huyết của tôi có vấn đề.
Còn bà ngoại thì khác — bà vẫn giữ khoảng cách, ánh mắt lảng tránh mỗi khi câu chuyện chạm đến bệnh tình của tôi, như thể chỉ cần nhắc đến thôi là cả căn phòng sẽ vấy bẩn.

Khi tôi mở cửa bước vào căn hộ, Sarah chẳng ở đó. Gần hai tuần trôi qua, cô ấy vẫn ở bên bạn trai — điều đó nói lên nhiều điều về tình bạn của chúng tôi. Tôi không trách cô, chỉ ước mọi chuyện có thể khác đi.

Tối Chủ nhật, tôi dỡ hành lý, cố gắng trở lại với nhịp sống quen thuộc. Căn hộ vừa thân thuộc vừa xa lạ — như thể những bức tường nơi đây vẫn còn vang vọng hình bóng của "tôi" trước kia. Những gì xảy ra trong vài tuần qua đã để lại dấu ấn, không chỉ trên cơ thể, mà cả trong tâm hồn.

Chiếc điện thoại vẫn nằm im trên bàn. Tôi với tay cầm lên, ngập ngừng trước khi bật nguồn. Tôi từng nghĩ rằng rời xa mạng xã hội vài ngày sẽ giúp lòng mình yên hơn, nhưng hóa ra, nó chỉ khiến tôi thêm cô đơn.
Ai cũng biết tôi đang "nghỉ ngơi" một thời gian — ai cũng biết, trừ Sunghoon. Tôi chưa đủ can đảm để đối mặt với anh, cũng chẳng dám mở xem liệu anh có nhắn gì trong thời gian tôi biến mất hay không. Một phần trong tôi sợ phải đối diện với cảm xúc thật — khi mối quan hệ "giả" giữa hai chúng tôi đang dần tan vỡ.

Điện thoại sáng lên, hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ùa về — tất cả đều từ anh.
Hàng trăm tin nhắn, hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Ngực tôi thắt lại. Cảm giác tội lỗi dâng lên khi nhận ra tôi đã vô tình lẩn tránh anh trong khi lẽ ra chúng tôi nên nói chuyện.

Tôi mở tin nhắn. Là những đoạn dài, không chỉ là vài dòng ngắn ngủi, mà là cả những dòng tràn đầy cảm xúc, những lời trút hết lòng.

> "Anh nghe nói em bị ốm. Làm ơn nói với anh là em ổn đi, Y/N. Làm ơn quay về. Anh lo cho em đến phát điên rồi. Anh biết mọi chuyện giữa chúng ta trở nên phức tạp, nhưng anh không ngờ em lại biến mất như vậy. Anh chỉ cần biết em ổn thôi. Làm ơn, Y/N.
Anh biết em giận anh, có lẽ ghét anh. Anh hiểu, anh sai, và anh xin lỗi. Anh chưa từng muốn làm em tổn thương. Nhưng anh không chịu nổi ý nghĩ rằng em đang buồn hay không khỏe. Anh không ngủ nổi, chẳng tập trung được vào việc gì cả. Anh chỉ muốn gặp em, muốn hiểu cảm xúc của em.
Nếu em muốn xé tim anh ra làm nghìn mảnh cũng được, anh chấp nhận. Chỉ xin em đừng đẩy anh ra xa như thế này. Làm ơn, Y/N."

Tôi ngồi bên mép giường, đọc đi đọc lại những dòng ấy. Nước mắt cứ thế rơi xuống.
Một phần trong tôi muốn giữ lấy nỗi giận, muốn tự bảo mình rằng anh đã khiến tôi đau thế nào. Nhưng phần khác lại chỉ muốn được nghe giọng anh, được cảm thấy sự an toàn mà anh từng mang lại.
Tôi không thể phủ nhận — tôi yêu anh.
Và tôi nhớ anh.

Ngón tay tôi run run lướt lên bàn phím, con trỏ nhấp nháy đợi tôi trả lời, nhưng cuối cùng... tôi lại nhấn gọi.

Tôi nửa mong anh sẽ không bắt máy — nhưng chỉ vừa qua tiếng chuông đầu tiên, giọng anh đã vang lên. Không phải giọng nói tự tin, trầm ổn như mọi khi, mà là giọng run rẩy, hoảng hốt.

"Y/N?... Là em thật sao?"
Anh nói khẽ, như không dám tin mình nghe đúng. Giọng anh chứa đầy tuyệt vọng khiến tim tôi co thắt.

"Sunghoon..." — tôi chỉ thốt được tên anh, cổ họng nghẹn lại.

"Em ở đâu vậy? Em ổn không? Làm ơn, Y/N, anh lo cho em lắm rồi. Em về nhà chưa? Anh qua ngay nhé. Đừng tránh anh nữa. Anh phải gặp em."

Anh nói nhanh, gần như gấp gáp, và tôi có thể cảm nhận sự hoảng loạn trong từng hơi thở.
Cuộc gọi vừa dứt thì chuông cửa vang lên.
Tôi biết — là anh.

Hít sâu một hơi, tôi bước ra mở cửa.
Anh đứng đó — gương mặt mệt mỏi, tóc rối, ánh mắt lo lắng đến xót xa.

"Y/N."
Chỉ một tiếng gọi, nhưng nghe như một lời cầu nguyện.
Trước khi tôi kịp đáp, anh đã ôm chặt lấy tôi, siết tôi trong vòng tay như sợ tôi sẽ biến mất lần nữa.

Chưa ai từng ôm tôi như thế này.
Chưa ai từng run rẩy mà vẫn cố giữ tôi chặt đến vậy.
Cả hai không nói gì — chỉ là một cái ôm chứa đầy lời xin lỗi, những hối hận, và cả khao khát được hiểu nhau.

"Sunghoon..." — tôi đặt tay lên lưng anh, khẽ đẩy ra để nhìn rõ khuôn mặt ấy, nhưng anh vẫn không chịu buông. Tim anh đập mạnh áp vào ngực tôi, và khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

"Anh nhớ em. Anh nhớ em đến phát điên, Y/N. Em không thể đến rồi lại biến mất như thế được. Em không thể khiến anh yêu em rồi rời đi như chẳng có gì xảy ra. Không công bằng chút nào."

Anh nới tay ra, chỉ vừa đủ để nhìn tôi. Tay anh khẽ vén tóc tôi ra sau tai, cử chỉ thân thuộc đến mức khiến tim tôi run rẩy.

"Em thấy sao rồi? Có đau không? Ổn chứ, Y/N?"
Tôi đã hứa sẽ không khóc... nhưng ánh mắt anh — ấm áp, yếu mềm, lấp lánh — khiến tôi không thể giữ lời. Nước mắt lại rơi.

"Lại đây nào, Y/N. Em không một mình đâu. Anh ở đây, được chứ? Anh ở đây với em."

Tôi ôm lấy anh lần nữa — nhưng lần này, tôi là người siết chặt. Tôi cần anh. Tôi vùi mặt vào hõm cổ anh, hít lấy hương quen thuộc nơi da anh, trong khi bàn tay anh nhẹ vuốt tóc tôi, thì thầm những lời an ủi như bản nhạc dịu dàng xoa dịu cơn bão trong lòng tôi.

"Em... em không cố tình biến mất đâu," tôi thì thầm, giọng nghẹn. "Chỉ là mọi chuyện đến quá nhanh, em sợ. Em đang cố mạnh mẽ, cố tìm lại cân bằng, nhưng nó thật sự quá sức. Giờ em phải sống cả đời với căn bệnh này... và em sợ, sợ rằng có một ngày em sẽ không vượt qua được."

Anh hôn nhẹ lên trán tôi, ôm tôi chặt hơn.

"Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh sẽ ở bên em. Sẽ chăm sóc cho em, làm cho em hạnh phúc. Anh hứa, Y/N. Đừng ghét anh, đừng đẩy anh ra nữa. Anh sẽ ở đây, mãi mãi."
Anh nâng mặt tôi lên, ánh mắt anh – thứ ánh sáng dịu dàng nhất trên đời – dừng lại nơi mắt tôi.

"Anh yêu em, Y/N."

Tôi bật ra câu nói, không kịp nghĩ:
"Em ghét việc phải giả vờ hẹn hò với anh."

Không khí ngưng lại. Tôi sững người, sợ mình đã phá hỏng mọi thứ. Nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu, nở nụ cười buồn đến nhói tim.
Ngón tay cái anh khẽ lau giọt nước mắt còn đọng trên má tôi, rồi anh cúi xuống, hôn lên trán tôi — dịu dàng, chân thành đến mức khiến tôi tan chảy.

"Anh giả vờ... vì anh khao khát em. Anh giả vờ, vì anh sợ phải thừa nhận rằng anh đang thật sự yêu em. Nhưng khi nghĩ đến việc có thể mất em... anh thấy như không thở nổi. Anh yêu em, Y/N — không phải vì trách nhiệm hay thương hại, mà vì em khiến tim anh sống lại, rồi tan vỡ, chỉ vì em.
Anh không mong em đáp lại, không ép em. Anh biết anh từng làm tổn thương em. Nhưng cảm xúc của anh là thật. Hoàn toàn thật."

Tim tôi lỡ một nhịp.
Lời anh khiến tôi thấy như mình đang trần trụi giữa sự thật — và sự thật đó không đáng sợ như tôi nghĩ.
Tôi không hề ghét anh. Tôi không thể ghét anh.
Không phải người đã gọi tôi là "Flower Girl", người đã mua những quyển sách tôi thích chỉ để hiểu tôi hơn.

Tôi giơ tay, khẽ chạm vào má anh. Làn da anh ấm áp, hơi thở anh khẽ run. Anh nghiêng đầu, áp mặt vào bàn tay tôi.

Và chính lúc ấy, tôi nhận ra — người đàn ông này, bằng cách nào đó, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi.
Một phần dịu dàng, chân thật... và đáng sợ đến mức đẹp đẽ.
Giống như một tấm chăn ấm quấn lấy tôi giữa mùa đông lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro